Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 23

Bây giờ Lý Dũng gần như là cô nói gì nghe nấy, lập tức tắt điện thoại, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.

Rất nhanh, khi cả hai đã thích ứng với bóng tối dày đặc trong phòng, Kỷ Hòa chớp mắt, thản nhiên hỏi:

"Anh biết trò chơi Bốn góc không?"

Lý Dũng khẽ gật đầu.

"Có nghe nói qua…"

Anh ta hơn ba mươi tuổi, lúc còn học đại học, từng nghe kể về một vụ việc. Có một nhóm sinh viên chơi trò này vào lúc nửa đêm, kết quả một người chết, ba người còn lại dù sống sót nhưng đều điên dại. Cuối cùng, họ lần lượt bỏ học.

Nhưng chuyện này chỉ được đồn đại trong giới sinh viên, không ai biết thật giả thế nào.

Kỷ Hòa bình tĩnh nói:

"Cháu gái của anh, lúc đó ở căn phòng này chơi trò Bốn góc với người khác."

Lý Dũng: "…"

Khóe miệng anh ta co giật.

Cơn giận bốc lên làm anh ta quên luôn cả sợ hãi.

"Sau khi chuyện này kết thúc, tôi nhất định phải dạy dỗ lại con bé một trận!"

Kỷ Hòa gật đầu, rồi chỉ tay vào một góc phòng.

"Anh đứng bên kia đi."

Lý Dũng vừa bước tới, vừa thuận miệng hỏi:

"Rồi sao nữa?"

Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa vang lên giữa bóng tối dày đặc.

"Chơi trò chơi Bốn góc."

Nghe xong lời của Kỷ Hòa, Lý Dũng suýt nữa trượt chân vì hoảng sợ.

"Cô Kỷ… cô vừa nói gì?"

Bảo anh ta chơi… Trò chơi Bốn Góc?

Chưa bàn đến việc anh ta có dám hay không, vấn đề là trò này cần ít nhất bốn người. Mà hiện tại, chỉ có một mình anh ta…

Chẳng lẽ… phải chơi với ma?

Ý nghĩ này khiến Lý Dũng rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

Kỷ Hòa bình tĩnh dặn dò:

"Anh đi dọc theo bức tường, cứ đến mỗi góc thì gọi tên Lý Tiểu Nhã một lần. Cứ tiếp tục như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng em ấy trả lời thì dừng lại ngay tại chỗ, sau đó tiếp tục gọi tên em ấy."

Cô ngừng một chút rồi nghiêm túc nói tiếp:

"Nhớ kỹ, sau khi trò chơi bắt đầu, anh chỉ được phép gọi đúng ba chữ 'Lý Tiểu Nhã', không được nói thêm bất cứ câu nào khác. Nếu nghe thấy âm thanh lạ, mặc kệ nó nói gì, tuyệt đối không được dừng lại."

Lý Dũng nghe xong liền cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng trước ánh mắt kiên định của Kỷ Hòa, anh ta cũng không còn đường lui.

Cắn răng lấy hết dũng khí, anh ta bước đến vị trí mà cô chỉ.

"Kẹt kẹt."

Cánh cửa khẽ khàng đóng lại.

Ngay khi cửa khép chặt, tia sáng le lói cuối cùng cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Không gian tĩnh lặng đến mức anh ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mạnh đến nỗi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Lý Dũng nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh:

"Cô Kỷ…?"

"Bắt đầu đi."

Giọng nói của Kỷ Hòa vang lên, trầm ổn nhưng xa cách.

Lý Dũng siết chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu rồi bước ra bước đầu tiên. Một tay bám vào tường, chầm chậm tiến về phía trước.

Bóng tối bao trùm lấy anh ta, khiến không gian như dài ra vô tận.

Sau mười mấy bước, anh ta đến góc tường đầu tiên.

"Lý Tiểu Nhã."

Không có hồi đáp.

Xung quanh chỉ có tiếng hô hấp nặng nề của chính anh ta.

Trong lòng Lý Dũng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cô Kỷ vẫn còn ở đây chứ?

Anh ta vô thức muốn gọi tên cô, nhưng ngay lập tức nhớ đến lời cảnh báo ban nãy.

Cố gắng nuốt xuống cảm giác bất an, anh ta tiếp tục đi về phía góc kế tiếp.

"Lý Tiểu Nhã."

Bước chân càng lúc càng nặng nề, nhưng anh ta vẫn cố chấp lặp lại cái tên ấy.

"Lý Tiểu Nhã."

"Lý Tiểu Nhã."

Đến lần thứ tám, một cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng.

Giống như có thứ gì đó… vừa túm lấy ống quần anh ta!

Mợ nó…!

Trong lòng Lý Dũng gào thét điên cuồng, nhưng ngoài mặt lại cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, đưa tay che miệng, sợ chính mình không kìm chế được mà hét lên. Không dám chần chừ, anh ta bước nhanh đến góc tiếp theo.

"Lý Tiểu Nhã."

Lần này, ngay khi vừa dứt lời, một giọng nói khe khẽ vang lên sát bên tai anh ta.

"Anh đang tìm tôi sao?"

Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai khiến toàn thân Lý Dũng nổi da gà.

Giọng nói này… không phải của cháu gái anh ta!

Lý Dũng cắn chặt răng, tay nắm chặt thành quyền, cố gắng giữ vững bước chân, tiếp tục đi tới.

Mười lăm lần.

"Lý Tiểu Nhã!"

Bất ngờ, một tiếng đáp lại vang lên—

"Lý Tiểu Nhã."

Tiếng gọi này nhẹ nhàng, rõ ràng.

Không phải của anh ta.

Ở một nơi nào đó trong không gian này, có người vừa gọi lên cái tên ấy.

...

Lý Tiểu Nhã đứng trong bóng tối, chớp mắt nhìn về phía trước.

Trước mặt cô bé là Chu Dương.

Cậu ấy bị cô bé vỗ lên vai, sau đó lại đi tiếp, vỗ vai người kế tiếp, rồi gọi tên mình.

Cứ thế…

Bọn họ chơi đi chơi lại trò này, tuần hoàn liên tục.

Nhưng mà…

Bọn họ đã chơi bao lâu rồi?

Lý Tiểu Nhã đột nhiên có chút hoài nghi.

Rốt cuộc đã bao lâu?

Cô bé cố gắng nhớ lại, nhưng đúng lúc này, bả vai bỗng bị ai đó vỗ lên một cái.

"Lưu Mộc Mộc."

Đến lượt cô bé.

Lý Tiểu Nhã lập tức quên mất mình đang suy nghĩ điều gì, theo quán tính bước về phía trước.

Bàn tay nhỏ bé của cô vươn ra, lần mò theo bức tường.

Ngay khi vỗ vào vai Chu Dương, chuẩn bị gọi tên mình, thì một giọng nói xa lạ vang lên trước cả cô bé.

"Lý Tiểu Nhã!"

Cô bé giật mình đứng sững tại chỗ.

Đây… là ai?

Ai đang gọi cô bé?

Âm thanh này quen thuộc lắm…

Hình như… cô bé đã từng nghe ở đâu rồi.

Đầu óc trở nên nặng nề, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

Bỗng nhiên, xung quanh vang lên vài tiếng thì thầm kỳ lạ.

"Sao cậu ấy lại dừng lại?"

"Cậu ấy không muốn chơi nữa sao?"

"Nhưng bọn mình còn chưa chán mà!"

Lý Tiểu Nhã rùng mình một cái.

Ba giọng nói này…

Rõ ràng là của Chu Dương và Lưu Mộc Mộc, nhưng lại không giống.

Có gì đó… sai rồi!

Bình Luận (0)
Comment