Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 123

Tiếng sột soạt vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó là giọng nói hoảng hốt của chủ nhà: "Đó là… giọng của ông ngoại tôi!"

Tiểu Quan và Tiểu Trần giật mình nhìn nhau. Ông ngoại của chủ nhà đã qua đời. Vậy chẳng lẽ, giọng nói ngoài cửa sổ kia là của… con vẹt?

Lúc này, giọng nói điềm tĩnh của Kỷ Hòa cất lên: "Đừng sợ, nó sẽ không làm hại hai người đâu. Nó chỉ muốn trò chuyện với chủ nhà thôi."

Nghe vậy, Tiểu Quan nuốt khan, gom hết dũng khí, cẩn thận vén một góc rèm cửa. Bên ngoài hơi tối, nhưng cô vẫn có thể thấy một cái bóng màu đỏ nhạt hiện rõ trước cửa sổ. Cô căng thẳng hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói: "Tao mở cửa, nhưng mày phải hứa là đừng dọa tao đấy nhé."

Dù có can đảm đến đâu, cô cũng không chịu nổi việc bị dọa liên tục như vậy.

Cánh cửa sổ mở ra. Một bóng đen vụt qua tầm mắt cô, mang theo tiếng vỗ cánh mạnh mẽ. Một cơn gió lướt ngang qua gò má Tiểu Quan, phảng phất mùi thơm tươi mát của cỏ cây. Con vẹt lượn một vòng trong phòng, rồi chậm rãi đậu xuống bàn.

Màu lông chủ đạo của nó là xanh ô liu, nhưng trước trán và trên cánh lại có những nhúm lông đỏ cam rực rỡ.

Cơ thể nhỏ bé của nó khẽ run lên, đôi cánh xòe rộng một lúc, rồi cụp lại.

Tiểu Trần vội bật video call, hướng điện thoại về phía con vẹt. Chủ nhà vừa nhìn thấy liền thốt lên: "Hồng Hồng!"

Đó là cái tên mà ông ngoại anh ta đã đặt cho con vẹt.

Hồng Hồng nghiêng đầu nhìn màn hình, rồi bất chợt vỗ cánh, lao đến trước điện thoại.

"Ông ngoại kể chuyện, ông ngoại kể chuyện."

Chủ nhà hoảng hốt lùi lại một chút, nhưng ngay sau đó nhận ra Hồng Hồng chỉ đang trong màn hình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Giọng anh ta chùng xuống, có chút buồn bã: "Hồng Hồng, ông ngoại đi rồi."

Nghe vậy, Hồng Hồng đột ngột xù lông, vỗ cánh mạnh mẽ, giọng nói gấp gáp lặp đi lặp lại: "Ông ngoại chưa chết! Ông ngoại chưa chết!"

Dù gương mặt con vẹt không bộc lộ cảm xúc, nhưng giọng điệu cùng động tác của nó lại thể hiện rõ sự kích động.

[Niệm Niệm Tịch: Tại sao lại đặt tên là Hồng Hồng? Vì mấy nhúm lông đỏ trên người nó sao?]

[Quân Hữu Nam: Sao tôi cảm thấy con vẹt này có cảm xúc thật sự vậy? Hợp lý không?]

[Vọng Tử đóng hộp: Trong livestream của Kỷ Hòa chưa bao giờ có gì gọi là hợp lý cả!]

[Vọng Tử đóng hộp tặng 20 cái tên lửa.]

[Ông lớn Vọng Tử muôn năm! Dùng thực lực để ủng hộ cho Kỷ Hòa.]

[Tôi ngưỡng mộ sự giàu có của ông lớn Vọng Tử thật đấy!]

Chủ nhà lặng đi một lúc, rồi chậm rãi nói: "Hôm đó không phải mày cũng có mặt trong lễ tang của ông ngoại sao?"

Đôi cánh của Hồng Hồng chậm lại, không còn vỗ mạnh như trước.

Nó cúi đầu, đột nhiên buông một câu: "Ông già cứng đầu."

Chủ nhà nghe vậy thì khựng lại vài giây, sau đó bật cười: "Đúng là ông ngoại rất cứng đầu."

Nhà có ba phòng, nhưng ông ngoại lại nhất quyết chọn căn phòng nhỏ nhất. Phòng ấy không chỉ chật hẹp mà còn không có ánh nắng, buổi tối nằm ngủ còn bị tiếng xe chạy ngoài đường làm phiền. Mọi người đã khuyên ông nhiều lần, nhưng ông vẫn khăng khăng bảo căn phòng này tốt.

Hồng Hồng chớp chớp mắt, rồi vỗ cánh, cất lên một câu quen thuộc: "Về nhà thôi! Về nhà thôi!"

Vừa nghe câu nói của Hồng Hồng, lòng chủ nhà chợt nghẹn lại.

Anh ta bỗng nhớ ra, mỗi lần mình đến thăm ông ngoại, ông thường thò đầu ra ngoài cửa sổ, giơ tay vẫy vẫy. Khi đó, anh ta cứ nghĩ rằng ông ngoại nghe thấy giọng mình nên mới vẫy tay đáp lại. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ không phải vậy...

Thực ra, ngày nào ông cũng ngồi trước cửa sổ không phải vì chờ nghe thấy tiếng ai, mà là để có thể nhìn thấy mọi người từ xa.

Bằng cách đó, ông có thể trông thấy họ sớm nhất có thể.

Khoé mắt chủ nhà dần đỏ hoe. Anh ta lẩm bẩm:

"Ông ngoại..."

"Ông già cứng đầu! Không uống sữa, bắt Hồng Hồng uống hết!"

Hồng Hồng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu y hệt như ông ngoại anh.

Chủ nhà sững sờ:

"Sữa sao?"

Anh ta như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng dao động:

"Sữa mà tao mua cho ông, có phải mày uống hết không?"

Cơ thể Hồng Hồng khẽ run lên, sau đó nó lập lại bằng giọng điệu kiên quyết:

"Ông già cứng đầu không uống sữa!"

Chủ nhà thoáng ngẩn ra.

"Nhưng mỗi lần tao hỏi ông ngoại có cần mua gì không, ông đều nói: ‘Y cũ là được...'"

Anh ta thì thào như đang nói với chính mình.

Hồng Hồng tựa như đang trừng mắt nhìn chủ nhà qua màn hình, sau đó lại lặp lại:

"Ông già cứng đầu!"

Mặc dù chỉ là một buổi livestream, dù cách nhau qua màn hình điện thoại, nhưng cũng không thể ngăn cản một người và một con vẹt trò chuyện cùng nhau.

Tiểu Quan và Tiểu Trần đứng bên cạnh, nhìn nhau với vẻ mặt khó tả. Trong lòng họ bỗng dâng lên một suy nghĩ giống nhau—Hồng Hồng thực sự rất thông minh, nhưng cũng quá hài hước!

[Lần đầu tiên tôi thấy một con vẹt có thể nói chuyện ồn ào đến vậy!]

[Nhưng đúng là Hồng Hồng giỏi thật, không hổ danh là con vẹt đã mở linh trí!]

[Bài tập giúp tôi: Cái tên ‘Hồng Hồng’ chắc là bắt nguồn từ loài vẹt Ara rubrogenys. Loài này có nhúm lông đỏ trên trán, là động vật cần được bảo tồn. Hiện nay số lượng còn lại trên thế giới chưa đến một nghìn con.]

[Tóm lại là quý hiếm lắm đúng không? Nhưng sao lại có người vừa giới thiệu vừa “miệt thị chim” thế này? Buồn cười.jpg]

[Khoan đã… Hồng Hồng là động vật cần bảo tồn, lại mở linh trí, còn xuất hiện trên livestream. Liệu có ai định bắt nó không?]

Dưới sự dẫn dắt của Hồng Hồng, những câu chuyện về ông ngoại dần có lời giải đáp.

Cuối cùng, chủ nhà cũng đã hiểu rõ—ông ngoại của anh cố chấp đến mức nào.

Nhưng ngay lúc này, Hồng Hồng đột nhiên kêu lên:

"Đi đây! Đi đây!"

Chủ nhà giật mình, vội vàng gọi lại:

"Mày muốn đi đâu? Phòng của ông ngoại vẫn còn nguyên, mày có thể tiếp tục ở lại đó mà!"

Hồng Hồng lắc đầu, nhúm lông đỏ trên đầu cũng theo đó mà lay động.

"Không thể ở lại. Người xấu, nghiên cứu!"

Bình Luận (0)
Comment