Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 587

Ăn bánh bao xong thì trời không còn sớm nữa, bọn họ phải về nhà. Chu Cầm Vận muốn giữ cháu trai ở lại nhưng ngăn cản không cho cháu về nhà thì không tốt lắm nên bà cứ ôm cháu trai mãi không nỡ buông ra.

Vả lại cho dù bà có mở miệng thì cậu nhóc này cũng sẽ chọn cha mẹ mình thôi. Trước đây cũng phần lớn là ban ngày ở đây, buổi tối lại đón, nên bà cũng ngại khi phải hỏi ra.

Bỗng nhiên Ninh Miễn mở miệng: "Mặc Mặc, hay là con ở lại đây ngủ với bà nội một hôm nhé?"

Ninh Nghi không biết là cha mình không muốn cho mình về nhà, trái lại còn nghĩ đây là một trách nhiệm quan trọng mà mình được giao. Thế là cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Vậy cũng được ạ."

Bà nội làm bánh bao cho nhóc. Nhóc ở lại với bà nội một ngày cũng là việc nên làm.

DTV

Nơi này có quần áo của nhóc, cũng chẳng thiếu gì cả. Thấy Dư Tương vui vẻ đứng nhìn, Chu Cầm Vận lại ôm cháu trai về phía mình hơn một chút. Ngay cả Ninh Bồi Triều cũng muốn ôm lấy cháu trai, chỉ sợ thằng con trai đột nhiên đổi ý.

Hai người nhanh chóng rời đi, còn lại ba người lớn vây quanh Ninh Nghi.

Xuống dưới tầng, Ninh Miễn đạp xe chở Dư Tương về. Khi đến đây, ba người một nhà bọn họ ngồi chung một xe.

Dư Tương túm lấy quần áo bên hông anh rồi khó hiểu hỏi: "Có phải anh có chuyện gì không? Sao tự nhiên lại để Mặc Mặc lại nhà cha mẹ thế?"

Ông bà thương cháu nên chỉ cần không phải cưng chiều một cách thái quá thì bọn họ sẽ không ngăn cản, cũng bằng lòng để đứa nhỏ ở bên ông bà nhiều hơn. Bởi vì công việc của bọn họ đều rất bận rộn nên thời gian ở bên cha mẹ cũng không nhiều. Từ sau khi khai giảng đến giờ bọn họ chưa ở lại lần nào.

Ninh Miễn dừng xe rồi quay đầu lại nói: "Có âm mưu."

Sau khi cực kỳ keo kiệt phun ra ba chữ, anh chờ Dư Tương phản ứng lại nhưng cô lại ngẩn ra.

"Hả?"

Rõ ràng là không nhớ.

Ninh Miễn quay đầu lại: "Em cứ từ từ mà nghĩ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-587.html.]

Dư Tương thật sự nghiêm túc tự hỏi. Dáng vẻ nhíu mày của cô rất giống con trai Ninh Nghi. Bây giờ đang là mùa thu, không phải là sinh nhật của bất kỳ ai trong nhà, cũng không phải ngày hội gì. Ấy từ từ đã, à, kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.

"Chín năm."

Khóe môi của Ninh Miễn cong lên: "Ừ."

Giây tiếp theo, Dư Tương lại cảm thán: "Thế mà đã chín năm rồi à? Tới tận bây giờ em vẫn không thể tin được rằng mình sẽ có thể sống cùng một người trong thời gian dài như vậy."

Từ trước đến giờ cô luôn là một người thích tự do. Thế nhưng sau khi hai người ở bên nhau, cô rất ít khi tính toán thời gian. Bây giờ nhìn lại mới biết đã thay đổi rất nhiều. Cũng may mà tất cả đều là cam tâm tình nguyện.

Nụ cười của Ninh Miễn hơi cứng lại nhưng anh không biết nên phản bác như thế nào. Mùa hè năm đó anh cũng không ngờ rằng sẽ có một người con gái đi vào lòng mình, khắc cốt ghi tâm.

"Tự nhiên em tò mò quá. Nếu không có em thì anh sẽ như thế nào?"

"Anh cũng tò mò như em."

Được rồi, giả thiết này không thể thành lập được. Dư Tương tin rằng Ninh Miễn của cô không phải là người trong cái gọi là số phận trong nguyên văn kia. Cô đã đọc bộ tiểu thuyết đó rồi. So với việc nói là biết trước được số phận thì chẳng bằng nói là biết trước được điều kiện tiên quyết của số phận. Bọn họ có thể đi một con đường khác, chẳng hạn như diễn trò với một kịch bản được đưa ra trước. Bọn họ đều không khuất phục.

Chủ đề này bỏ qua, quay lại với chủ đề kỷ niệm ngày cưới.

Mấy năm đầu mới kết hôn, hai người rất ít khi nhớ tới cái ngày này. Chỉ là mỗi một mùa đông hoặc tết âm lịch mới chậm chạp nhớ ra bọn họ đã cưới nhau được mấy năm rồi.

Sau đó lại ra nước ngoài du học. Ninh Miễn học được cách tổ chức ngày kỷ niệm từ người khác nên thỉnh thoảng sẽ lãng mạn một lần. Sau khi về nước thì không phải năm nào cũng nhớ tới. Có khi là Dư Tương nhớ ra, có khi là Ninh Miễn nghĩ tới, nhưng vì có một đứa trẻ to như cái bóng đèn ở bên nên cách chúc mừng cũng cực kỳ có hạn.

"Hôm nay cơm nước xong cả rồi mà."

Chắc chắn là không có bữa tối dưới ánh nến rồi.

Ninh Miễn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng rồi buông một bên tay lái ra, nắm lấy bàn tay đang túm áo anh của cô, lôi tới bên hông.

Trong bóng đêm dày đặc, những người qua lại trên đường rất ít để ý đến tư thế của bọn họ.

Dư Tương dán lên lưng anh, vừa cản bớt gió lạnh vừa nảy ra mấy suy nghĩ nho nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment