Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 599

Dư Tương bay về phía Ninh Miễn, nhào thẳng vào n.g.ự.c anh, nhỏ giọng nói thầm: "Anh có thấy mình hơi tự kỷ không?”

Cô thực hiện động tác theo thói quen, hơn nữa dung mạo Ninh Miễn vẫn không thay đổi, đáy lòng thân thiết tự nhiên mà nói.

Ninh Miễn ôm lấy cô, ý cười vui vẻ: "Có một chút.”

"A, em còn tưởng anh sẽ nói một chút cũng không có chứ?"

DTV

"Chúng ta phải nói đúng sự thật."

Dư Tương rất muốn trừng anh, lại bị anh dẫn đi về phía trước, đi đến địa phương không biết tên, là một tòa cung điện nguy nga, thủ vệ nhìn thấy bọn họ lập tức hành lễ, vào chính điện mới biết đây là địa bàn của Ninh Miễn.

Ninh Miễn dẫn cô đến phòng ngủ, ho nhẹ một tiếng: "Chỗ này của anh không có đồ cho nữ, em mặc tạm quần áo của anh để hóa hình trước đi.”

"Hả? Anh không sợ em hóa thành một người đàn ông sao? ”

Ninh Miễn ném tới một ánh mắt "em dám", đưa cho cô một bộ đồ màu xanh: "Đây là quần áo anh mặc lúc còn trẻ.”

Dư Tương mặc niệm trong lòng, trong nháy mắt hóa hình, cô có tu vi hơn hai ngàn năm, vừa xuất thế đã thông hiểu nhiều thứ, đương nhiên là tu vi cao hơn đa số người, trình độ thuộc tầm trung cao, hóa hình chỉ là một chuyện nhỏ.

Theo bản năng che phần trước ngực, a, cô đích xác là một em gái nhỏ, cũng không dám hù dọa Ninh Miễn.

"Anh xoay qua chỗ khác đi."

Ninh Miễn bình tĩnh đứng ở phía sau cô, cầm lấy một chiếc áo choàng màu xanh khoác cho cô: "Suy nghĩ nhiều rồi.”

Bọn họ làm vợ chồng nhiều năm như vậy, sao có thể quay đi vào lúc này.

Mặc quần áo của thiếu niên, Dư Tương vén tóc rối trước trán ra, nắm tay anh đi tới trước gương, thấy bóng người bên trong vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là dáng vẻ lúc còn trẻ của cô, chẳng qua là trên lông mày có thêm một ấn ký hình hỏa diễm màu đỏ, là ấn ký riêng của Phượng Hoàng nhất tộc, nếu tu vi cao cường thì có thể ẩn đi.

"Thế nào?"

"Ồ, trông rất đẹp mắt."

Ninh Miễn ôm người đi thẳng lên giường, chỉ dám làm ở bên ngoài, chưa dùng đao thật s.ú.n.g thật, Phượng Hoàng nhất tộc chờ đợi hai ngàn năm mới có một phượng hoàng nhỏ này, nếu bị anh bắt cóc, sợ là Phượng Hoàng nhất tộc sẽ muốn đòi một lời giải thích, lúc đó sẽ cản trở tiến độ đại hôn của bọn họ.

Dư Tương hiểu rõ tâm tư của anh trong lòng bàn tay: "Lão lưu manh!”

"Dư Tương Tương, em cảm thấy anh làm còn chưa đủ? Không đáp ứng được mong đợi của em phải không?”

Ninh Miễn nói xong thì muốn cởi bỏ quần áo vừa mặc vào.

Dư Tương vội vàng né tránh: "Không cần, rất hài lòng."

Hai người nắm tay nhau ra khỏi tẩm điện, đi gặp Thiên Đế.

Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc còn chưa khôi phục sau niềm vui có thêm một thành viên mới trong tộc, đã nghe Thiên Đế giá lâm, đến thảo luận cùng ông ta về hôn sự, muốn làm thông gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-599-hoan-truyen.html.]

Chuyện này --

Phượng hoàng nhỏ chạy theo người khác, người đó là Tiên Quân Thiên Mệnh Chi Nhân, còn lấy lý do gì để từ chối nữa đây?

Muộn hơn một chút, Tiên Quân tự mình đến nhà, ở lại với phượng hoàng nhỏ hai đêm, xem như để cho phượng hoàng nhỏ lộ mặt trong tộc, về phần danh xưng, cũng đã định rồi.

Tộc trưởng Phượng Hoàng tộc vừa vui mừng vừa đau đớn thảo luận hôn sự với Thiên Đế.

Tiên Quân nổi tiếng nhất Tiên giới cưới phượng hoàng trẻ tuổi nhất của Phượng Hoàng nhất tộc, trong nháy mắt đã trở thành chuyện vui đáng chúc mừng nhất của Tiên giới, chẳng qua là trong đêm động phòng hoa chúc, Dư Tương lại nhớ tới con trai mình.

"Anh nói thử xem, bây giờ Mặc Mặc như thế nào rồi?"

Đứa con duy nhất của họ, tất nhiên, không thể buông bỏ được.

Trái lại, bây giờ Ninh Miễn rất thoải mái: "Cơ duyên chưa tới, Mặc Mặc cũng có kiếp số, khi đến lúc, Trường Phong sẽ trở về cùng nó."

Dư Tương tin những gì anh nói, yên ổn nằm xuống, nhưng vẫn rầu rĩ không vui.

Ninh Miễn nằm nghiêng bên cạnh cô, nghĩ ra lý do: "Bây giờ có gì khác với trước đây không?"

"Em muốn chơi với máy tính và điện thoại di động..."

Cô gái nghiện internet không cần gì hơn thế.

Dư Tương xoay người, đối mặt với anh: "Chẳng lẽ anh không muốn?"

Ninh Miễn nắm tay cô rồi hôn lên: "Có, nếu sau này có cơ hội, chúng ta có thể đến một thế giới nhỏ khác để trải nghiệm, em thấy thế nào?"

"Cũng được."

...

Một ngàn năm sau

Tỳ Hưu hồng hộc chạy về, bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của chúng tiên, đi thẳng đến chính điện, vừa định nhào về phía chủ nhân nói cho anh nghe về nỗi khổ chia ly, lại thấy Ninh Miễn đang đỡ Dư Tương đang mang thai chậm rãi đi tới, nhíu mày với nó.

"Đây là, chủ nhân nhỏ?"

Trường Phong còn chưa lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ làm người trông trẻ, đã thấy phía sau bọn họ truyền đến một tiếng: Gâu!

Một con ch.ó cực kỳ giống với Quyển Quyển đi tới, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Mẹ nó!

Lại sắp bị đè đầu cưỡi cổ!

Dư Tương nhỏ giọng hỏi: "Có phải Trường Phong là con rùa ngu ngốc không?"

Ninh Quăng khẽ vuốt ve bụng cô, mỉm nói: "Chắc là phải."

Cuối cùng gia đình họ cũng đã đoàn tụ.

[HOÀN]

Bình Luận (0)
Comment