Uông Thần liên tục xua tay: "Tôi thật sự không biết! Tôi chỉ làm theo lời cô ấy… hơn nữa, là quà thì sao tôi có thể mở ra xem trước được chứ?"
La Dặc tức giận: "Thế còn chuyện An Nhiễm liên tục nhận được những món quà kinh dị thì sao? Cậu cũng không hề nghi ngờ?"
Uông Thần bối rối đáp: "Tôi có thấy, nhưng những món quà bạn gái tôi gửi đi đều được bọc trong túi chuyển phát nhanh. Hàng trăm người cũng dùng loại túi này, tôi đâu thể phân biệt được! Tôi cứ nghĩ những món quà kỳ lạ đó là do người khác gửi, không ngờ… không ngờ lại là cô ấy…"
Giọng nói của cậu ta nhỏ dần, vẻ mặt hoang mang tột độ.
Uông Thần có thể chấp nhận chuyện bạn gái mình thần tượng La Dặc, nhưng không thể tin được rằng cô ấy lại dùng cách đáng sợ này để thể hiện sự cuồng si của mình.
"Cô ấy dán đầy poster của An Nhiễm trong phòng cơ mà… sao lại là fan của La Dặc được?"
Kỷ Hoà nhàn nhạt cười: "Cô ta làm vậy là để cậu tin tưởng, tất cả chỉ là giả vờ."
Cô dừng một chút rồi nói tiếp:
"Nếu không tin, cậu có thể kiểm tra điện thoại của cô ta. Xem thử trong các nhóm fan hâm mộ, xem cấp bậc fan của cô ta trên super topic của La Dặc là bao nhiêu. Hoặc kiểm tra những món đồ liên quan đến thần tượng mà cô ta từng mua trên X Bao. Tất cả những thứ đó đều là bằng chứng."
Uông Thần sững sờ.
Cậu ta nuốt khan, rồi đáp: "Tôi… tôi sẽ kiểm tra thử…"
Sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.
Người thở phào nhẹ nhõm nhất lúc này, ngoài An Nhiễm, chính là La Dặc.
Anh ta cảm thấy áy náy vô cùng vì chuyện này bắt nguồn từ mình, khiến An Nhiễm phải chịu nhiều nỗi sợ hãi không đáng có. Nhưng may mắn là mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa.
La Dặc nhìn Kỷ Hoà với ánh mắt đầy biết ơn: "Đại sư Kỷ! Cô lại cứu tôi thêm một lần nữa rồi!"
Kỷ Hoà mỉm cười: "Không có gì, chúng ta chỉ đang giúp đỡ lẫn nhau thôi."
Cô nhớ rất rõ, khi cô bị người ta vu oan là đi cửa sau để được vào đoàn phim, chính La Dặc đã đứng ra bênh vực cô.
Ân tình này, cô sẽ mãi khắc ghi trong lòng.
Kỷ Hòa tính nhẩm thời gian rồi chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi mình chưa lên livestream.
Thế nên cô quyết định chọn một buổi tối đẹp trời, nhân lúc đoàn phim đã tan làm, bật máy phát trực tiếp.
[Chào mừng streamer!!]
[Trời ơi, cuối cùng chị cũng lên live rồi! Mất tích lâu quá làm tụi em lo đấy nha!]
[Không lẽ chị định bỏ rơi bọn em luôn sao? Hu hu hu!]
Kỷ Hòa mỉm cười, giọng điệu mang chút đùa cợt:
“Không hề đâu, chẳng qua dạo này tôi bận… đi giải cứu thế giới thôi mà.”
[Trời đất ơi, giải cứu thế giới cơ đấy! Ha ha ha!]
[Chị Kỷ Hòa đáng yêu thật sự luôn á!]
Cô cười nhẹ rồi tiếp tục:
“Vẫn như mọi khi nhé, một ngày ba quẻ thôi.”
Màn hình nhanh chóng tràn ngập bình luận tranh giành suất bói, ai cũng muốn được kết nối đầu tiên. Sau một hồi cạnh tranh kịch liệt, người may mắn xuất hiện.
Trên màn hình hiện ra một cô gái có nickname "Bạc Hà Mèo". Cô mặc một chiếc áo rộng thùng thình, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy phần bụng hơi nhô lên.
Bình luận lập tức bàn tán sôi nổi.
[Có phải chị gái đang mang thai không vậy?]
[Cái gì? Mọi người sao biết hay vậy?]
[Có mắt không thế? Nhìn bụng chị ấy đi kìa…]
[Ha ha, cũng có thể do buổi trưa ăn hơi nhiều thôi mà. Bé con trong bụng tên là Hamburger, Cola, Cánh Gà ha ha!]
[Không đâu, chắc chắn chị ấy đang mang thai. Mọi người chưa nghe sao? Phụ nữ mang thai có một loại khí chất rất đặc biệt, nhìn vào là nhận ra ngay!]
Thấy mọi người bàn tán sôi nổi, Bạc Hà Mèo ngượng ngùng cười, cuối cùng cũng gật đầu thừa nhận:
“Đúng vậy, tôi đang mang thai.”
[Chúc mừng, chúc mừng!]
[Tui cũng muốn có em bé quá! Nhưng mãi chưa có, cho tui xin vía với nào!]
Bạc Hà Mèo nghe vậy lại lắc đầu, vẻ mặt có chút trầm xuống:
“Nếu muốn xin vía thì tôi khuyên mọi người đừng nên lấy từ tôi… Bởi vì…”
Cô ấy hít sâu một hơi, giọng nói chợt thấp xuống:
“Kể từ lúc tôi mang thai, đêm nào tôi cũng mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.”
“Mỗi tối, trong giấc mơ, tôi đều nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc lóc, nó gọi tôi là ‘mẹ’ rồi van xin: ‘Mẹ ơi, có rất nhiều chị gái đang ức hiếp con, mẹ có thể cứu con được không?’”
“Nó trông rất sợ hãi, cả người run rẩy co rúm lại. Hơn nữa, xung quanh còn có rất nhiều bé gái trạc tuổi nó, chúng đưa tay ra như muốn bắt lấy con tôi vậy.”
Bình luận lập tức nổ tung.
[Đệch! Câu chuyện này bắt đầu đáng sợ rồi đó!]
[Ôi trời, cái này giống hệt mấy bộ phim kinh dị tôi từng xem!]
[Có khi nào… cái thai trong bụng chị là quỷ không?!]
Bạc Hà Mèo nghe thấy bình luận đó thì vội vàng xua tay:
“Không! Không thể nào!”
Nhưng cô ấy cũng không thể lý giải nổi tại sao trong giấc mơ lại xuất hiện những đứa trẻ đó.
Một bình luận chợt nổi bật lên giữa dòng tin nhắn dày đặc.
[Không có ý gì đâu, nhưng có phải chị từng phá thai không…? Có khi nào những đứa trẻ bị bỏ đi cảm thấy bất công, vì sao đứa bé này được sống mà chúng thì không, nên mới…]
Bạc Hà Mèo sững người, lắc đầu liên tục:
“Không! Đây là lần đầu tiên tôi mang thai!”
“Vả lại… cho dù những đứa trẻ đó có là con tôi đi chăng nữa… thì cũng không thể nào có nhiều đến thế được.”
Cô ấy mím chặt môi, đôi mắt hiện lên sự hoang mang lẫn sợ hãi.
Đúng lúc này, Kỷ Hòa chậm rãi bấm ngón tay tính toán.
Sau một lúc, hai hàng lông mày cô nhíu chặt, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Giọng cô lạnh lẽo thốt ra bốn chữ:
“Tà thuật giết con gái đầu.”
Cả livestream lập tức im bặt.
Bạc Hà Mèo khẽ giật mình, ngơ ngác hỏi:
“Tà thuật… giết con gái đầu là gì?”
Kỷ Hòa không trả lời ngay, mà thay vào đó lại hỏi ngược lại:
“Mọi người có biết Tăng Quốc Phiên không?”
[Chắc chắn biết rồi, đại thần triều Thanh mà!]
[Tăng Quốc Phiên nổi tiếng lắm, nhưng sao tự dưng lại nhắc đến ông ấy?]
Kỷ Hòa gật đầu, giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm trọng:
“Tăng Quốc Phiên đúng là một trọng thần của triều Thanh. Nhưng có một câu chuyện ít ai biết đến, liên quan đến gia tộc của ông ấy và một loại tà thuật—‘Tà thuật giết con gái đầu’.”
Bình luận lại bùng nổ.
[Hả? Là sao?]
[Nghe tên đã thấy rùng rợn rồi!]
Kỷ Hòa tiếp tục giải thích:
“Mẹ của Tăng Quốc Phiên họ Giang. Đến đời thứ mười hai, gia tộc họ Giang phạm phải một sai lầm lớn. Vì vậy, con trai trưởng của gia tộc sau khi qua đời đã bị chôn dưới một ngôi mộ có phong thủy rất đặc biệt, gọi là ‘Tiên nữ đản phu’.”
“Loại mộ này chỉ phù hộ cho con gái, không phù hộ cho con trai. Điều này khiến vận mệnh của cả gia tộc bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mọi người trong dòng họ đều lo lắng vì không thể sinh được con trai kế thừa gia nghiệp.”
“Cách duy nhất để hóa giải lời nguyền… chính là phải ‘giết con gái đầu lòng’ trong chín đời liên tục.”
Không khí trong livestream như bị kéo căng đến nghẹt thở.
Bóng tối âm u bao trùm, không gian dường như nặng nề hơn khi Kỷ Hoà chậm rãi cất giọng:
"Gia tộc mà cô sắp gả vào… cũng tin vào tà thuật giết con gái đầu lòng. Những hồn ma vất vưởng quanh cô bạn thực chất là những bé gái bị sát hại từ trước, không cam lòng rời đi. Chúng không thể hiểu được… tại sao mình lại bị giết, dù bản thân mang dòng máu của nhà họ Biên?"
Bạc Hà Mèo run lên. Cô ấy nắm chặt tay, trái tim đập thình thịch.
"Bị tước đoạt mạng sống một cách vô cớ… thì làm sao có thể không oán hận?"
Giọng Kỷ Hoà vẫn bình tĩnh, nhưng từng lời nói ra lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Bọn họ vây quanh con của cô… muốn kéo đứa trẻ này xuống địa ngục cùng mình."
Lời vừa dứt, một luồng khí lạnh tràn khắp sống lưng Bạc Hà Mèo. Cô ấy siết chặt bụng mình theo bản năng, lồng ngực nặng trĩu.
Gia đình này… đã làm ra những chuyện độc ác như vậy sao?
Cô ấy nên cảm thấy may mắn vì mình đang mang thai con trai ư?
Ngay lúc đó, điện thoại di động của cô ấy rung lên.
Một dãy số lạ.
Bạc Hà Mèo chần chừ trong giây lát nhưng vẫn bấm nghe máy.
Đầu dây bên kia, một giọng phụ nữ trầm thấp vang lên:
"Xin hỏi, cô có phải là Y Nguyệt không?"
Bạc Hà Mèo thoáng giật mình.
"Đúng vậy, cô là ai?"
Người kia cười nhạt:
"Tôi là Thái Vân… vợ trước của Biên Nghị."
Bạc Hà Mèo chết sững.
Vợ trước?
Từng chữ vang lên như sét đánh ngang tai.
Biên Nghị… là bố của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Trước nay, hai người yêu nhau, nhưng chưa đăng ký kết hôn. Cô ấy nghĩ rằng vì có thai, cả hai sẽ sớm thành vợ chồng.
Nhưng tại sao?
Bao năm bên nhau, tại sao cô ấy chưa từng nghe Biên Nghị nhắc đến chuyện anh ta có vợ trước?
Đây rõ ràng là chuyện không thể giấu giếm!
Cô ấy siết chặt điện thoại, giọng đầy cảnh giác:
"Tôi chưa từng nghe Biên Nghị nhắc đến cô. Cô là kẻ lừa đảo trên mạng đúng không? Tôi sẽ không bị lừa đâu. Cúp máy đây."
Vừa dứt lời, cô ấy chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng Thái Vân đột nhiên bật cười chua chát:
"Đừng vội cúp máy. Ha ha… Tất nhiên anh ta sẽ không dám kể cho cô biết rồi. Nếu cô biết sự thật về cuộc hôn nhân của tôi và anh ta, thì những bí mật kinh hoàng của gia tộc Biên cũng sẽ bị phơi bày. Một gia đình… một dòng họ… đều là ác quỷ đội lốt người!"
Giọng nói tràn đầy phẫn nộ, mang theo sự oán hận khôn cùng.
Bạc Hà Mèo nắm chặt điện thoại, hơi thở rối loạn.
Thái Vân tiếp tục, giọng chậm rãi nhưng từng câu đều như lưỡi dao đâm vào thực tại tàn khốc:
"Tôi và Biên Nghị yêu nhau nhiều năm trước khi kết hôn. Ban đầu, tình cảm của chúng tôi rất ổn định. Khi ấy, tôi còn trẻ, sự nghiệp chưa vững, nên tôi nói với anh ta rằng mình chưa muốn có con ngay sau khi cưới. Anh ta đồng ý… nhưng lại đưa ra một điều kiện."
Bạc Hà Mèo nuốt khan, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
"Điều kiện đó… là tôi PHẢI sinh được con trai đầu lòng."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô ấy.