Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 519

Lúc đầu, Kỷ Hòa còn tưởng rằng số 1 vịnh Lam là một khu biệt thự cao cấp, kiểu một mét vuông có giá hàng chục nghìn, nếu không thì sao có thể khiến quỷ cuồng việc nhớ mãi không quên, dù đã chết cũng muốn đến nhìn lại một lần?

Nhưng không ngờ nơi này chỉ là một khu dân cư bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Chắc chắn chẳng ai nhìn vào mà liên tưởng đến hai chữ "có tiền" cả.

Số 1 vịnh Lam có bảo vệ trông cửa, người ngoài không vào được.

Một người một quỷ chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào.

Giờ đã hơn chín giờ đêm.

Những người tan làm thì lần lượt về nhà, còn đám thanh niên thích cuộc sống về đêm thì ăn mặc sành điệu, hào hứng rời đi.

Quỷ cuồng việc nhìn dòng người qua lại, khẽ thở dài một tiếng:

"Thật ra tôi không phải người bản địa thành phố S, tôi đến từ một vùng quê nhỏ. Sau khi tốt nghiệp, tôi muốn đến một thành phố lớn phồn hoa, thế nên mới quyết định ở lại đây."

"Bố mẹ tôi phản đối kịch liệt. Họ nói mức sống ở thành phố S cao lắm, công việc thì cạnh tranh, lương không đủ tiêu, thà về quê thi công chức còn hơn, lương ít nhưng ổn định."

"Tôi biết chứ, nhưng lúc ấy còn trẻ, chỉ muốn thử thách bản thân, cứ nghĩ rằng nếu cố gắng hết sức, tôi có thể tìm được chỗ đứng ở thành phố này."

"Nói là tìm chỗ đứng, nhưng thật ra tôi chẳng mơ xe sang biệt thự, chỉ mong có một góc nhỏ để an cư. Trước khi vào làm ở công ty này, tôi đã để mắt đến một căn hộ ở đây. Tôi tự nhủ rằng nhất định phải cố gắng kiếm tiền, sau đó mua nó làm nhà của mình."

"Tôi đã tính rồi, lương tháng tám ngàn, trả góp sáu ngàn, còn lại hai ngàn để sống. Nếu tiết kiệm thì vẫn ổn."

"Vì giấc mơ đó, tôi liều mạng làm việc. Công ty bắt tăng ca, tôi còn chủ động xin làm gấp mười. Tôi làm ban ngày, làm ban đêm, làm cuối tuần, làm ngày lễ... Không nhớ nổi lần cuối mình ngủ trước hai giờ là khi nào, cũng chẳng biết bao lâu rồi chưa có một sáng được nằm lười đến sau bảy giờ."

Quỷ cuồng việc cười khổ:

"Đêm ba mươi Tết, nhà tôi quây quần xem tivi, còn tôi thì ngồi trong phòng, bật máy tính, tiếp tục gõ những dòng code dài dằng dặc..."

"Chết rồi cũng tốt, ít ra bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi một chút."

"Chỉ tiếc là, ngay cả khi chết rồi, tôi cũng chưa kịp mua được căn hộ ấy."

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên số 1 vịnh Lam cao vút trong màn đêm.

Từng căn hộ sáng đèn rực rỡ.

Thật tốt...

Anh ta từng mong muốn có một căn nhà ở đó, đáng tiếc đã không còn kịp nữa.

"Cũng tiếc là không thể đón bố mẹ lên đây..."

Anh ta vẫn còn nhớ rất rõ, ngày trước từng vỗ ngực cam đoan:

"Bố mẹ tin con đi, con nhất định có thể thành công! Khi nào con mua được nhà lớn, con sẽ đón bố mẹ lên ở cùng!"

Chỉ là, tất cả đều đã muộn rồi.

Bên dưới phần bình luận.

"... Nô lệ của tư bản cũng không xem nổi cái này!"

"Đúng vậy, mỗi tháng trả góp tiền nhà mà da đầu tôi cũng tê rần. Lương thì chẳng có bao nhiêu, tiêu một cái là hết sạch!"

"Ít nhất anh ấy còn có nhà để trả góp, tôi đây ngay cả mua ô tô trả góp còn không có đây này, hu hu hu!"

[Cảm ơn, tôi hai mươi lăm tuổi mà đến một đồng tiết kiệm cũng không có.]

[Nói cho cùng, có ai thực sự yêu công việc đâu? Người ta yêu là yêu tiền đứng sau công việc, yêu sự tự do và sức mạnh mà tiền mang lại. Chỉ là phải tự thôi miên bản thân rằng mình yêu công việc thôi.]

Sau một hồi trầm mặc, quỷ cuồng việc chợt mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Cảm ơn chủ kênh! Giờ tôi không còn gì tiếc nuối nữa rồi!”

Nói rồi, anh ta vẫy tay chào màn hình: “Áp lực xã hội bây giờ thực sự rất lớn, nhưng mọi người phải cố gắng làm việc, đồng thời nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ đúng giờ! Đừng có giống tôi! Ha ha, may mà địa phủ không có vòng sa thải, cũng chẳng cần lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tôi đi trước đây! Cuộc sống ăn rồi nằm ơi, tôi tới đây!”

Dứt lời, thân ảnh của anh ta dần mờ đi rồi biến mất hoàn toàn.

Màn hình livestream tràn ngập những dòng bình luận xúc động:

[Hu hu, cùng là nô lệ của tư bản, chúc anh lên đường bình an! Mong kiếp sau anh không còn chịu áp lực như vậy nữa!]

[Tết Thanh Minh tôi sẽ đốt tiền cho người thân, tiện thể đốt thêm cho anh một ít. Đi mạnh giỏi nhé, người anh em!]

[Nhắc mới nhớ, hay tôi cũng đốt trước cho mình ít tiền nhỉ? Lỡ xuống đó mà con cháu bất hiếu không nhớ đốt tiền thì sao?]

[Lầu trên phòng ngừa chu đáo thật!]

Giữa lúc không khí đang xúc động, một bình luận chợt đập vào mắt mọi người:

[Này, chẳng phải trước đó có một ông cụ xuống địa phủ lập nghiệp à? Đừng nói anh ấy xuống đó vẫn tiếp tục sự nghiệp viết phần mềm đấy nhé?]

Bình luận vốn đang sôi nổi bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Cùng thời điểm đó, cách chỗ Kỷ Hòa khoảng ba cây số, một thiếu niên đeo balo, một tay cầm gậy selfie, tay còn lại vẫy vẫy trước màn hình điện thoại.

“Chào mọi người!!! Hoan nghênh đến với phòng phát sóng trực tiếp của ‘Quý Dương yêu thám hiểm’. Tôi là chủ kênh, Quý Dương.”

Cậu ta dừng một chút, rồi giơ tay chỉ về phía con đường trước mặt:

“Bây giờ đã là mười một giờ đêm, đúng lúc âm khí nặng nhất. Mọi người có nghe tin đồn này chưa? Gần đây, ở thành phố S có một chiếc xe buýt ma số 404 thường xuyên xuất hiện. Trên xe, từ tài xế đến hành khách đều không còn sống. Người bình thường không thể nhìn thấy chiếc xe buýt này, nhưng nếu ai vô tình trông thấy, dù có lên xe hay không, tài xế cũng sẽ ép người đó lên xe, chở thẳng xuống suối vàng.”

Bình luận lập tức bùng nổ:

[Có nghe! Tôi là người thành phố S, tôi xin làm chứng.]

[Tôi cũng làm chứng! Bạn học của tôi âm khí nặng, có lần trên đường về nhà đã nhìn thấy chiếc xe buýt này. Tài xế có gương mặt trắng bệch như xác chết. Bạn tôi chỉ nhìn thoáng qua mà chiếc xe đã lao thẳng về phía cậu ấy! Nhưng ông nội cậu ấy từng dặn rằng không được để quỷ biết mình nhìn thấy chúng nó, nếu không sẽ gặp họa sát thân. Thế là cậu ấy cố gắng đứng yên, không nhúc nhích. Chiếc xe buýt xuyên qua cơ thể cậu ấy, không để lại bất cứ vết thương nào. Nhưng từ đó về sau, phản ứng của cậu ấy chậm hẳn đi…]

[Ôi trời ơi! Nghe mà rợn cả tóc gáy!]

[Tôi cũng ở thành phố S đây, đi xe buýt suốt mà chưa từng nghe chuyện này. Chắc là tin đồn thôi, đúng không?]

Thấy mọi người tranh luận ngày càng gay gắt, Quý Dương giơ tay ra hiệu cho đám đông bình tĩnh lại, cười nói:

“Mọi người đừng cãi nhau. Đây chính là lý do tôi có mặt ở đây hôm nay! Tôi sẽ đích thân kiểm chứng xem chiếc xe buýt ma kia có thực sự tồn tại hay không!”

Nói rồi, cậu ta mở bản đồ trong tay ra.

 
Bình Luận (0)
Comment