Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 93

Dư Tương cũng có cùng mối hận với bà: "Mẹ, đến lúc đó chúng ta đi dạo một vòng đại học Yến Thành, con định mượn máy ảnh của Khương Duệ Quân, chúng ta chụp ảnh chung ở trường, mẹ thấy thế nào?’

“Được đấy, rồi xong về treo ở trong nhà luôn."

Lâm Bảo Chi rất nhanh chuyển tâm trạng từ mây mù âm u thành trời quang mây tạnh.

Bên này bà ngoại Lâm cố ý hỏi: “Này, sao lại không đưa ta đi cùng?”

Dư Tương một thân áo màu sặc sỡ ôm lấy bà nói: "Tất nhiên phải đưa bà đi cùng rồi, lúc đó cháu sẽ chụp ảnh cho mẹ cháu và bà!"

Bà ngoại Lâm cũng vui vẻ khôn cùng, cháu ngoại có triển vọng tiền đồ rộng mở, mặt mũi bà cũng thơm lây.

Khi họ đang nói vui vẻ thì Lâm Thanh Lan đến thăm nhà, bà nghe thấy họ đang thảo luận thì cũng mỉm cười chúc mừng Dư Tương bắt đầu nhập học, đồng thời không ngờ lại còn tặng một phần quà chúc nhập học.

"Chiếc bút máy này dùng tốt lắm. Dạo trước chú của Duệ Quân đi công tác ở Thượng Hải có mang một chiếc về, bút của dì vẫn còn tốt nên cái này đem tặng cho Dư Tương, hy vọng tiền đồ mai sau của cháu êm đềm như gấm!”

Dư Tương nhìn bà ngoại Lâm, phải có sự đồng ý của bà thì hai tay cô mới dám nhận bút được: “Cảm ơn dì Lâm, vậy cháu cũng chúc dì Lâm mọi điều tốt lành!"

Lâm Thanh Lan cười hiền lành, nhìn Dư Tương có chút tán thưởng, bà ấy là người mạnh mẽ, không thích nhất là những cô gái ngoan ngoãn phục tùng, cứ như Dư Tương thế này không kiêu ngạo hống hách là tốt nhất.

“Được rồi, Lâm thẩm, cháu qua đây là có chuyện muốn thương lượng với thẩm.”

Khi người lớn đang nói chuyện, Dư Tương biết lễ mà về phòng đọc Liên Hoàn Họa (2), chiếc bút máy kia cũng được đặt lên tủ cạnh đầu giường, cô quay đầu nhìn nó, mày khẽ cau lại.

(2)Liên Hoàn Họa: là thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc.

Cô không có mị lực lớn vậy đâu nhỉ?

Trong nguyên văn, Lâm Thanh Lan đã mua chuộc nguyên thân dùng thủ đoạn bỉ ổi để chia rẽ Khương Duệ và Dư Lộ, nhưng bà ta cũng không cảm thấy mình sai chỗ nào, đây có lẽ là mong muốn không chế của một người mẹ quá mạnh, có đáng trách hay không nếu chỉ đứng ở góc độ của ai để nhìn vấn đề đi nữa thì lập trường cũng không giống nhau, vì đuổi theo lợi ích thường sẽ xảy ra xung đột.

Dư Tương không thích cũng không ghét Lâm Thanh Lan, và rất nhanh đánh giá mình được tặng bút là vì lẽ làm người thôi, có lẽ có lẽ nó có liên quan đến những gì Lâm Thanh Lan đang nói chuyện với bà ngoại.

Mặc dù Dư Tương không sử dụng phù khuếch đại âm thanh nhưng tám chín phần là đúng như suy đoán.

Lâm Thanh Lan là người ăn ngay nói thẳng, rất nhanh đã nói rõ lí do mình đến đây, ngày mốt là chủ nhật, cũng là đại thọ 70 của ông Khương, bố chồng của bà, trong nhà cũng không định làm tiệc lớn, nhưng năm ngoái lão phu nhân nhà họ Khương qua đời, mấy năm nay đông cụ buồn bã u uất không vui, mà năm nay đại thọ, bố của Khương Duệ Quân lại đi công tác, chú và chị dâu cũng không về kịp, nên bà định mời hàng xóm và bạn bè của ông để có một cuộc tụ họp náo nhiệt.

Ông cụ Bùi và ông cụ Ninh cũng sẽ đi, còn có những người khác, mờ thêm mấy đứa thanh niên của các nhà tới để không khí náo nhiệt hơn.

"Ngày hôm đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, không cần chuẩn bị gì nữa, chỉ phiền dì Lâm giúp cháu chuẩn bị trong bếp, chứ mỗi cháu không ôm được hết việc.”

Bà ngoại Lâm lập tức đồng ý: "Được, chỉ là chuyện vặt vãnh như vậy, cũng đáng để cháu lặn lội đến đây."

Lâm Thanh Lan kiên trì nói: "Nhưng cháu cũng không thể vô lễ được, đúng không?"

“Cái đứa này nữa! Rồi, yên tâm đi, hôm đó thẩm sẽ tới đó.”

DTV

Ngay lập tức, bà ngoại Lâm thông báo cho bọn trẻ về việc này, Lâm Thanh Lan còn đặc biệt điểm tên hai cháu gái bên ngoại của Bùi gia đều đi hết, bọn họ đã chuẩn bị hai cái bàn, một cái cho người già, người trẻ ngồi một bàn khác, mục đích ban đầu là để cho bầu không khí sôi nổi có trẻ nhỏ đi cùng người già giống trong nguyên tác cốt truyện.

Nhưng trong nguyên văn lại xảy ra một màn kịch hú hồn.

Dư Tương nhớ rằng vào thời điểm này trong nguyên tác, Khương Duệ Quân và Dư Lộ đã chia tay, mặc dù người lớn đôi bên không lật bàn đá ghế, nhưng đó chỉ là cố duy trì sự bình tĩnh trên mặt thôi, sau đó đại thọ 70 của ông cụ Khương cứ thế trôi qua im ắng không một tiếng động.

Bình Luận (0)
Comment