Hơi thở của bà ta trở nên dồn dập, đôi mắt đầy tơ máu.
'Chồng tôi đã ly hôn với tôi rồi!' Giọng bà ta nghẹn lại, nhưng sự căm hận vẫn ngùn ngụt. 'Ông ta muốn cưới em gái cô! Ha ha ha! Hai mươi năm, tôi và ông ta bên nhau hai mươi năm! Chúng tôi từ hai bàn tay trắng gây dựng lên cả sự nghiệp, tôi sinh cho ông ta một đứa con trai, vậy mà cuối cùng, ông ta đá tôi đi như một món đồ thừa!'
Bà ta cười như điên dại, nước mắt giàn giụa.
'Dựa vào đâu tôi phải chịu khổ sở thế này, còn hai kẻ khốn nạn đó lại có thể ung dung hưởng thụ hạnh phúc? GỌI NGAY! Tôi phải giết Hạ Vũ Đồng, sau đó giết cả Viên Trạch! CÔ CÒN KHÔNG GỌI? Hay là cô cảm thấy con khốn đó không đáng chết?'
Mũi dao đột ngột dí sát vào cổ Hạ Vũ Nhiễm.
'Nếu cô không gọi, thì cô chết thay nó đi!'
Hạ Vũ Nhiễm sợ hãi đến mức toàn thân run lên bần bật, nước mắt rơi lã chã.
Ngay lúc lưỡi dao sắp cứa vào da thịt cô, một giọng nói trầm ổn vang lên:
'Dừng tay.'
Cả căn phòng như khựng lại trong giây lát.
Lương Niệm quay đầu, đối diện với ánh mắt bình thản của Kỷ Hòa.
'Cô nói gì?'
'Có một chuyện bà đã sai.' Kỷ Hòa chậm rãi lên tiếng. 'Chồng trước của bà sẽ không cưới Hạ Vũ Đồng.'
Lương Niệm nheo mắt đầy nghi hoặc:
'Chuyện đó mà còn giả được sao? Chính Hạ Vũ Đồng nói với tôi mà!'
Bà ta nhớ rất rõ, lúc đó Hạ Vũ Đồng phách lối thế nào khi đứng trước mặt bà, từng câu từng chữ như một nhát dao cứa vào tim bà:
'A Trạch nói, ông ấy sẽ ly hôn với bà ngay lập tức, sau đó sẽ cưới tôi ~ Đến lúc đó, tôi chính là vợ của chủ tịch rồi.'
Lương Niệm siết chặt con dao trong tay, hận ý cuồn cuộn.
Nhưng Kỷ Hòa chỉ nhếch môi cười nhạt:
'Những lời hứa như vậy, ông ta không chỉ nói với Hạ Vũ Đồng đâu, mà còn nói với rất nhiều người khác.'
Cô giơ tay, nhẹ nhàng đếm ngón tay mình, rồi nhướng mày nhìn Lương Niệm:
'Không chỉ Hạ Vũ Đồng, mà bên ngoài, ông ta còn có thêm mười hai người phụ nữ nữa.'
!!!
Không gian như vỡ òa.
Khu bình luận nổ tung như núi lửa phun trào:
'[Xích Vân thích uống sinh tố lúa mạch]: ???!!! Trời má.'
'[Thịnh Huy của Cuồng Sư Thành]: Ôi mẹ ơi, nhiều thế á? Chơi hết được sao?!'
'[Bé Nguyên]: Kinh dị thật đấy, tôi thì một người cũng không có, ông ta có tới mười hai người? TÔI CÒN ĐANG THẮC MẮC AI CƯỚP HẾT NGƯỜI CỦA TÔI, HÓA RA LÀ ỔNG Á!!!'
Kỷ Hòa nhún vai, tiếp tục nói một cách điềm nhiên:
'Viên Trạch và Hạ Vũ Đồng chỉ là chơi đùa với nhau thôi. Ngay cả khi ông ta thật sự muốn cưới một trong số những người tình của mình, thì người đó cũng không thể là Hạ Vũ Đồng.'
Một khoảng lặng chết chóc bao trùm.
Lương Niệm siết chặt con dao, cơ thể khẽ run lên.
Khu bình luận vẫn chưa hết chấn động:
'[Bạch thích ăn xương cánh gà]: Vậy là Hạ Vũ Đồng cũng chẳng có được kết quả cô ta muốn… Ha ha ha, đáng đời! Đây đúng là quả báo của Tuesday! Cô ta tưởng mình là chân ái, ai dè chỉ là một trong số mười hai!'
'[LoSER1]: Mười hai người phụ nữ??? Tên đàn ông này không sợ chết à? Nếu đã khốn nạn như thế, sao vẫn chưa bị phát hiện?'
Lương Niệm hít sâu một hơi, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.
Giờ thì bà ta đã hiểu.
Bà ta không chỉ bị phản bội—mà còn là một kẻ đáng thương bị lừa dối hết lần này đến lần khác.
Vậy thì…
Viên Trạch.
Hạ Vũ Đồng.
Tất cả bọn họ…
CÓ CHẾT CŨNG CHƯA ĐỦ!"
Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, giọng điềm nhiên:
"Bởi vì ông ta luôn rất cẩn thận. Dù sao thì cũng là chủ của một công ty, danh tiếng đối với ông ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Dù ăn chơi trác táng đến đâu, ông ta vẫn đặt ra một nguyên tắc—không động vào phụ nữ bên cạnh."
Cô đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt thoáng nét suy tư rồi nói tiếp:
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Vũ Nhiễm, lòng háo sắc của ông ta đã trỗi dậy. Nhưng vì kiêng dè thân phận của cô ấy, ông ta phải kìm nén. Nếu để lộ chuyện tình giữa cấp trên và thư ký, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sao? Chỉ là… sau đó, ông ta lại gặp được Hạ Vũ Đồng."
Ngón tay Kỷ Hòa khẽ gõ lên mặt bàn, giọng mang theo vài phần giễu cợt:
"Hạ Vũ Đồng giống hệt Hạ Vũ Nhiễm, nhưng chủ động hơn rất nhiều. Một người đàn ông như Viên Trạch, khi đối mặt với một cô gái vừa trẻ trung, vừa quyến rũ mà lại tự dâng đến tận cửa, thử hỏi làm sao ông ta có thể từ chối?"
Dòng bình luận trên livestream rộ lên.
[Đoá hoa hồng đó phủ đầy gai đấy: Hay nhỉ, một tên cặn bã cũng biết cách kiềm chế bản thân cơ đấy.]
[Vừa gặp em phải nói tiếng Việt: Buồn cười chết mất, nói ông ta nặng tình cũng không đúng, vì một lúc dây dưa với tận mười ba cô gái. Mà bảo ông ta trăng hoa thì cũng không hẳn, vì chí ít vẫn chung thủy với một kiểu người.]
Đang bấm quẻ, ngón tay Kỷ Hòa bỗng khựng lại, ánh mắt lóe lên tia kỳ lạ.
Sau một thoáng trầm tư, cô cất giọng chắc nịch:
"Thực ra, việc Viên Trạch ly hôn với bà lại là chuyện tốt."
Lương Niệm cau mày, giọng khàn đặc vì xúc động:
"Tốt… sao?"
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:
"Nửa năm nữa, công ty của ông ta sẽ phá sản. Khi đó, Viên Trạch phải gánh một khoản nợ lên đến chín mươi triệu."
Lương Niệm sửng sốt đến mức líu cả lưỡi:
"Chín… chín mươi triệu?!"
Sao có thể như thế được?
Hiện tại công ty vẫn đang phát triển rất tốt, doanh thu năm sau còn cao hơn năm trước. Sao chỉ trong vòng nửa năm, lại có thể rơi vào cảnh nợ nần chồng chất như vậy?
Kỷ Hòa thở dài, giọng trầm ổn:
"Một phần là do tình hình kinh doanh bất ổn, không xoay vòng được vốn. Nhưng quan trọng hơn… ông ta làm quá nhiều chuyện ác, cuối cùng cũng phải trả giá."
Nhân quả tuần hoàn, thiện ác báo ứng, chưa bao giờ sai lệch dù chỉ một ly.
Người đời vẫn thường nói, không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Có những kẻ tội nghiệp quá nặng, khi chết đi không thể luân hồi mà bị đày vào cõi ngạ quỷ hoặc súc sinh. Kẻ nào độc ác hơn thì rơi vào mười tám tầng địa ngục, chịu sự trừng phạt đau đớn từ kiếp này sang kiếp khác.
Hạ Vũ Nhiễm nhanh chóng lên tiếng, giọng đầy sốt ruột:
"Bà chủ, bà nhất định phải tin lời Kỷ Hòa! Cô ấy là một streamer nổi tiếng trong lĩnh vực tâm linh trên nền tảng Sa Ngư! Tôi với cô ấy chưa từng gặp mặt, nhưng cô ấy vẫn có thể bói ra việc tôi có em gái sinh đôi. Như thế đủ để chứng minh cô ấy không hề lừa bà đâu!"
Kỷ Hòa gật nhẹ đầu, nhìn về phía Lương Niệm:
"Không chỉ vậy, sau khi bà ly hôn với Viên Trạch, sự nghiệp của bà sẽ phát triển rất tốt. Hai năm nữa, một cơ hội lớn sẽ đến, nếu bà nắm bắt được thì tài sản của bà sẽ gấp trăm lần hiện tại."
Lương Niệm thoáng sững người, rồi bất giác lẩm bẩm:
"Tôi… tôi còn có cơ hội để thành công sao?"
Kỷ Hòa nhếch môi cười nhạt:
"Nếu bà đã từng thành công một lần, vậy tại sao lại không thể thành công lần thứ hai?"