Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 19


Lúc Tô Hàm tỉnh dậy thì ngửi được mùi thuốc sát trùng, hắn mở mắt quay đầu nhìn về phía vang lên tiếng sột soạt sột soạt.
người đàn ông đẹp trai đó đang đùa giỡn với con Husky, có vẻ anh ta thoáng nhìn thấy hắn tỉnh lại nên nghiêng đầu nhìn qua thì đối mặt với đôi mắt ướt át như con nai vàng ngơ ngác của hắn.
"Cậu tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không khỏe không?" Người đàn ông vừa vuốt con cún, vừa ấn chuông báo.
Tô Hàm lắc đầu, hắn xin lỗi nói: "Xin lỗi, làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện rồi, tôi cũng không biết tại sao lại xỉu nữa." Chạm vào tầm mắt của đối phương, hắn vội vàng nói tiếp: "Tôi thật sự không cố ý, thưa ngài."
Người đàn ông thong thả ngồi trên sô pha, tư thế nhàn nhã, như là đang ngồi trong một hội sở cao cấp nào đó chứ không phải đang trong bệnh viện.
"Không sao, cậu giúp tôi tìm được Oreo, tôi còn chưa cám ơn cậu mà."
Tô Hàm nhìn con Husky màu trắng đen xen kẽ, hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Nó gọi là Oreo sao, tên này rất thích hợp với nó.

À đúng rồi, tôi tên là Tô Hàm."
Người đàn ông trước mặt này có khí chất không hề tầm thường, Tô Hàm mang theo vài phần chờ mong nhìn anh ta.
"Tôi là Thang Văn Cảnh."
Bác sĩ hộ sĩ nối đuôi nhau đi vào, ai mà không biết còn tưởng rằng người bệnh trong căn phòng này bị bệnh nan y khó trị gì ấy.
Thấy bác sĩ đến, Thang Văn Cảnh đứng lên, anh ta nhìn vào đồng hồ rồi xin lỗi nói: "Cậu Tô, ngại quá.

Tôi còn có việc phải đi trước, nếu sau này có bất cứ vấn đề gì thì cậu có thể trực tiếp nói với bác sĩ, tôi sẽ chịu tất cả chi phí, cậu thấy có được không?"
Mặt Tô Hàm đỏ lên, hắn vội vàng xua tay: "Không không không, ngài Thang, tôi không cần anh trả viện phí, với lại tôi cũng không có chuyện gì cả, bây giờ có thể đi được rồi."
Vừa nãy hắn đã lặng lẽ đánh giá qua, phòng bệnh này vô cùng cao cấp, còn được đánh dấu là VVIP, nhìn là biết đắt tiền.

Nếu để hắn trả tiền thì nhất định là hắn không thể trả nổi, nhưng nếu để cho ngài Thang trả thì lại cho thấy hắn đang có mục đích gì đó với anh ta.
Hiện tại tuyệt đối không thể.
Tô Hàm lấy hết sức đẩy bác sĩ hộ sĩ ra, hắn khăng khăng đòi xuống giường xuất viện, vẻ mặt hoảng loạn, vừa bất lực vừa kiên cường làm cho Thang Văn Cảnh không còn cách nào, anh ta chỉ có thể kêu người làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Tô Hàm nhắm mắt theo đuôi Thang Văn Cảnh, đến khi đi tới bãi đậu xe, Thang Văn Cảnh nghiêng đầu hỏi: "Cậu Tô ở đâu? Tiện thể để tôi đưa cậu về nhà nhé?"
Hắn do dự nhìn Thang Văn Cảnh.
Thang Văn Cảnh cười: "Nếu cậu Tô lại từ chối tôi thì tôi khó có thể trả được cái ơn này lắm."
Tô Hàm chỉ có thể gật đầu rồi ngồi vào xe.
Trên xe, Tô Hàm nhỏ nhẹ tỉ tê: "Thật ra ngài Thang không cần như vậy, tôi giúp anh tìm được Oreo, anh đưa tôi đến bệnh viện, như vậy đã đủ rồi, chưa kể anh còn giúp tôi thanh toán hết viện phí nữa."
Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay rồi giương mắt nhìn Thang Văn Cảnh: "Nếu ngài Thang không chê, không bằng khi nào có thời gian thì để tôi mời anh đi ăn một bữa cơm bụi, dù không phải chỗ cao sang gì."
Xe Bentley hàng hiệu, toàn bộ ghế bên trong được bọc bằng da xin sò, vừa thoải mái vừa mềm mại, khỏi nghĩ cũng biết là kẻ có tiền.
"Cậu Tô nói gì thế, sao tôi có thể ghét bỏ được." Thang Văn Cảnh nói: "Nhìn là biết cậu Tô là người lễ phép lịch sự, lại là người có tâm địa lương thiện, Oreo cũng rất thích cậu nên mới có thể đi theo cậu, hay là chúng ta thêm Wechat với nhau đi?"
Tô Hàm sợ hãi nở nụ cười rồi gật gật đầu.
Lúc chạy đến đầu phố cách nhà hắn rất xa thì Tô Hàm đã đi xuống xe, hắn dõi theo bóng chiếc xe sang trọng chạy xa dần rồi mới xoay người chầm chậm đi về căn phòng thuê của mình.
Điện thoại của hắn đã thêm Wechat của Thang Văn Cảnh, avatar của anh ta là hình chụp con Husky đang làm vẻ mặt kỳ quái.
Có vẻ như ngài Thang thật sự rất thích con Husky đó.
Trên xe, Husky ngồi ở bên người của Thang Văn Cảnh, nó duỗi cái đầu chó cầu chủ nhân gãi ngứa.
Thang Văn Cảnh gập ngón tay bắn nhẹ vào đầu nó: "Con chó ngốc này, lúc nào cũng gây chuyện, người đó vừa nhìn là biết bông sen trắng rồi mà mày còn dám đến gần à? Ngu ngốc chết được."

Oreo ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, ảnh mắt tủi thân, nó nâng móng vuốt lên vỗ vỗ mặt anh ta.
Thang Văn Cảnh căng da mặt: "Đừng có mà làm nũng."
Tài xế ở phía trước cười nói: "Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi thẳng đến chỗ ông cụ luôn hay sao ạ?"
Thang Văn Cảnh suy nghĩ trong giây lát: "Đi về thay quần áo trước đã, tôi không muốn mặc bộ đồ nay thêm một phút nào nữa."
"Vâng." Tài xế đột ngột bẻ tay lái đánh một vòng cung quay đầu xe trở về.
Cố Tinh Thần vừa lái xe đến biệt thự nhà họ Cố, Thang Mỹ Quân đã đứng ở trước cửa chờ cậu, bà mặc áo màu đỏ, bên dưới mặc chiếc váy đen bằng nhung tơ tằm, đeo thêm hai vật trang sức tinh xảo, nhìn rất xinh đẹp và sang trọng.
Thấy con trai chạy xe vào, bà hớn hở chờ xe dừng lại, tiếp đó mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Cố Tinh Thần nhìn bà nói: "Hôm nay mẹ đẹp quá luôn."
Thang Mỹ Quân che miệng cười: "Ôi, hôm nay cái miệng của con trai vàng con trai bạc nhà tôi ngọt ghê ấy, con đã nói như thế thì chắc chắn hôm nay mẹ đè đầu được mợ của con rồi."
Bà nghĩ đến chuyện gì đó rồi nghiêng người nhắc nhở cậu: "Con trai à, hôm nay đi ăn sinh nhật của ông ngoại, con cũng nhớ nói vài câu hay hay với ông ngoại con như vậy nhé, nhớ nghe chưa?"
Thang Mỹ Quân chỉ thử nói vậy thôi, chứ thật ra ông cụ Thang rất thích Cố Tinh Thần, nhưng cứ mỗi khi về gặp thì thái độ của Cố Tinh Thần đều rất tệ, dần dà cũng khiến ông cụ nguội lạnh theo.
Nhưng Thang Mỹ Quân biết, ông cụ cực kỳ thích đứa cháu ngoại trai này.
Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, nếu thái độ của Cố Tinh Thần tốt hơn chút thì ông cụ cũng sẽ vui vẻ hơn, bà đã từng này tuổi rồi, mong muốn lớn nhất chính là có thể thấy cha mẹ yên vui, con cái yên lành.
Đương nhiên Cố Tinh Thần biết bà suy nghĩ thế nào, trước đây có lẽ do não cậu bị tàn nên trong lòng trong mắt chỉ có tên tra nam, ngược lại không bao giờ có sắc mặt tốt đối với người thân trong gia đình, nhưng bây giờ cậu đã không còn là Cố Tinh Thần trước đó nữa.
"Mẹ cứ yên tâm đi, con biết mà." Cố Tinh Thần nói.
Nghe con trai nói vậy và cũng không hề có chút không kiên nhẫn nào, Thang Mỹ Quân bỗng nhiên thấy yên lòng hẳn.

Bà có thể cảm nhận được sự thay đổi của con trai mình, mặc dù không biết tại sao con trai bà thay đổi, nhưng không thể không nói đây là sự thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Đoạn thời gian phản nghịch trước kia của con trai đã khiến bà và ông xã phải rầu thúi ruột, lại không dám quá ép buột con nên chỉ có thể trở thành một đôi cha mẹ thỏa mãn con trai mình trong mọi chuyện, chỉ sợ Tinh Thần làm ra việc gì không thể tưởng tượng nổi mà thôi, dĩ nhiên bọn họ cũng biết Hàn Tuyển Ý.
Bây giờ bà đã biết Tinh Thần và Hàn Tuyển Ý đã chia tay, trong lòng cảm thấy rất may mắn.
Tâm trạng Thang Mỹ Quân nhẹ nhàng hơn, nên bắt đầu tám chuyện với con mình.
"Nghe nói anh họ của con đã về rồi, từ sau khi nó du học ở bên nước ngoài, cũng đã nhiều năm rồi mẹ chưa gặp.

Hồi con mới mấy tuổi cũng đã từng gặp qua nó đấy, sau đó con với nó cũng chẳng gặp được mấy lần.

Nói chứ cậu của con cũng nhẫn tâm thật, vậy mà có thể để cho một đứa nhỏ đi học một mình ở bên ngoài, nếu con mà đi xa như thế thì chắc chắn mẹ cũng sẽ đi theo con luôn."
Cố Tinh Thần cười rộ lên, nửa thật nửa giả nói: "Mẹ à, mẹ với cha không sợ chiều con riết đến mức con coi trời bằng vung, lỡ đâu có một ngày con làm cho nhà mình bị phá sản thì làm sao bây giờ? Hai người có hối hận không?"
Thang Mỹ Quân không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, nhưng mà bà lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
"Trong lòng của mẹ và cha con thì con chính là báu vật mà ông trời đã ban cho cha mẹ, con còn quan trọng hơn so với bất kỳ thứ gì.

Nếu thật sự như con nói có một ngày như vậy, thì mẹ nghĩ mẹ và cha con cũng sẽ không hối hận, nhưng sẽ tự trách.

Bởi vì cha mẹ đã không dạy dỗ con cho tốt, nếu thật sự có ngày đó, cha mẹ sẽ tự trách vì sự tắc trách của mình mà khiến cho ngày tháng sau này của con trở nên vất vả."
Vành mắt Cố Tinh Thần lập tức đỏ hoe.
Cậu xoay mặt đi, cậu không muốn mẹ thấy đôi mắt đang nhòe nước của mình.


Trong nguyên tác, bọn họ thật sự giống như Thang Mỹ Quân vừa mới nói vậy, chưa từng trách cậu một lời, ngược lại vẫn luôn ở bên cạnh cậu, không rời không bỏ, dù cho cuối cùng kết cục của cậu rất thê thảm nhưng bọn họ vẫn cố gắng nghĩ cách cứu cậu.
Hình như ý thức được lời nói của mình hơi nghiêm trọng nên Thang Mỹ Quân cười trêu: "Thôi nào, con nói việc này làm gì chứ, yên tâm, cha con nhiều tiền lắm.

Nhưng nếu con đã nói đến việc này thì mẹ thấy mẹ vẫn nên quan tâm con nhiều hơn một chút, có trách nhiệm với con hơn một chút."
Bà dừng trong giây lát rồi toe toét nói: "Hay là con dọn về nhà ở đi, thật sự mẹ không thể xa con được đâu."
Vốn không khí còn đang có chút bi thương đã bị câu vừa mới nói của Thang Mỹ Quân làm cho nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cố Tinh Thần chớp chớp mắt: "Mẹ, hay là con cho mẹ nuôi mấy con thú cưng nhé."
Thang Mỹ Quân xụ mặt: "Mẹ không thích nuôi thú cưng."
Hai mẹ con nói nói cười cười suốt cả chặng đường đi đến nhà cũ nhà họ Thang, vào tới đình viện phong cách Trung Quốc cũ xưa sừng sững ở cách đó không xa thì Cố Tinh Thần mới dừng xe lại, cha Cố đã tới trước đợi hai người ở cửa, nhìn thấy hai người tới thì tủm tỉm ra đón.
"Hai người dám bỏ rơi tôi nhé, Tinh Thần, con không thương cha, chỉ đón mẹ con không đón cha."
Cố Tinh Thần nhìn cha mình như kẻ dở hơi, cậu bất đắc dĩ: "Cha ơi, có cái này mà cũng phải ganh tỵ sao? Có thể bình thường được không cha."
Thang Mỹ Quân giơ tay sửa lại mái tóc của mình, bà đắc ý nói với cha Cố: "Lão Cố, hôm nay con trai khen tôi đẹp đấy." Nói xong còn chớp chớp mắt.
Cảm nhận được sắp thêm một đợt sóng làm nũng, Cố Tinh Thần lập tức nói với cha Cố: "Cha à, hôm nay cha cũng cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn!"
Cố Duy Hoa cũng hất hất cằm nhìn Thang Mỹ Quân.
Ngay sau đó vô cùng không có quy tắc nắm lấy tay bà xã: "Mỹ Quân, hôm nay em đẹp lắm, thật đó."
Suýt chút nữa Cố Tinh Thần không nhịn cười được, khóe miệng nâng lên thành hình cung, cố gắng căng ra không dám lên tiếng.
Mỗi ngày đều tranh sủng, thật sự rất đáng yêu.
"Từ xa đã nghe thấy cả nhà cô cậu hòa thuận vui vẻ đùa giỡn với nhau rồi, ông cụ nhìn thấy nhất định sẽ rất vui."
Cả nhà họ Cố nhìn ông lão đang đi tới, Thang Mỹ Quân cười ngọt ngào gọi: "Bác Sâm, cha con đâu?"
Bác Sâm quản gia nghiêng người theo tư thế mời, rồi nói: "Cô hai, dượng hai, cậu Tinh Thần, ông cụ đang chờ mọi người ở đại sảnh."
Cố Tinh Thần cười roi rói thăm hỏi bác Sâm: "Bác Sâm ơi, buổi sáng tốt lành."
Bác Sâm sửng sờ nhìn đôi mắt cong cong của Cố Tinh Thần, bác cảm thấy dường như hôm nay cậu Tinh Thần không giống ngày thường lắm, bác cũng cười rộ lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi như hoa.
"Cậu Tinh Thần, buổi sáng tốt lành."
Ba người cùng nhau băng qua vườn hoa đi tới đại sảnh, Thang Mỹ Quân nắm tay con trai mình, cha Cố đứng ở bên kia, Cố Tinh Thần đi ở giữa, thỉnh thoảng cậu nghiêng mặt nói chuyện với cha mẹ mình, trên mặt ba người đều ngọt ngào ý cười.
Thấy ba người đã đi vào, ông cụ Thang Chính Thiên rất cao hứng, mợ Tống Lan Chi thì vẻ mặt ngạc nhiên nhưng khi thấy nụ cười trên mặt bọn họ không phải giả vờ thì lại âm thầm ghen ghét.
"Em và dượng đã tới rồi à, hôm nay Tinh Thần cũng đến, đúng là hiếm thấy."
Thang Mỹ Quân không mặn không nhạt gọi một tiếng chị dâu, Cố Duy Hoa cũng chào hỏi, thậm chí Cố Tinh Thần còn tươi cười kêu mợ.
Tống Lan Chi vốn muốn châm chọc hai ba câu thì bị nghẹn lại trong họng, khó chịu muốn chết.
Ba người đi đến trước mặt ông cụ, Cố Duy Hoa đi lên tặng quà trước, ông cười nói: "Chúc cha sinh nhật vui vẻ, thọ tỉ Nam Sơn."
Ông cụ ừ một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, ông cụ nhận quà rồi đáp: "Có lòng rồi."
Cố Duy Hoa đã sớm quen với sự lãnh đạm của ông cụ, ông không hề tỏ ra khó chịu mà lùi về đứng bên cạnh vợ mình.
Cố Tinh Thần cầm quà mà Thang Mỹ Quân đã chuẩn bị trước cho cậu đi tới trước mặt ông cụ, cậu chỉ mới nhận được thông tin hôm nay phải đi ăn sinh nhật của ông cụ vào đêm hôm trước nên không kịp chuẩn bị quà gì, chỉ có thể dùng đồ mà Thang Mỹ Quân đã chuẩn bị sẵn.

Cố Tinh Thần ôm quà đi lên, chủ động nhận sai: "Ông ngoại, xin lỗi ông, cháu quên mất sinh nhật của ông rồi.

Món quà này là do mẹ cháu chuẩn bị trước, cháu nhất định sẽ tặng lại quà cho ông, ông đừng giận nhé."
Thang Mỹ Quân trừng cậu, lúc nãy bà mới vừa nói đừng chọc ông ngoại tức giận rồi, đứa nhỏ này thật thà quá đi, không nói có sao đâu, chẳng lẽ ông ngoại không biết à? Với lại có biết cũng sẽ không lật tẩy mà, một hai cứ phải nói ra làm gì chứ.
Bà vừa định lên tiếng nói giúp Cố Tinh Thần vài lời thì bị chồng bà kéo tay lại, ông lắc đầu ra hiệu với bà.
Tống Lan Chi âm thầm chế giễu, chắc ông cụ sẽ tức giận lắm đây.

Mấy nay ông cụ thật sự rất khó tính, nhìn cái gì cũng phải răn đe vài câu, ngay cả chồng của bà ta cũng mới bị dạy dỗ kia kìa, giờ này còn đang giận dỗi hút thuốc ở bên ngoài, hiện có Cố Tinh Thần đỡ giúp cơn giận của ông cụ một chút cũng tốt.
Thang Chính Thiên thẳng lưng ngồi trên ghế bành, ông cụ đánh giá Cố Tinh Thần một lát rồi mới từ từ nói: "Biết sai thì vẫn chưa trễ, vậy ông chờ cháu tặng bù lại vậy."
Cố Tinh Thần cong khóe miệng: "Ông ngoại yên tâm, cháu nhất định sẽ bù lại cho ông mà."
Ông cụ nở nụ cười rồi cầm lấy gậy chống chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Được rồi, qua đây ngồi nói chuyện với ông nào."
"Dạ." Cố Tinh Thần ngoan ngoãn đáp, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông cụ.
Tống Lan Chi liếc xéo Cố Tinh Thần, tại sao ông cụ lại dễ dàng cho qua như thế? Lúc nãy còn mắng thằng con lớn tận mười phút, giờ với Cố Tinh Thần thì chỉ một câu là xong xuôi.
Thang Mỹ Quân nhìn chồng mình, Cố Duy Hoa mếu máo nhìn bà, quả nhiên con trai có lộc ăn, chứ từ trước tới giờ ông chưa bao giờ lấy được một nụ cười từ ông cụ hết, mỗi lần đều là vẻ mặt nhàn nhạt, từ lúc ông cưới Mỹ Quân đến nay chưa từng được sắc mặt tốt.
Thang Mỹ Quân nhìn dáng vẻ chồng bà thì biết ngay chồng bà đang tủi thân, lúc nãy người này còn an ủi bà đấy.

Bà nhéo nhéo lòng bàn tay chồng mình rồi cười với ông.
"Con trai được cưng chiều mà anh không vui hả?" Bà nhỏ giọng trêu ghẹo.
Cố Duy Hoa nhún vai: "Anh có dám không vui đâu, nhưng mà lại có thêm một người cướp cưng chiều con trai nữa rồi, anh sợ anh không cướp lại được."
"Phụt." Thang Mỹ Quân bị ông chọc cười ha ha.
Cố Tinh Thần bồi ông cụ, Cố Duy Hoa đi ra ngoài tìm anh vợ, Thang Mỹ Quân nhàm chán đi đến trước mặt Tống Lan Chi, bà cười vui vẻ nói chuyện với bà ta.
"Chị dâu, sao tôi nghe nói Văn Cảnh về nước rồi mà? Nó đâu rồi sao không thấy? Còn Văn Gia đâu?"
Tống Lan Chi ngoài cười trong không cười nhìn cô em chồng: "Hai đứa nó lớn hết rồi, nào có chuyện đi đâu cũng sẽ báo cho tôi một tiếng chứ, chắc một lát nữa mới đến."
Thang Mỹ Quân huơ huơ móng tay vừa mới làm xong của mình, thở dài: "Haiz, Tinh Thần nhà tôi có hiếu lắm, cứ nằng nặc đòi đi rước tôi dù tôi đã nói là tôi có thể tự đi rồi, vẫn là hai đứa con nhà chị tốt hơn, biết tự lập."
Nói thì nói như vậy, nhưng sự kiêu ngạo thân thiết bên trong sắp tràn cả ra ngoài.
Tống Lan Chi cắn chặt răng, rồi lại không thể nào phát giận được.
Từ khi bà ta bước vào nhà này thì đã ghét Thang Mỹ Quân, được cha mẹ chiều chuộng thì thôi đi, ngay cả chồng của bà ta là Thang Hiển Tông cũng thương yêu hết mực, ngược lại chả thèm quan tâm đ ến người vợ là bà ta một chút nào.

Có thứ gì tốt thì đều đưa cho Thang Mỹ Quân đầu tiên, cho nên bà ta cực kỳ chán ghét Thang Mỹ Quân.
Giờ thì sao? Bản thân bà ta sinh được một trai một gái, nhưng hai đứa nhỏ đều không thân thiết với bà ta, làm cho bà ta có muốn khoe cũng không thể khoe được.
Trước kia tính tình của Cố Tinh Thần không tốt, ông cụ cũng dần dần lạnh nhạt với nó, không ngờ lần này đi về vừa ngoan ngoãn lại vừa biết nói ngọt, nhìn vẻ mặt hiền từ yêu thương của ông cụ mà xem, đáng lẽ sự ưu ái này chỉ có con của bà ta mới được quyền có thôi mới đúng chứ?
Thang Mỹ Quân nhìn Tống Lan Chi thấy mặt bà ta xanh mét, bà bỗng chốc cảm thấy chả còn thú vị gì nữa.
Người chị dâu này không ưa bà từ trước đến giờ, hai người đấu với nhau hai mươi mấy năm trời.

Tuy rằng gặp mặt thì ít xa cách thì nhiều, nhưng mỗi lần gặp nhau là phải đấu võ mồm, bây giờ bà ta không nói gì nhưng bản thân bà lại thấy không thú vị nữa, nhìn dáng vẻ của bà ta cũng làm bà thấy chán ngấy.
Đã mấy chục năm rồi, sao phải thế chứ, đều là người đã có con, cứ một hai phải tranh cao thấp với nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Chị dâu của bà là người có tự ái cao, lại kiêu ngạo, lúc nào cũng muốn hơn thua hết.
"Chị dâu, hay là chị gọi cho Văn Cảnh và Văn Gia thử xem, mắc công cha lại không vui, ông ấy ghét nhất là người đến trễ, chị cũng đâu phải không biết."
Thang Mỹ Quân nói xong thì ngồi xuống một bên sô pha, bà lấy máy tính bảng ra bắt đầu công việc hàng ngày, vừa phải vote cho Cố Tinh Thần vừa bình luận tính điểm chuyển phát một hàng công việc dài dằng dặc.
Bà vội lắm luôn, bây giờ không rảnh đấu võ mồm với người khác đâu.
Tống Lan Chi cũng không nhận: "Lo cho Tinh Thần nhà cô đi, lát nữa chớ có chọc cho cha bực mình."

Thang Mỹ Quân trợn to mắt nhìn bà ta, người này đúng là làm ơn mắc oán không biết người khác tốt với mình, thôi coi như bà ta ngứa miệng, chẳng qua chỉ muốn đốp chát lại một câu với bà thì mới thấy thoải mái.
Tống Lan Chi cắn răng nhìn điện thoại bị cúp máy, bà ta lại gọi thêm một lần nữa, sau vài tiếng chuông thì kết nối, bên kia đầu dây vang lên giọng nói khó chịu của Thang Văn Gia.
"Hối hối hối hoài, sắp tới rồi đây, mẹ đừng có gọi cho con nữa, Thang Văn Cảnh có tới chưa? Chỉ biết hối con thôi."
"Tút tút tút...".

truyện ngôn tình
Tống Lan Chi còn chưa kịp nói được một câu nào, bà ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen mà vành mắt đỏ lên.
Là lỗi của bà ta à? Rốt cuộc bà ta đã sai ở đâu, sao ai cũng không muốn gần gũi với bà ta thế?
Cố Tinh Thần ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với ông cụ, ông cụ hỏi một câu cậu đáp lại một câu, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Nghe nói Cố Tinh Thần chỉ là một minh tinh nhỏ, ông cụ trừng mắt, giọng lớn như chuông đồng: "Minh tinh nhỏ? Không đủ tiền phải không, cứ kêu cha của cháu cho cháu, nếu con trai nó mà nó cũng nuôi không nổi thì tới đây làm cái gì, không đủ thì ông ngoại cho cháu!"
Cố Tinh Thần lặng lẽ nhìn bóng dáng bị đội nồi xa xa của cha mình, cậu lập tức cản ông cụ lại: "Ông ngoại, con thích diễn kịch, cũng đủ tiền rồi, còn mở hẳn một công ty nữa đó, ông yên tâm nhé.

Nếu không đủ tiền thì con nhất định sẽ không ngại lấy đâu, được không ông?"
"Thật sao? Không đủ tiền thì cứ nói, trong nhà không có gì cả nhưng có một đống đồ cổ, cứ lấy đại mấy cái đem đi bán cũng được."
Quả nhiên con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh! Đều là nhà giàu vô nhân tính!
Cố Tinh Thần nhanh chóng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc bộ đồ Tây thêu hoa văn tối màu đơn giản từ bên ngoài đi vào, anh ta cười như không cười, tựa như một con hồ ly, đi theo bên người là một con Husky màu trắng đen, nhìn rất ra hình ra dáng.
"Ông nội, sinh nhật vui vẻ."
Ông cụ Thang nâng mắt lên, nhạt nhẽo nói: "Thang Văn Cảnh, cháu có khái niệm về thời gian và biết lễ nghi hay không hả, cô của cháu và Tinh Thần đều đã đến mà bây giờ cháu mới đến à?"
Thang Văn Cảnh híp mắt, anh ta cười cười nhìn Cố Tinh Thần, sau khi đánh giá cậu một lượt thì đáp: "Đây em họ Tinh Thần đúng không, nhiều năm rồi không gặp, hình như thay đổi rất nhiều nhỉ."
Cố Tinh Thần nhìn anh ta, sau đó chậm rãi mở to hai mắt.
Cậu nhớ rồi!
Thang Văn Cảnh, nam phụ trong nguyên tác, không chỉ chung thủy hết lòng vì Tô Hàm và còn là đầu sỏ chính hạ bệ Cố Tinh Thần.

Bề ngoài lúc nào cũng là dáng vẻ hồ ly cười tủm tỉm, nhưng thật ra là người tàn nhẫn quyết đoán, vô cùng thành công trong việc kinh doanh, là người ủng hộ Tô Hàm.
Có thể nói, không có Thang Văn Cảnh thì Tô Hàm sẽ không có nguồn tài chính lớn mạnh để chống đỡ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Tinh Thần nhìn Thang Văn Cảnh cũng thay đổi dần.
"Anh họ Văn Cảnh phải không? Hình như tôi chưa từng thấy anh, rất vui được gặp anh."
Tốt nhất đừng để cậu phát hiện Thang Văn Cảnh làm gì sau lưng cậu, nếu không thì cậu thật sự sẽ tức giận thật đấy.
Thang Văn Cảnh có thể cảm nhận được cái nhìn của cậu em họ thay đổi trong nháy mắt, cũng không phải là ánh mắt thân thiện gì, mà có một cảm giác dò xét khó tả.
Anh ta chắc chắn từ trước đến giờ anh ta chưa gặp cậu em họ này bao giờ mới đúng, cũng có thể hồi nhỏ đã từng gặp qua, nhưng bây giờ anh ta chẳng có chút ấn tượng nào.
Chẳng lẽ hồi nhỏ anh ta đã từng bắt nạt cậu à?
Thang Văn Cảnh đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy sợi dây thừng trong tay bỗng nhiên bị căng ra, tiếp theo rời khỏi tay anh ta bay ra ngoài, bóng con chó màu trắng đen đan xen vùng ra chạy như bay.
"Tinh Thần!" Thang Mỹ Quân vừa ngẩng đầu lên thì thấy con cún đó nhắm về phía Tinh Thần, bà sợ tới mức lập tức đứng dậy, máy tính bảng bị rớt xuống đất vỡ nát.
Cố Tinh Thần cũng hoảng lên, cậu tức khắc đứng ra chắn ở trước người ông cụ, sợ con chó đó sẽ nhào lên người ông.
Lại không ngờ rằng ngay sau đó, con Husky bỗng nhào lên người cậu, hai chân trước đáp ở trên ngực cậu, đầu thì ngửa lên trên mặt cậu rồi dùng lưỡi li3m lấy li3m để.
Cả mặt bị nước miếng hôi rình của con chó để lại có cảm giác thế nào?
Cố Tinh Thần cảm thấy cả mặt mình sắp bị hư hết mọe rồi, cậu liều mạng dùng đôi tay chống lại đầu con chó.
"Nhanh kéo con chó ngu ngốc này ra cái coi!".

Bình Luận (0)
Comment