Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 112

Ông cụ chậm rãi giơ tay còn lại lên, trong khung hình xuất hiện một bức ảnh.

Đó là một cặp đôi mặc đồ cưới.

Họ ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt dịu dàng nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ đến mức làm hằn rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt.

Ông cụ nhìn chăm chú bức ảnh, giọng khàn khàn:

“Đây là ảnh cưới chúng tôi chụp trước khi bà ấy nhập viện...”

Ông lặng đi một chút rồi thở dài:

“Bà ấy trông vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp như xưa… Nhưng tôi lại già đi mất rồi.”

Nói xong, ông giơ tay chạm lên má mình. Làn da nhăn nheo, thô ráp, mái tóc cũng đã bạc trắng theo năm tháng. Nhưng tình yêu và nỗi nhớ trong lòng ông thì ngày một sâu đậm hơn.

“Năm năm nay, đêm nào tôi cũng nhớ về ngày hôm đó, từng hình ảnh cứ khắc sâu trong đầu tôi. Có lúc tôi nghĩ, giá mà tôi có thể đi cùng bà ấy vào hôm ấy thì tốt biết mấy...”

Lời nói của ông cụ chậm rãi vang lên, kéo theo quá khứ đau buồn dần được hé lộ.

Năm năm trước, một vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra tại Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Người vợ mắc chứng đãng trí, đôi khi không thể kiểm soát hành vi của bản thân. Lo sợ mình không thể chăm sóc chu toàn cho bà, ông cụ đã quyết định vào viện ở cùng.

Hầu hết người nhà bệnh nhân chỉ đến thăm vào cuối tuần, nhưng ông cụ thì khác. Ông ở bên vợ gần như suốt ngày suốt đêm.

Hôm ấy không phải cuối tuần, bệnh viện cũng vắng vẻ hơn mọi ngày.

Buổi tối, y tá mang phần ăn đến cho người thân bệnh nhân.

Người vợ đã dùng xong suất ăn dinh dưỡng được bác sĩ kê đơn từ trước, còn ông cụ thì mới chỉ ăn được một nửa.

Đột nhiên, bà cụ phát bệnh.

Như những lần trước, các y tá lập tức vào phòng, đè bà cụ xuống giường rồi tiêm thuốc an thần.

Ông cụ chỉ có thể đứng bên cạnh, bất lực nhìn người vợ dần bình tĩnh lại. Trong lòng ông tràn đầy xót xa, thậm chí còn mong rằng người bị bệnh là mình chứ không phải bà. Nhưng nếu điều đó thành sự thật, ông lại không dám tưởng tượng cảnh bà nhìn thấy ông trong cơn phát bệnh sẽ đau lòng đến mức nào.

Đêm ấy, ông cụ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi bị khói đặc xộc vào mũi làm sặc tỉnh, bệnh viện đã chìm trong biển lửa.

Ông hoảng hốt gọi vợ, lay bà dậy, nhưng dù cố gắng thế nào bà cụ vẫn không tỉnh lại.

May mắn bên cạnh có một chiếc xe lăn. Ông cụ gắng hết sức bế vợ lên, rồi nhìn về phía giường bệnh. Hai bệnh nhân khác vẫn đang ngủ say.

Ông vừa đẩy xe lăn của vợ ra ngoài, vừa hét lên kêu người đến cứu hỏa.

Thế nhưng, bệnh viện ngày thường đã yên tĩnh, đêm nay lại càng im ắng đến đáng sợ.

Khói đen dày đặc khiến ông không thấy rõ đường đi phía trước. Ông chỉ có thể khom người, cố gắng che chắn cho vợ, rồi lần theo trí nhớ tìm đến lối thoát hiểm.

Nhưng trận hỏa hoạn ấy không cho ông một cơ hội nào.

Trần nhà bất ngờ đổ sập.

Ông cụ chỉ kịp cảm nhận cơn đau nhói ở đôi chân, trước khi bị đè chặt xuống sàn.

Chiếc xe lăn mất kiểm soát, chậm rãi lăn về phía trước.

Ông trơ mắt nhìn vợ mình lăn dần vào ngọn lửa.

Sau đó, đội cứu hỏa đến kịp thời, đưa ông ra khỏi đám cháy. Nhưng… người vợ yêu thương của ông thì không bao giờ trở về nữa.

Ông mất đi bà. Cũng mất đi đôi chân của chính mình.

Trong phòng livestream, ngón tay nhăn nheo của ông cụ nhẹ nhàng lướt lên gương mặt người vợ trong bức ảnh, giọng thì thầm như đang nói với chính mình:

“Chắc chắn là bà giận tôi... trách tôi đã buông tay…”

Trên màn hình, khung bình luận không ngừng nhảy lên.

"Trình Xứ Mặc trên đảo Langkawi: Một bệnh viện tâm thần lớn như vậy mà lại không có hệ thống chữa cháy tự động sao? Sao lại có thể xảy ra vụ hỏa hoạn nghiêm trọng thế này chứ?"

"Tôi từng đọc bài phỏng vấn của viện trưởng bệnh viện đó. Họ có lắp đặt thiết bị cứu hỏa, nhưng hôm đó không hiểu sao lại không hoạt động! Càng kỳ lạ hơn là các bác sĩ và y tá trực ban hôm đó đều nói rằng họ bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ và vô thức thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì đã xảy ra cháy lớn."

"Tôi còn nhớ rõ, chính viện trưởng cũng bị bỏng nặng ở cánh tay khi lao vào cứu người."

"Lạc Hoa thích ăn cá nướng xốt tỏi: Cả bệnh viện đều ngủ say như chết sao… Đừng nói là có người đã bỏ thuốc nhé?"

[Cái này cho tôi có quyền lên tiếng chút nhé, rất nhiều bệnh viện tâm thần sẽ cho bệnh nhân uống thuốc ngủ, bệnh nhân ngủ say như chết cũng không có gì lạ. Nhưng bác sĩ, y tá mà cũng ngủ say như vậy thì thật sự rất kỳ lạ.]

Đáy mắt Kỷ Hòa thoáng qua một tia trầm tư.

Cô nhìn ông cụ trước mặt, chậm rãi nói:

"Nếu ông muốn gặp lại bà ấy, đêm nay là cơ hội cuối cùng."

Ông cụ run run siết chặt bức ảnh trong tay, giọng nói mang theo sự mong chờ lẫn bối rối:

"Cô... cô có thể giúp tôi thật sao? Tôi phải làm gì?"

Kỷ Hòa khẽ thở dài, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu điều gì đó:

"Hãy đến Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trước 12 giờ đêm, ông vẫn có thể gặp được bà ấy."

Cô dừng một chút rồi nhấn mạnh:

"Tốt nhất là đi cùng cảnh sát."

Bàn tay đang cầm ảnh của ông cụ khựng lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng:

"Cảnh sát? Vậy là… những gì trên tin tức nói đều là thật sao? Trận hỏa hoạn đó… là do có người cố tình phóng hỏa?"

Nhìn thấy Kỷ Hòa gật đầu, con ngươi ông cụ co rút lại. Ông nhắm mắt, bàn tay run rẩy siết chặt bức ảnh hơn, như thể chỉ cần buông ra, những ký ức quý giá ấy cũng sẽ trôi theo hư vô.

Bình Luận (0)
Comment