Gió Đêm Dịu Dàng lập tức căng thẳng hơn: "Kỳ lạ ở đâu?"
Kỷ Hòa nhấn từng chữ: "Vẻ bề ngoài của cậu ta rất… mâu thuẫn."
[Mâu thuẫn á? Mắt mũi đều hoàn hảo thế này mà còn mâu thuẫn à? Nếu vậy thì loại xấu xí như tôi chắc là người ngoài hành tinh mất rồi!]
Thấy bình luận như vậy, Kỷ Hòa lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:
"Không phải là mâu thuẫn về mặt thẩm mỹ."
"Mọi người nhìn đi, đôi mắt cậu ta rất to và có thần. Đây là đặc điểm của một người kiên cường, gặp khó khăn không dễ lùi bước, hơn nữa còn có số làm giàu. Nhưng đồng thời, vành tai của cậu ta lại rất mỏng—trong nhân tướng học, đây được gọi là 'tướng nghèo', cho thấy tính cách người này dễ kích động, thiếu kiên nhẫn, không giỏi phối hợp với người khác, hơn nữa còn có thói quen tiêu xài hoang phí. Một người như vậy, theo lý thuyết, không thể nào giàu có được.
Nói cách khác, hai đặc điểm này hoàn toàn trái ngược nhau và không nên cùng tồn tại trên một người..."
Kỷ Hòa nhíu mày, cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Người này hoàn toàn phá vỡ hệ thống huyền học mà cô đã biết.
Chẳng lẽ, trong thời đại này, thực sự có những thứ vượt qua nhận thức của cô?
Không đúng, không thể nào.
Loại trừ tất cả những khả năng khác, chỉ còn lại một điều duy nhất.
Cô cất giọng hỏi thẳng:
"Có phải bạn trai cô từng phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Gió đêm dịu dàng thoáng sững người:
"?"
"Tôi không biết, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với tôi."
Nhưng nói đến đây, cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó:
"Khoan đã… Tôi nhớ có lần tình cờ nhìn thấy thẻ căn cước của anh ấy. Ảnh trên thẻ trông không giống anh ấy bây giờ lắm."
Kỷ Hòa gật đầu, chắc chắn nói:
"Vậy thì đúng rồi, cậu ta đã phẫu thuật thẩm mỹ."
Bình luận bùng nổ ngay lập tức.
"Cười chết mất, hóa ra là phẫu thuật thẩm mỹ, bảo sao lại đẹp trai thế!"
"Nhưng công nhận là bác sĩ làm cũng có tâm đấy. Chỉnh mà vẫn tự nhiên, chứ có người chỉnh mãi đến mức nhìn như tượng sáp, đáng sợ lắm."
"Ha ha ha, đúng là không ai ngờ được!"
"Bạn trai cô ấy chắc đang khóc thét: 'Tôi chỉ lặng lẽ sửa sang lại chút xíu thôi, sao bây giờ ai cũng biết hết thế này?!'"
Nhưng Gió đêm dịu dàng lại không bận tâm lắm.
Đẹp là được rồi.
Nếu không phải Kỷ Hòa nói ra, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng nhận ra, chứng tỏ bạn trai cô phẫu thuật rất thành công.
Bao nhiêu minh tinh còn đi chỉnh mặt, huống hồ gì là người bình thường?
"Đẹp nhân tạo còn hơn xấu tự nhiên!"
"Không phải ai cũng có thể sửa mặt thành Ngô Ngạn Tổ đâu nhé!"
Gió đêm dịu dàng cũng bật cười, hài hước nói:
"Mọi người yên tâm, tôi đã xem qua ảnh thẻ căn cước của anh ấy rồi. Tuy không thể nói là siêu đẹp trai, nhưng chắc chắn ở mức trung bình khá trở lên. Nên mọi người không cần lo lắng cho vẻ ngoài của con chúng tôi đâu, hehe."
Nhưng Kỷ Hòa lại lạnh nhạt đáp:
"Đừng vội nghĩ đến chuyện con cái. Tôi khuyên cô nên chia tay sớm thì tốt hơn."
Gió đêm dịu dàng sững người.
Nhưng Kỷ Hòa vẫn bình tĩnh tiếp lời:
"Sau khi biết bạn trai cô đã phẫu thuật thẩm mỹ, tôi không thể chỉ dựa vào tướng mạo để tính nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có cách nào khác."
Từ ngày tháng năm sinh, ngược lại xem xét đến ngoại hình và cuộc sống trước đây của anh ta, Kỷ Hòa vẫn có thể nhìn thấy một số thứ.
Chỉ tiếc rằng... kết quả này không tốt chút nào.
Cô chậm rãi nói:
"Cậu ta không thật lòng với cô. Cậu ta theo đuổi cô không phải vì tình cảm, mà là vì muốn 'nuốt trọn' cả gia đình cô."
Bình luận lại bùng nổ.
"Cho hỏi ngu một chút, 'nuốt cả nhà' là sao vậy?"
"Nói một cách đơn giản, ở một số nơi vẫn còn quan niệm trọng nam khinh nữ. Họ cho rằng nếu nhà chỉ có một cô con gái, thì dòng họ đó xem như 'tuyệt hậu'. Vì thế, khi con trai cưới một cô gái một, anh ta sẽ có thể nắm giữ toàn bộ tài sản của gia đình cô gái đó."
"Gì cơ?! Thế kỷ 21 rồi mà còn có kiểu tư tưởng này á?"
"Có đấy. Chẳng qua địa phương của bạn phát triển hơn nên bạn không cảm nhận được thôi. Nhưng thực tế, tư tưởng này vẫn còn khá phổ biến."
Sắc mặt Gió đêm dịu dàng lập tức thay đổi.
Cô ấy đúng là con gái một trong nhà!
Trước đây, cô chưa từng nghĩ việc này có gì đặc biệt.
Không có anh chị em, cô không phải chia sẻ tình thương của bố mẹ, cũng không cần phải quan tâm đến ai khác, muốn làm gì thì làm, vô cùng tự do.
Nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cụm từ "nuốt cả nhà".
Gương mặt cô dần dần trở nên tái nhợt.
Cô ngẩn người rất lâu, rồi lẩm bẩm:
"... Thật hay giả vậy?"
Giọng cô miễn cưỡng, chủ yếu vì chính cô cũng không ngờ thân phận con gái một của mình lại có ‘giá trị’ theo cách này.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Gió Đêm Dịu Dàng đột ngột vang lên.
Là một số lạ.
Cô hơi do dự rồi bắt máy:
“A lô?”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ, ngập ngừng nhưng rõ ràng:
“Xin hỏi, có phải chị Thẩm Thanh Thanh không ạ?”
Nghe người kia gọi thẳng tên thật của mình, Gió Đêm Dịu Dàng khẽ nhíu mày. Cô chắc chắn mình không quen người này.
“Là tôi.”
“Ôi, tốt quá! Chị Thẩm Thanh Thanh, cuối cùng em cũng tìm được chị!” Cô gái kia như trút được gánh nặng, vội vàng giới thiệu: “Em là bạn của Lăng Triết, hoặc nói đúng hơn… từng là bạn của anh ta.”
Thẩm Thanh Thanh chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có chuyện gì sao?”
Đối phương im lặng một chút rồi mới nói tiếp:
“Em biết chị là bạn gái của Lăng Triết… nhưng em cảm thấy anh ta không thật lòng với chị, nên gọi điện để nhắc nhở.”
Cô ấy hít sâu, giọng nói có phần chần chừ, như thể không biết bắt đầu từ đâu.
“Mấy ngày trước, Lăng Triết hẹn bọn em đi uống rượu. Không phải chỉ có hai đứa em, mà còn khoảng sáu, bảy người nữa, cả nam lẫn nữ, đều là bạn bè khá thân thiết.”
“Bọn em quen nhau qua hoạt động của Hội Sinh viên, nên cũng khá hiểu nhau. Có lẽ vì vậy mà trước mặt mọi người, anh ta chẳng kiêng dè gì cả, nghĩ gì nói đấy.”
“Hôm đó, khi bọn em đang uống rượu, có một cô gái rất xinh lại gần bắt chuyện, muốn xin wechat của anh ta, nhưng anh ta từ chối.”
“Một người bạn bên cạnh thấy vậy liền trêu: ‘Cậu đẹp trai thế này, bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi, sao lại chọn bạn gái hiện tại? Cô ta trông cũng bình thường, có vẻ không xứng với cậu lắm.’”
“Em cứ tưởng Lăng Triết sẽ mắng bạn ấy nông cạn, chỉ biết nhìn bề ngoài mà không quan tâm đến tính cách. Nhưng những lời tiếp theo của anh ta lại khiến em thực sự phát sợ.”
Cô gái kia ngừng lại, hít sâu một hơi rồi cố gắng bắt chước giọng điệu của Lăng Triết:
“‘Đẹp thì có ích gì chứ?’”
“‘Mẹ của Thẩm Thanh Thanh là cố vấn tiến sĩ, nếu tôi cưới cô ta, chẳng phải có thể tốt nghiệp tiến sĩ trong vòng một nốt nhạc, rồi nhờ bà ta nâng đỡ để lên giáo sư sao?’”
“‘Còn bố cô ta nữa! Ông ấy là tổng giám đốc một công ty lớn, nghe nói tài sản lên đến chín con số! Đến khi hai ông bà đó già rồi, một đứa con gái như Thẩm Thanh Thanh thì làm sao chèo chống nổi công ty chứ? Lúc ấy, chẳng phải toàn bộ tập đoàn sẽ thuộc về tôi sao?’”