Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 525

"Cứ thế mà về à?" Kỷ Hòa nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười. "Tới cũng đã tới rồi, không bằng chúng ta lên xem một chút."

Suýt chút nữa thì Tô Mai đã phản bác ngay lập tức. Xem cái gì chứ? Nhìn anh ta vui vẻ với bạn gái mới sao? Cô chẳng rảnh rỗi tự hành hạ bản thân như vậy. Nhưng rồi, suy nghĩ đó nhanh chóng bị kìm lại. Dù sao cô cũng đã nhờ Kỷ Hòa đưa mình xuống khỏi chiếc xe buýt ma, nếu bây giờ chỉ quay lưng bỏ đi thì có hơi không nể mặt cô ấy.

Nghĩ vậy, Tô Mai miễn cưỡng gật đầu: "Được."

Cô theo chân Kỷ Hòa lên lầu, bước chân vô thức chậm lại khi đối diện với cánh cửa quen thuộc. Từ bên trong, giọng nói trầm thấp của Dương Đào vang lên, rõ ràng đến mức khiến cả người cô cứng đờ.

"Em yêu, gà nướng ăn ngon không? Anh cố ý đi một quãng xa mua ở tiệm em thích nhất đấy!"

Đôi mắt Tô Mai trừng lớn.

Không ngờ bạn gái mới của anh ta cũng thích ăn gà nướng. Trước kia, cô đã từng hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe câu này. Nhưng bây giờ, nó chỉ khiến cô cảm thấy mỉa mai.

Không biết, khi gắp miếng gà cho người mới, anh ta có từng nhớ đến cô không?

Trong phòng im lặng một lát, sau đó lại vang lên giọng nói đầy ấm áp:

"Anh rất vui vì có thể gặp được em. Em là cô gái đầu tiên khiến anh có suy nghĩ muốn kết hôn. Anh muốn cùng em xây dựng một mái nhà."

Tô Mai suýt nữa thì bật cười khẩy.

Cô gái đầu tiên khiến anh có suy nghĩ muốn kết hôn?

Câu này anh ta cũng từng nói với cô!

Quả nhiên, đàn ông chỉ biết dùng một câu nói để đi lừa hết người này đến người khác.

Khi cô còn đang chế giễu trong lòng thì cửa thang máy bất ngờ mở ra. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến cô lập tức che miệng, kinh ngạc thốt lên: "Mẹ?"

Mẹ cô?

Tại sao bà ấy lại ở đây?

Mẹ Tô biết cô có bạn trai nhưng chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng can thiệp vào chuyện tình cảm của cô. Khi cô còn sống, bà luôn tôn trọng sự lựa chọn của con gái, chưa từng ép cô phải dẫn bạn trai về nhà.

Bây giờ cô đã chết rồi. Theo lý mà nói, mẹ cô không còn liên quan gì đến Dương Đào nữa.

Vậy tại sao bà ấy lại tự mình đến đây?

Hơn nữa, sắc mặt lại giận dữ đến thế.

Tô Mai chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Kỷ Hòa đã phản ứng trước, nhanh chóng lấy ra một lá bùa rồi dán lên người cô và bản thân.

Bùa ẩn thân.

Ngay sau đó, mẹ Tô sải bước đến trước cửa, giơ tay đập mạnh.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Sức lực mạnh đến mức dường như muốn đập sập cánh cửa.

Chỉ vài giây sau, cửa mở hé ra một chút, gương mặt Dương Đào xuất hiện trước ngưỡng cửa. Anh ta vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài thì ngây người:

"Bác gái..."

"Anh còn mặt mũi gọi tôi là bác sao?" Giọng mẹ Tô lạnh lùng, chứa đầy phẫn nộ. "Mai Mai đã chết rồi. Khi con bé còn sống, anh không biết quý trọng, bây giờ chết rồi thì cũng đừng giả mù sa mưa nữa!"

Dương Đào há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì mẹ Tô đã tiếp tục:

"Tôi nhận được ba khoản tiền lớn. Lúc đầu còn không biết là ai gửi, nhưng sau đó tôi đã điều tra ra anh." Bà cười nhạt, ánh mắt đầy khinh thường. "Sao vậy? Anh chuyển tiền là vì chột dạ à? Vì anh biết bản thân có lỗi với Mai Mai, nên muốn dùng tiền để bù đắp? Tôi nói cho anh biết, nhà họ Tô chúng tôi không thèm!"

Dứt lời, bà lấy ra một cọc tiền rồi đập mạnh lên người Dương Đào.

"Trả lại cho anh!"

Tiền giấy bay lả tả rơi xuống đất. Dương Đào vẫn im lặng, sắc mặt trắng bệch.

Mẹ Tô lướt mắt nhìn vào bên trong qua khe cửa, lập tức nhìn thấy bóng bay và hoa tươi trang trí trong phòng.

Nét mặt bà càng trở nên giận dữ.

Là tiệc sinh nhật?

Hay là một buổi cầu hôn?

Nhà họ Tô vì cái chết của con gái mà đau đớn đến mức cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vậy mà kẻ đầu sỏ lại có thể sống vô tư đến thế sao?

Cậu ta còn có tâm trạng trang trí nhà cửa, hẹn hò với người mới sao?

Cậu ta còn có lương tâm không?

Mẹ Tô giận dữ vươn tay đẩy Dương Đào sang một bên, sau đó lớn giọng gọi vào trong nhà:

"Này, cô gái ở trong đó!"

Bà hít sâu một hơi, giọng nói run run vì tức giận:

"Tôi không biết bây giờ Dương Đào đang theo đuổi cô hay là hai người đã ở bên nhau rồi. Nhưng cô biết không? Tên nhóc này là một kẻ vô lương tâm, là một thằng khốn nạn! Bạn gái bảy năm của nó vì nó mà chết, vậy mà xương cốt con bé còn chưa lạnh, nó đã có tâm tư đi yêu đương với cô rồi đấy!"

Mẹ Tô cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập căm hận.

"Người đàn ông như thế mà cô cũng dám ở bên sao? Tôi khuyên cô tốt nhất nên tránh xa nó ra! Đừng để bản thân giống con gái tôi, bị nó hại, đến lúc hối hận cũng không kịp!"

Cơn thịnh nộ của bà đến quá đột ngột, ngay cả Dương Đào cũng không kịp phản ứng. Anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn bà lao vào trong nhà.

Nhưng rồi—

Ngay khi bước qua cánh cửa, cả người mẹ Tô cứng đờ.

Bên trong… hoàn toàn không có ai.

Căn phòng quen thuộc vẫn sạch sẽ, ngăn nắp như trước. Chính giữa phòng khách là một chiếc bàn gỗ, trên đó bày biện vài món ăn, hai bộ bát đũa đặt đối diện nhau. Nếu chỉ nhìn qua, ai cũng sẽ nghĩ rằng có hai người đang cùng nhau ăn tối.

Nhưng thực tế thì…

Chỉ có một mình Dương Đào ngồi đó.

Cái ghế đối diện anh không có người, chỉ có một bức tranh chân dung được đặt ngay ngắn trên đó.

Không phải ảnh chụp, mà là một bức tranh vẽ tay.

Trong tranh, Tô Mai nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy sức sống.

Xinh đẹp… giống hệt như khi cô còn sống.

Mọi lời chất vấn của mẹ Tô bỗng dưng nghẹn lại trong cổ họng.

Bà lặng người.

Sau lưng, Dương Đào khẽ bước vào, giọng nói rất nhẹ:

"Bác gái… Cháu cũng rất nhớ cô ấy."

Anh siết chặt ngón tay, trong mắt hiện lên nỗi buồn khó che giấu.

"Hôm nay là sinh nhật cô ấy. Cháu không quên đâu."

Dương Đào mỉm cười, nhưng nụ cười ấy trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Mặc dù cô ấy đã không còn nữa… nhưng cháu vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy."

Một câu nói đơn giản lại như một nhát dao cứa thẳng vào tim mẹ Tô.

Sinh nhật…

Hôm nay là sinh nhật của Tô Mai.

Nhưng bà lại quên mất.

Từ sau khi con gái qua đời, bà như người mất hồn. Mỗi ngày đều chìm trong đau khổ, ngày tháng trôi qua cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Ngay cả hôm nay là ngày bao nhiêu, bà cũng không nhớ nổi.

Còn Tô Mai thì sao?

Cô ấy lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, nhìn về phía chiếc ghế đối diện Dương Đào, nơi đặt bức tranh của mình.

Trong nháy mắt, quỷ hồn của cô cứng đờ, đáy mắt ngập tràn sự kinh ngạc.

Hóa ra…

Anh ấy không quên cô.

Anh ấy không hề phản bội cô!

Gà nướng anh ấy mua là vì cô.

Người anh ấy muốn kết hôn, muốn sống cùng cả đời, từ đầu đến cuối vẫn chỉ có cô.

Tô Mai chớp mắt, nước mắt quỷ hồn không thể rơi xuống, nhưng cảm xúc đau đớn và hối hận thì không thể nào che giấu được.

Cô ấy run rẩy tiến lại gần bàn ăn, bàn tay mờ ảo chạm về phía bức tranh.

Trước đây, cô luôn nghĩ nghệ thuật là một thứ phù phiếm, xa vời. Cô học thiên về khoa học, chưa từng thực sự xem trọng những tác phẩm của bạn trai mình.

Dù vậy…

Dưới góc nhìn của một người bình thường, bức tranh này thật sự rất đẹp.

Đôi mắt cô trong tranh vẫn sáng ngời như khi còn sống.

Bạn trai cô… thật sự là một người rất có tài năng.

Vậy mà, khi còn sống, cô chưa từng nghiêm túc nhìn nhận điều đó.

Ngay cả khi anh ấy kiên trì theo đuổi giấc mơ, cô cũng không thèm kiên nhẫn ngắm nhìn tác phẩm của anh, thậm chí còn buông lời lạnh lùng, làm tổn thương anh…

Cô ấy… không nên như thế!

Tô Mai cắn chặt môi, nỗi ân hận dày vò tâm trí.

Trong không gian im lặng, Dương Đào lặng lẽ ngồi xuống, cúi người nhặt những tờ tiền rơi dưới đất, rồi đặt vào tay mẹ Tô.

"Bác gái… Bác cứ cầm lấy đi."

"Không cần!"

Mẹ Tô cứng rắn gạt tay Dương Đào ra, giọng nói đã không còn gay gắt như trước, nhưng vẫn lạnh lùng.

Từ góc độ của bà, dù thế nào đi nữa, Dương Đào cũng là người đã gián tiếp đẩy con gái bà đến chỗ chết.

Bảo bà chấp nhận tiền của cậu ta? Không đời nào.

"Nhà họ Tô chúng tôi sẽ không nhận một xu nào của cậu, cũng vĩnh viễn không nhận lời xin lỗi của cậu."

Dương Đào ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.

"Bác gái, số tiền này không phải là lời xin lỗi của cháu."

Anh mím môi, giọng nói trầm thấp:

"Mà là cháu thay mặt Mai Mai gửi cho bác."

Bình Luận (0)
Comment