Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 585

Cậu nhóc bèn nghĩ lại. Trước kia nhóc đã tham gia hôn lễ của cậu họ Bùi Thừa Quang rồi, còn làm hoa đồng nhỏ nữa, vô cùng náo nhiệt nhưng mà chơi không vui lắm, bởi vì không thể đứng bên người mẹ nên cậu nhóc còn hơi sợ nữa.

"Mẹ, vì sao phải kết hôn ạ?"

Dư Tương cảm thấy con mình lại bắt đầu phát triển mười vạn câu hỏi vì sao rồi. Cô kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì bọn họ yêu nhau nên thích được sống cùng đối phương đấy. Hôn lễ chính là nghi thức để bọn họ bắt đầu ở chung một chỗ..."

Ninh Nghi nhướng mày lên: "Mẹ ơi, nghi thức là cái gì ạ?"

"À, nó giống như kiểu con đi nhà trẻ thì phải điểm danh ấy."

Cái đầu nhỏ của cậu nhóc vẫn chưa chuyển số được nhưng đã láng máng hiểu ra rồi. Nhóc bèn hỏi vấn đề tiếp theo: "Thế ai cũng phải kết hôn ạ? Mẹ với cha cũng kết hôn sao? Sao con không nhìn thấy?"

Dư Tương thấy thằng con trai càng lúc càng đầy sức sống, lại nghe thấy tiếng Ninh Miễn đi ra khỏi nhà tắm thì vội vàng gọi: "Chồng ơi, tình huống khẩn cấp, xin giúp đỡ!"

Ninh Miễn vừa lau tóc vừa đi vào. Hai người bèn ghé vào bên giường giải thích cho con trai. May mà trong đầu Ninh Nghi còn chưa có khái niệm sinh con, nếu không e rằng hai người sẽ phải quay ngược lại thời kỳ bắt đầu của nhân loại để nói mất.

Nói xong rồi còn phải khen con trai: "Con cứ suy nghĩ đi nhé."

Ninh Nghi cảm thấy thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Dư Tương thả lòng ngồi phịch bên cạnh nhóc: "Vấn đề của thằng nhóc này nhiều thế nhỉ. Em cứ luôn cảm thấy như thằng bé đã bảy tám tuổi rồi ấy. Em sắp không chống đỡ nổi nữa. Anh làm được chứ?"

Ninh Miễn trầm tư suy nghĩ một lát rồi đáp: "Núi cao còn có núi cao hơn."

"Cùng nhau cố gắng."

Hai người nhìn nhau cười. Dư Tương thò tay í bảo anh bế cô về. Thật ra thì phòng ngủ phụ và phòng ngủ chính chỉ cách nhau có mấy bước chân thôi, nhưng mà Ninh Miễn vẫn cực kỳ sẵn lòng. Bọn họ ngọt ngào đi ra ngoài. Rùa nhỏ yên lặng ngồi xổm sau cánh cửa phòng Mặc Mặc, cố hết sức đẩy lên phía trước khép hờ cánh cửa lại, tránh cho lát nữa có thể phát sinh một số chuyện không phù hợp gì đó đánh thức chủ nhân nhỏ.

Dư Tương và Ninh Miễn nằm trong phòng ngủ chính bàn bạc vấn đề ngày mai đưa Ninh Nghi đi nhà trẻ.

Ninh Miễn nhớ tới một chuyện khác: "Có phải thằng nhóc kia đang cố ý cướp em ra khỏi tay anh không nhỉ? Lúc chơi trò chơi cứ luôn muốn đá anh ra ngoài là sao?"

Dư Tương nhìn xung quanh rồi nói với anh, có ý đồ đào hố: "Bây giờ nhà trẻ của bọn nhỏ không giao bài tập về nhà à? Sau này chúng ta ai dạy kèm cho con đây nhỉ?"

Tạm thời Ninh Miễn chưa để chuyện này trong lòng: "Chẳng phải bài tập đều phải tự làm sao?"

Anh luôn tự hoàn thành bài tập của mình, rất đơn giản mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-585.html.]

Dư Tương trầm mặc: "Chẳng phải em sợ thằng bé không được di truyền phần gen đó à?"

"Hừ, thật ra thì anh không lo lắng chuyện đó. Dư Tương Tương..."

"Hả?"

"Anh không thể không nghi ngờ một cách hợp tình hợp lý, em đang lừa anh đấy à?"

Dư Tương chớp chớp mắt rồi vô tội hỏi lại: "Lừa cái gì cơ?"

Ninh Miễn xoay người qua: "Em làm một người mẹ hiền từ với Ninh Nghi, để anh làm một người cha nghiêm khắc với nó. Em tưởng như vậy là anh sẽ không đành lòng hả?"

Cũng gián tiếp không ghen như vậy, tâm lý cân bằng thì sẽ không nghiêm khắc với Ninh Nghi như thế.

"Làm gì có."

"Anh không tin."

Dù sao thì buổi tối cũng thuộc về anh.

- --

Sáng thứ hai luôn là một buổi sáng gà bay chó sủa. Ninh Nghi dụi mắt thức dậy đã thấy cha mình mồm cắm cái bàn chải đánh răng đứng ngay trước cửa phòng.

DTV

"Mặc Mặc, con xem con mặc đồ gì lấy đi nhé."

Đúng vậy, năm ba tuổi rưỡi ấy, việc bạn học Ninh Nghi có thể tự lựa chọn quần áo cho bản thân có đến một nửa nguyên nhân là do cha mẹ ép buộc.

Mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều quần áo theo mùa, mỗi bộ đều đã được phối với nhau rồi. Ninh Nghi nhìn ngó một lúc lâu rồi ngáp một cái, đi ra khỏi trạng thái mơ mơ màng màng: "Cha ơi, con muốn mặc cái này."

Một chiếc quần màu xanh nước biển, phối với áo lông vàng nhạt, thêm một cái áo khoác nhỏ và đôi giày bà nội mua cho mà nhóc thích nhất kia nữa là xong.

"Được rồi."

Ninh Nghi chưa lớn đến mức có thể tự mình mặc quần áo, thế nhưng cởi quần áo thì cậu nhóc rất thành thạo. Nhóc ngồi bên giường cho tỉnh ngủ, đợi Ninh Miễn đánh răng rửa mặt xong vội vàng tới mặc quần áo cho mình.

Mặc quần áo xong, Ninh Nghi tự giác ngồi xổm xuống xỏ giày vào. Quyển Quyển đứng bên cạnh thấy vậy luôn hận không thể dùng chân trợ lực cho nhóc. Trái lại, rùa nhỏ bình tĩnh hơn nhiều.

"Mày sốt ruột cái gì chứ? Mặc Mặc rất thông minh, có thể tự đi giày được!"

Quyển Quyển cứ như nghe hiểu vậy, hoặc là nó vẫn không quen nhìn thấy rùa nhỏ nên dùng mũi củng một cái bảo cậu ta cút đi.

Bình Luận (0)
Comment