Cứ thế, khi cảnh sát đến, Dương Vận bị đưa đi điều tra.
Niềm hy vọng mong manh của đạo diễn Nghiêm cũng tan thành mây khói.
Mùa đầu tiên của “Rung Động Tuyệt Đối” khép lại một cách không trọn vẹn.
Ngay khi Dương Vận bị cảnh sát đưa đi, hot search lập tức bùng nổ.
“Vãi chưởng, ‘Rung Động Tuyệt Đối’ lại lên hot search?”
“Cái chương trình tạp kỹ nhỏ này sao cứ dính toàn chuyện giật gân thế?”
“Không biết nên hỏi, nhưng Dương Vận thật sự bị tình nghi mưu sát à? Chương trình giải trí mà dính dáng tới án hình sự, nghe sợ quá!”
“Cạn lời luôn, Kỷ Hòa không có chứng cứ mà dám nói chị nhà tôi mưu sát?”
“Đúng đấy! Chị nhà chúng tôi hiền lành như vậy, sao có thể giết người được? Đợi chị ấy ra ngoài, Kỷ Hòa nhất định phải quỳ xuống xin lỗi!”
“Thôi đi, cái nết của chị nhà mấy người thế nào thì ai cũng biết rồi. Dương Vận làm chuyện này cũng chẳng có gì lạ.”
“Kể từ ngày đầu tiên tham gia chương trình, Kỷ Hòa chưa từng chọc ghẹo Dương Vận, nhưng Dương Vận thì cứ nhằm vào Kỷ Hòa suốt. Mấy người không nhận ra à?”
Fan hai bên cãi nhau kịch liệt trên Weibo, tạo thành một cuộc chiến tranh mạng đúng nghĩa.
Nhưng bên phía Kỷ Hòa, mọi thứ lại vô cùng yên bình.
Buổi ghi hình cuối cùng của chương trình tạp kỹ kết thúc, cô không vội vã làm gì cả, chỉ định dành chút thời gian thư giãn.
Nhưng ngay khi thu dọn hành lý xong, chuẩn bị rời đi—
“Cộc, cộc, cộc.”
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Cô hơi nhíu mày: “Ai đấy?”
Giọng một người đàn ông trầm thấp vang lên từ bên ngoài.
“Là tôi.”
Hạ Phong.
Kỷ Hòa mở cửa, vừa nhìn thấy anh ta, cô liền phát hiện biểu cảm của Hạ Phong không được tốt lắm.
Nhăn nhó, khó chịu, như thể có chuyện gì đó rất khó nói.
“Có chuyện gì?”
Hạ Phong đưa điện thoại lên trước mặt cô. Trên màn hình, một nhóm chat WeChat hiện rõ ràng hai chữ to đùng—
"Cả nhà thương nhau".
Khóe miệng Kỷ Hòa giật giật.
Hóa ra dù là đại gia tộc nổi tiếng như nhà họ Hạ cũng không thoát khỏi cái tên nhóm chat huyền thoại này.
Cô vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn vào màn hình. Tin nhắn trong nhóm liên tục được đẩy lên.
“@Hạ Phong, kiếm bạn gái kiểu gì vậy? Tham gia chương trình tạp kỹ mà cũng dính dáng đến án hình sự, kiểu phụ nữ như vậy thực sự có thể bước vào cửa nhà họ Hạ sao?”
“Hơn nữa, nhìn cô ta trên chương trình, lòng dạ hẹp hòi, chẳng bằng một góc của cái cô tên Kỷ Hòa kia. Sao mà con lại yêu cô ta được vậy?”
“Không được thì đi xem mắt đi. Ba/mẹ đã sắp xếp với con gái nhà họ Vương, họ Sử, họ Tiết rồi. Chẳng lẽ con không vừa mắt ai hết sao?”
Kỷ Hòa: “…”
Xem ra Hạ Phong không hề nói dối. Anh ta thực sự đang khổ sở vì bị ép kết hôn.
Nhìn nhóm chat “Cả nhà thương nhau” của nhà họ Hạ, Kỷ Hòa bỗng nhiên hiểu ra vấn đề.
Cô dứt khoát nói:
"Không được."
Hạ Phong ngẩn ra:
"Tôi còn chưa nói gì, cô đã từ chối rồi sao?"
Bọn họ dù gì cũng coi như không đánh không quen.
Đồng hành cùng nhau suốt chương trình tạp kỹ, vậy mà Kỷ Hòa vẫn lạnh nhạt với anh ta như vậy? Hu hu hu.
Kỷ Hòa nhìn anh ta, bình tĩnh nói:
"Anh muốn đưa tôi về nhà họ Hạ, để tôi giả làm bạn gái của anh."
Giống như Dương Vận trước đây.
Vậy thì làm sao cô có thể đồng ý được?
"Không, không!"
Hạ Phong vội vàng xua tay.
Anh ta đâu có ý định đó!
Anh ta xứng đáng ké fame của Kỷ Hòa sao?
"Không phải! Tôi chỉ muốn mời cô đến nhà tôi ăn cơm, nhân tiện nói với đám người cổ hủ kia một câu, rằng bát tự của tôi không hợp kết hôn sớm. Nếu cưới sớm, tôi sẽ gặp tai họa."
Như vậy, người nhà có thể từ bỏ ý định ép cưới!
Kỷ Hòa trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:
"Phái huyền học chúng tôi có quy định, trong tình huống bình thường, không thể nói dối."
Hả?
Vẻ mặt của Hạ Phong càng cay đắng hơn.
Nhưng anh ta cũng không thể khiến Kỷ Hòa phải khó xử, đúng không?
Anh ta thở dài, chuẩn bị từ bỏ, tính chuyện đi "mua chuộc" một đại sư khác thì lại nghe thấy Kỷ Hòa nói tiếp:
"Nhưng lần này không tính là nói dối. Không phải anh không phù hợp kết hôn sớm, mà là vốn dĩ không thể kết hôn sớm. Nhân duyên mà cưỡng ép thì sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của anh."
Hạ Phong: "…"
Anh ta không hiểu.
Dù gì anh ta cũng thuộc dạng cao ráo, đẹp trai, vậy mà đường hôn nhân lại lận đận đến thế sao?
Cứ như vậy, Kỷ Hòa theo Hạ Phong đến nhà họ Hạ.
Kể từ khi rời khỏi nhà họ Kỷ, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào vòng xã giao của nguyên chủ, nhưng không phải với tư cách "con gái nhà họ Kỷ", mà là "Kỷ Hòa".
Người mở cửa là con trai cả nhà họ Hạ—Hạ Tri An.
Thấy Kỷ Hòa đứng bên cạnh Hạ Phong, anh hơi ngạc nhiên.
Sau đó, ánh mắt lại chuyển qua Hạ Phong, đầy khó hiểu.
Không phải hai người này trước đây cứ gặp nhau là cãi nhau sao?
Sao bây giờ lại có thể đứng cạnh nhau một cách yên bình như vậy?
Chẳng lẽ chỉ mới tham gia một chương trình tạp kỹ mà đã xảy ra chuyện gì đó sao?
Hạ Tri An không nói gì thêm, chỉ rót một ly nước ấm đưa cho Kỷ Hòa.
"Bây giờ trong nhà chỉ có mình tôi, cô không cần phải căng thẳng."
Dù sao trước đây cô cũng là con gái nhà họ Kỷ, Hạ Tri An cảm thấy nên nói với cô vài câu.
"Tuy cô không còn là người của nhà họ Kỷ nữa, nhưng cũng đừng quá buồn bực. Biết đâu chuyện này lại là một điều may mắn. Sau này nếu có gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm nhà họ Hạ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Kỷ Hòa cụp mắt, khẽ mỉm cười.
"Sao phải buồn? Thân phận ‘Kỷ Hòa’ có giá trị hơn nhiều so với thân phận ‘con gái nhà họ Kỷ’."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Hạ Tri An không khỏi kinh ngạc.
Anh nhìn cô chăm chú, cảm thấy cô thực sự rất khác trước đây.
Vẻ mặt điềm tĩnh, thái độ ôn hòa, không chút tự ti hay dao động.
Anh khẽ nhíu mày.
So với tên ngốc Hạ Phong bên cạnh, đúng là hai người này không thể nào cùng một đẳng cấp được.
Không hiểu sao, anh lại có chút lo lắng mà nhìn lướt qua cậu em trai.