Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 582

Cứ như vậy hai ba ngày trôi qua. Buổi tối Ninh Nghi ị đùn làm bẩn chiếc áo bông mỏng phía trên. Hai người hợp sức thay đồ cho nhóc. Dư Tương kéo ngăn tủ ra lấy một bộ đồ mới. Từ trước khi Ninh Nghi ra đời đã được người nhà chuẩn bị cho không ít quần áo rồi. Có bộ mới toanh còn chưa mặc lần nào. Căn cứ vào tâm lý bây giờ không mặc sang năm chắc chắn sẽ mặc không vừa nữa, cô bèn lôi quần áo mới ra mặc cho con trai mỗi bộ một lần.

Một người nắm lấy tay Ninh Nghi, một người đè đôi chân đang đạp tới đạp lui của nhóc lại. Cuối cùng cũng có thể thay xong quần áo và bọc tã lót kỹ lưỡng.

Ninh Nghi mất đi tự do nằm trong chăn nhỏ đạp đạp cái chân, tiếc rằng phạm vi hoạt động của nhóc chỉ nhỏ bé như vậy thôi.

Ninh Miễn chọt một cái lên chóp mũi nhóc: "Mới tí xíu vậy đã muốn chạy rồi à?"

"Người nào cũng có ước mơ thôi."

"Cũng đúng, Mặc Mặc rất giỏi."

Nói xong, hai người không hẹn mà cùng đánh giá tư thế oai hùng của con trai nhỏ Ninh Nghi sau khi được thay quần áo mới. Sau khi nhìn kỹ kiểu hoa văn trên quần áo, hai người cùng đồng thanh nói: "Đây là quần áo bà nội làm cho Mặc Mặc."

DTV

Trước kia bà cụ đã chuẩn bị cho Ninh Nghi rất nhiều quần áo mới. Một năm bốn mùa mùa nào cũng có đồ. Áo bông quần bông nhỏ cho trẻ sơ sinh đã ba bốn bộ rồi, nhưng hai bà mẹ hai bên cũng chuẩn bị không ít. Người lớn đều muốn nhìn đứa nhỏ mặc quần áo mình làm ra. Đầu tiên là mặc đồ bà Ninh tặng, sau đó lại tới đồ mà Chu Cầm Vận và Lâm Bảo Chi tặng. Cứ thay phiên nhau như thế nên bộ đồ bà Ninh tặng vẫn còn mới tinh.

"Trông rất đẹp."

"Đúng vậy."

Ninh Miễn sờ sờ cái áo bông nhỏ kia rồi đặt một ngón tay vào lòng bàn tay Ninh Nghi. Cậu nhóc bèn nắm chặt lấy tay anh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Dư Tương và Ninh Miễn đi tới thư phòng nói chuyện. Ảnh chụp đặt trên bàn học đã được đổi mới một lần rồi. Trừ ảnh chụp chung của hai người bọn họ thì ảnh chụp gia đình có thêm cả Ninh Nghi nữa. Cậu nhóc được bà Ninh ôm vào lòng, cách ống kính hơi xa nhưng lại được bao vây kín kẽ, cố gắng lắm mới thấy được cái mũi và đôi mắt.

"Anh nhớ bà nội."

Ninh Miễn hơi yếu lòng.

Dư Tương nằm lên bàn học: "Em biết, em cũng nghĩ đến bà."

Anh cười cười rồi vuốt chóp mũi cô: "Anh cảm thấy sau này cái mũi của Mặc Mặc rất giống em."

"Ừ, em cũng thấy thế. nhưng mà bây giờ mũi của thằng bé vẫn còn tẹt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-582.html.]

Sau khi một người qua đời, có thể người thân của họ sẽ không cảm nhận được ngay sự khó chịu và đau thương. Cảm nhận đầu tiên sẽ là sau này không còn được gặp lại nữa. Dần dần, thời gian sẽ bóc trần mọi biểu hiện giả dối. Lúc phát hiện ra rằng cuộc sống thiếu đi rất nhiều chi tiết nhỏ có sự tồn tại của người đó, nỗi nhớ khôn nguôi sẽ ập tới, ăn mòn nội tâm, vây người ta trong sự đau lòng.

Bà nội đi vẫn còn một tiếc nuối nho nhỏ. Đó là không được nhìn thấy chắt trai chắt gái lớn lên, không được nhìn thấy Ninh Triệt kết hôn. Lúc còn sống, bọn họ không thẹn với bà. Bọn họ nhận lấy và cũng đã báo đáp lại bà bằng tình yêu thương. Đời người đi tới tận giây phút này, người yêu hay người thân đều đã tạo thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh. Bọn họ sẽ tiếp tục hành trình của cuộc đời với kỳ vọng của người đã khuất.

Nhưng thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhớ tới người đó, nhớ sự yêu thương mà mình đã từng nhận được rồi lại xúc động biết ơn cuộc đời mình đã từng xuất hiện một người như vậy.

"Ninh Miễn, quan trọng nhất là hiện tại và tương lai. Bà nội cũng hy vọng chúng ta nhìn về phía trước."

Ninh Miễn giang hai tay ra: "Cho anh ôm một cái nào."

Dư Tương hất cằm: "Thế anh lại đây đi."

Anh thật sự đi tới ôm lấy cô, vòng tay dần siết chặt lại đè cô vào lòng mình.

"Dư Tương Tương, sau này em phải luôn ở bên anh đấy nhé."

Dư Tương nhíu mày: "Chuyện này hả, phải xem anh thế nào đã. Hẳn là em sẽ không chủ động vứt bỏ anh đâu."

Cô có liêm sỉ mà.

Ninh Miễn cắn cắn vành tai cô: "Chuyện không thể xảy ra thì đừng nghĩ nhiều."

"À, thế mà em lại không biết nó sẽ không xảy ra cơ đấy."

Không khí lập tức trở nên nguy hiểm hơn. Quyển Quyển ngồi chồm hỗm ngoài cửa thư phòng trợn trừng mắt lên nhìn hai người bọn họ, rất có ý kiểu hai người mà đánh nhau thì tôi sẽ tới khuyên bảo. Dư Tương bèn nhân cơ hội này tránh khỏi anh.

"Được rồi, mấy nay toàn xoay quanh anh và con, quên mất Quyển Quyển."

Ninh Miễn đành phải đứng lên đi qua đó cùng cô rồi xoa xoa đầu Quyển Quyển trong ánh mắt chờ mong của nó: "Quyển Quyển thật sự rất ngoan."

Đối với việc trong nhà tự nhiên dôi ra một đứa con nít, Quyển Quyển cực kỳ tò mò, thế nhưng cũng rất quan tâm. Nó thường canh bên cạnh Ninh Nghi, tò mò nhìn cậu nhóc. Chỉ cần cha mẹ bảo không được đụng vào cục cưng thì nó sẽ không đụng.

"Sau này Quyển Quyển có thể lớn lên cùng Mặc Mặc. Chắc chắn thằng bé sẽ rất thích."

Rùa nhỏ cũng nóng lòng muốn thử 【Tôi cũng có thể!】

Chó thì sống được mấy năm chứ!

Nhưng cậu ta không nghĩ đến việc tiếng lòng của mình lại bị hai người kia nghe thấy. Mà bây giờ bọn họ không muốn nghe mấy lời này nên rùa nhỏ bị đánh vào lãnh cung một cách vẻ vang.
Bình Luận (0)
Comment