Cô ta nâng ly rượu, mỉm cười: "Nào, tôi mời cô một ly nhé?"
Kỷ Hòa nhìn ly rượu đỏ sóng sánh trước mặt.
Ngay lúc cô định từ chối, bàn tay Dụ Văn Văn hơi nghiêng đi.
Rượu trong ly đổ thẳng xuống váy cô.
Kỷ Hòa mặc một bộ váy trắng.
Rượu vang đỏ tươi chậm rãi thấm vào lớp vải tinh khiết, để lại một vệt màu chói mắt.
Dụ Văn Văn thấy Kỷ Hòa cau mày thì vội vàng đổi giọng, giả vờ luống cuống xin lỗi.
"Ây da, xin lỗi cô Kỷ! Tôi không cố ý đâu..."
Cô ta bày ra vẻ mặt áy náy, nhưng giọng nói lại không chút hoảng hốt.
"Bộ đồ này dính bẩn rồi, chắc không mặc được nữa. Thế này đi, cô đợi một chút, tôi gọi trợ lý mang quần áo mới đến nhé?"
Vừa nói, Dụ Văn Văn vừa nhấc điện thoại lên, bấm số của trợ lý, thao tác nhanh gọn như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
Nếu là người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng cô ta đang thực lòng cảm thấy có lỗi.
Nhưng Kỷ Hòa chỉ thản nhiên nhìn cô ta, không nói một lời.
Khoảnh khắc ấy, tim Dụ Văn Văn bỗng chệch một nhịp.
Cô ta căng thẳng, bàn tay đang cầm điện thoại hơi siết lại. Kỷ Hòa... chẳng lẽ cô ta nhận ra chuyện này không hề đơn giản chỉ là một sự cố?
Nhưng rồi, Kỷ Hòa cũng dời ánh mắt đi.
"Được."
Dụ Văn Văn thầm thở phào.
Biểu cảm cô ta thay đổi ngay lập tức, ánh mắt thấp thoáng ý cười khinh miệt.
Tưởng Kỷ Hòa thông minh lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế! Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rơi vào bẫy mà cô ta đã giăng sẵn.
Cô ta nhanh chóng hỏi số đo của Kỷ Hòa, sau đó rút từ trong túi ra một tấm thẻ phòng, đưa qua.
"Tôi bảo trợ lý rồi, quần áo sẽ được gửi đến ngay. Cô Kỷ cứ lên phòng trên lầu đợi một lát đi."
Kỷ Hòa nhận lấy tấm thẻ, xoay xoay trong tay, chậm rãi cất giọng:
"Phòng?"
"Đúng vậy." Dụ Văn Văn giả bộ tự nhiên, thậm chí còn tỏ ra hơi sốt ruột. "Không lẽ cô muốn mặc bộ váy này ở lại đây? Bị chụp ảnh sẽ xấu hổ lắm đó!"
Nào, mau đồng ý đi. Mọi thứ đã đâu vào đấy, đến mức này rồi, chắc chắn Kỷ Hòa sẽ không có hành động khác thường gì... đúng chứ?
Nếu cô ta từ chối, người bị Quản Khắc Dũng làm khó sẽ là mình mất!
Dụ Văn Văn nghĩ vậy, nhưng Kỷ Hòa chỉ nhìn cô ta, nhẹ nhàng cười khẽ:
"Sao tôi cảm thấy cô Dụ thiếu kiên nhẫn vậy ta?"
Trong thoáng chốc, nụ cười của Dụ Văn Văn hơi cứng lại.
"Cô Kỷ nói gì thế? Tôi chỉ thấy áy náy vì đã làm hỏng váy của cô thôi."
"Không cần áy náy đâu, dù sao cô Dụ cũng là người tốt mà."
Kỷ Hòa xoay người bước lên lầu, giọng điệu như đùa như thật.
"Đi thôi."
Dụ Văn Văn nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt dần trở nên âm trầm.
Hừ, tưởng tôi thích nói chuyện với cô lắm sao?
Nếu không phải vì lệnh của Quản Khắc Dũng, tôi còn lâu mới phí công thế này!
Cửa phòng mở ra, Kỷ Hòa quẹt thẻ đi vào. Cô vừa chuẩn bị khép cửa, Dụ Văn Văn đã vội vã tiến lên.
"Cô Kỷ, đừng khóa cửa. Nếu không lát nữa trợ lý đến lại phải gõ cửa mất công."
Cô ta vội vã giải thích thêm:
"Đừng lo, tôi sẽ đứng chờ ở ngoài, không có ai khác đâu."
Kỷ Hòa bình tĩnh gật đầu.
"Được."
Cô đi tới cạnh giường, đưa tay nắm lấy khóa kéo phía sau lưng.
Động tác cởi váy của cô rơi vào tầm mắt của Dụ Văn Văn.
Đôi mắt cô ta sáng lên, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
Xong rồi!
Cô ta lập tức rút điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Quản Khắc Dũng.
…
Một lúc sau, Quản Khắc Dũng đến.
Anh ta đã say khướt, trên má còn vương lại dấu son đỏ thẫm của một người đẹp nào đó.
"Chuyện tôi giao làm xong chưa?"
Dụ Văn Văn lập tức cười nịnh nọt.
"Tất nhiên rồi, giám đốc Quản dặn dò, sao tôi dám lơ là được?"
"Vậy thì tốt."
Quản Khắc Dũng đưa tay vuốt nhẹ gò má của Dụ Văn Văn, giọng điệu mang theo chút men rượu.
"Sau chuyện này, quảng cáo Trục Mộng sẽ thuộc về cô."
"Ôi chao, sếp Quản, anh ghét quá nha!"
Dụ Văn Văn giả vờ e thẹn, nhưng trong lòng đã sớm hân hoan.
Không ai biết lý do tại sao Quản Khắc Dũng lại ưu ái cô ta đến vậy.
Ngoài sắc đẹp ra, còn một lý do khác.
Cô ta chính là người đi trước.
Mỗi khi Quản Khắc Dũng để mắt đến người phụ nữ nào, Dụ Văn Văn sẽ tiếp cận trước, thăm dò phản ứng của đối phương.
Nếu người đó thức thời, muốn trèo cao, thì Quản Khắc Dũng sẽ dễ dàng đạt được mục đích.
Nhưng nếu đối phương từ chối...
Hừ, có người nghĩ từ chối là xong chuyện sao?
Dụ Văn Văn đã quá quen với trò này.
Dẫn người vào phòng riêng hoặc một buồng nhỏ, sau đó để Quản Khắc Dũng vào tiếp cận.
Bọn họ đã dùng cách này vô số lần, và chưa từng thất bại.
Nghĩ đến gương mặt hoàn mỹ của Kỷ Hòa, nụ cười trên môi Quản Khắc Dũng bỗng trở nên méo mó vì phấn khích.
Anh ta từng qua lại với rất nhiều phụ nữ, bao gồm cả một số minh tinh hạng hai, nhưng chẳng ai có thể so sánh với Kỷ Hòa.
Chỉ cần được nói chuyện với một mỹ nhân đẳng cấp như cô cũng đủ để đem ra khoe khoang.
Huống chi… tối nay cô ấy còn đang đợi anh ta trong phòng.
Anh ta đến dự tiệc của app Cá Mập hôm nay, quả thực là quyết định đúng đắn!
Không thể chờ đợi thêm, Quản Khắc Dũng vội vã đẩy cửa bước vào.
Anh ta vốn tưởng rằng Kỷ Hòa đã thay đồ, hoặc ít nhất cũng đang chờ trợ lý mang váy tới.
Nhưng ngoài dự đoán, khi cánh cửa khép lại sau lưng, anh ta trông thấy Kỷ Hòa vẫn đứng cạnh giường, quần áo ngay ngắn, ngay cả một cúc áo cũng chưa mở.
Giọng cô bình tĩnh vang lên:
"Không phải Dụ Văn Văn bảo tôi rằng trợ lý sẽ mang quần áo tới sao? Tại sao anh lại đích thân đến đây?"
Ánh mắt cô không gợn sóng, vẻ mặt cũng chẳng có chút cảm xúc nào.
Quản Khắc Dũng thoáng sững lại.
Anh ta đã gặp qua không ít kiểu phụ nữ, nhưng không thể nhìn thấu thái độ của cô gái này.
Nhưng mà… nếu Kỷ Hòa thật sự có hứng thú với anh ta, cô ấy hẳn đã chủ động tiếp cận từ trước.