Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 25

Cánh cửa khi nãy anh ta tốn bao nhiêu sức lực cũng không nhúc nhích, vậy mà lúc này, Kỷ Hòa chỉ dùng một tay đã kéo ra dễ dàng.

"?"

Lý Dũng cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại nhéo nhéo cơ bắp trên cánh tay.

Anh ta len lén nhìn dáng người mảnh khảnh của Kỷ Hòa, thầm nghĩ:

Không ngờ trông cô ấy gầy yếu thế mà lại khỏe vậy à?

Kỷ Hòa cúi đầu, giọng điềm nhiên:

"Mau đi đầu thai đi, suốt ngày đứng đây chặn cửa làm gì?"

Lý Dũng nghe mà ngớ người, theo bản năng nhìn xuống chân mình, sau đó quay sang nhìn Kỷ Hòa.

Cái gì mà chặn cửa?

Cô Kỷ đang nói chuyện với ai vậy?

Anh ta có thấy gì đâu?

Sắc mặt Lý Dũng cứng đờ, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán.

Nếu anh ta không nhìn thấy, thì chẳng lẽ… chính là những thứ đó sao?

Anh ta rùng mình, thấp giọng hỏi:

"Cô Kỷ ơi, bọn họ… bọn họ ở đâu thế?"

"Cạnh chân anh đấy, sắp túm được quần của anh rồi."

Giọng Kỷ Hòa bình thản, nhưng câu chữ lại khiến người ta rợn tóc gáy.

"Á!"

Lý Dũng hét lên, lập tức tăng tốc chạy vọt ra ngoài.

Kỷ Hòa nhìn bóng lưng anh ta chạy hớt hải như vận động viên điền kinh, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

Sau khi quay lại xe và đóng kín cửa, Lý Dũng thở hổn hển, cả người vẫn còn căng thẳng. Phải đến lúc này, anh ta mới cảm thấy mình thực sự còn sống.

Kỷ Hòa thản nhiên ngồi vào xe, đưa chiếc vòng cổ cho anh ta:

"Anh cầm lấy đi, tôi không qua bệnh viện với anh đâu. Đến giờ, Lý Tiểu Nhã sẽ tự trở về cơ thể. Ngày mai em ấy sẽ tỉnh lại."

Lý Dũng cẩn thận nhận lấy chiếc vòng, tay chân rón rén như đang cầm một món bảo vật vô giá.

Dù gì… trong này cũng đang chứa hồn phách của cháu gái anh ta!

Thành phố A.

Trong phòng bệnh của Tiêu Trạch Trình.

Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh vừa bước vào đã lập tức bị người đàn ông trên giường bệnh thu hút.

Tiêu Trạch Trình có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng. Dưới đôi mắt đào hoa là một nốt ruồi son, ánh nhìn dịu dàng như mang theo tình ý.

Được tận mắt nhìn thấy anh ngoài đời thật, cảm giác ấy càng khiến người ta choáng váng.

Đường nét khuôn mặt tinh xảo, mang theo vẻ sạch sẽ thanh khiết, nhưng đồng thời lại toát lên sức hút mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành.

Không hổ danh là đỉnh lưu bước ra từ show tuyển chọn thần tượng, người đứng ở vị trí trung tâm trong mọi sân khấu.

Tiêu Trạch Trình—đẹp trai đến mức không thể bàn cãi.

"Chào các em, cảm ơn các em đã cứu anh một mạng."

Tiêu Trạch Trình cất giọng trầm thấp, đầy mê hoặc.

Trên đầu anh vẫn quấn băng gạc, nhưng anh mỉm cười nhẹ với hai người trước mặt. Khuôn mặt vốn kiên nghị, tuấn tú giờ lại mang nét mong manh vì cơn đau bệnh tật. Sự đối lập ấy càng khiến người ta không thể rời mắt.

Nếu là một fan bình thường, hẳn đã hét lên trong lòng: "Trời ơi, đẹp trai quá đi mất!"

Lý Ương Ương nhìn anh, cảm thấy có chút chua xót.

Ánh mắt cô rời khỏi gương mặt anh, chuyển xuống đôi chân đang được treo cố định trên không. Một cơn sóng cảm xúc cuộn trào trong lòng.

Đây là...

Anh trai cô.

Giọng Lý Ương Ương khẽ run khi cất tiếng hỏi:

"Anh có đau không?"

Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ hóa thành bốn chữ ấy.

Người đàn ông trước mặt là ánh sáng trong lòng cô, là thần tượng cô đã theo đuổi suốt hai năm. Đồng thời cũng là người anh trai đã tìm kiếm cô suốt nhiều năm qua.

Cô chưa bao giờ nghi ngờ tình thương anh dành cho em gái mình. Nhưng…

Nếu anh biết em gái anh chính là cô, liệu anh có thất vọng không?

Ngay cả khi anh không thất vọng, chắc hẳn fan hâm mộ của anh cũng sẽ rất thất vọng.

Dù sao thì, Tiêu Trạch Trình vẫn luôn là một người hoàn hảo.

Còn cô, chỉ là một cô gái hết sức bình thường.

Lý Ương Ương cảm thấy ngổn ngang trăm mối, khẽ nhắm mắt rồi quay mặt đi.

Tiêu Trạch Trình nhìn cô, khẽ mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cô lại gần.

Lý Ương Ương ngoan ngoãn bước tới.

Anh đưa tay lên... xoa nhẹ mái tóc bông xù của cô.

Bảy giờ sáng.

Kỷ Hòa tỉnh dậy trên chiếc ghế sofa, một chiếc thảm mỏng phủ trên người.

Lý Dũng đã đưa cho cô tấm thảm ấy tối qua.

Cô duỗi người, rồi đứng dậy đi tắm rửa. Sau đó xuống lầu mua bữa sáng, tiện thể xách thêm hai xô nước nhỏ.

Tối qua lúc về, cô phát hiện vòi nước trong phòng đã bị hỏng, vặn mãi không ra nước. May mà trước khi ra ngoài, cô đã tắm rửa một lượt, nếu không cả đêm chắc sẽ trằn trọc khó ngủ.

Xách nước về đến nơi, Kỷ Hòa lấy điện thoại gọi cho thợ sửa chữa. Số điện thoại này cũng là Lý Dũng cho cô.

Sau đó, cô pha một bình trà, ngồi xuống bàn cà phê, mở phòng livestream.

Có lẽ vì còn sớm, hoặc có lẽ mọi người vẫn đang trên đường đi làm, phải mất bốn, năm phút mới có người tham gia.

[Vân Trần Khanh Vinh đã tham gia buổi livestream]
[Duyên kiếp này đã tham gia buổi livestream]
[Thích ăn bầu rắn xào đã tham gia buổi livestream]

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, chào khán giả trong phòng phát sóng:

"Chào buổi sáng, chào mừng mọi người đến với livestream của tôi. Hôm nay tôi chỉ xem ba quẻ, mỗi quẻ hai nghìn. Xem xong sẽ kết thúc buổi live."

[Một gốc cây: Chủ kênh nhận tiền kiểu gì thế? Chuyển quà hai nghìn là được đúng không?]
[Không ăn rau thơm: Hôm nay lại thuê ai diễn cùng thế? Flop quá nên bày trò câu view hả? Chúc cô càng diễn càng flop!]
[Lâm Tử Quân Kim: Hôm nay chủ kênh livestream sớm ghê, tôi vừa mới đến công ty xong.]
[Vui đến mức mất trí: Kỷ Hòa, em là fan của chị đây!]

Kỷ Hòa đọc bình luận của Một gốc cây, liền đáp:

"Không cần tặng quà. Chủ yếu là chuyển qua mã quét Alipay hoặc WeChat, rồi gửi tin nhắn riêng cho tôi là được."

Nghĩ đến hơn hai trăm nghìn tệ đã bay mất hôm qua, Kỷ Hòa quyết tâm không để nền tảng có thêm cơ hội lấy phần trăm của cô.

Dù sao thì nền tảng cũng không cấm giao dịch riêng.

"Tít."

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

Kỷ Hòa mở ra, là một ID xa lạ: Ăn nữa thì chặt tay.

[Ăn nữa thì chặt tay: Chủ kênh ơi, tôi muốn xem một quẻ.]

Kỷ Hòa liền gửi hai mã thanh toán:

[Mã nhận tiền Alipay] [Mã nhận tiền WeChat]

Bình Luận (0)
Comment