Mọi người đều nghĩ đơn giản, chỉ là giết vài con rắn thôi mà, có gì to tát đâu? Giải quyết nhanh gọn rồi xây dựng khách sạn cho xong.
Chỉ có chú Phạm là lo lắng bất an, nhưng chẳng ai bận tâm đến sự sợ hãi của ông ta.
Việc xây dựng khách sạn Chúng Thái được hoàn thành một cách thuận lợi và nhanh chóng.
Sau khi công trình kết thúc, nhân viên Công ty Kiến Trúc Ân thị ai nấy đều hân hoan vì nhận được khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Không ai ngờ rằng, cái ngày mà họ vui mừng ấy cũng chính là ngày khởi đầu cho cơn ác mộng kinh hoàng.
Bởi vì… chẳng bao lâu sau, từng người, từng người một trong số họ lần lượt bỏ mạng.
Có người chết ngay trên giường ở nhà. Khi phát hiện ra thi thể, ai cũng hãi hùng vì cơ thể nạn nhân mềm nhũn, như thể toàn bộ xương cốt bên trong đã bị thứ gì đó siết chặt đến mức gãy nát.
Có người đang đi trên đường thì bị tấm biển quảng cáo rơi từ trên cao xuống, đè nát người không còn nguyên vẹn.
"Khoảng thời gian đó thật… thật sự rất đáng sợ!"
Dù mọi chuyện đã trôi qua hai mươi năm, nhưng khi nhắc lại, chú Phạm vẫn không ngăn được cơ thể run rẩy. Đôi mắt ông ta trợn trừng, gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.
Khi số người chết ngày một nhiều, cuối cùng mọi người cũng nhận ra một sự thật rùng rợn…
Tất cả những người thiệt mạng đều là nhân viên của Công ty Kiến trúc Ân thị – những người từng tham gia xây dựng khách sạn Chúng Thái.
Những ai còn sống sót cũng hoảng loạn đến mức suy sụp tinh thần.
Suy cho cùng, chờ đợi cái chết ập đến không phải là một cảm giác dễ chịu gì.
Lúc ấy, chú Phạm là người đầu tiên cất giọng đầy tuyệt vọng:
"Là rắn… Nhất định là đám rắn mà chúng ta đã giết lúc đó! Oán khí của chúng không tiêu tan, bây giờ quay lại báo thù!"
Lục Lâm Viên nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Cháu xin phép ngắt lời một chút... Nhưng làm sao chú chắc chắn rằng đó là do mấy con rắn?"
Nếu là cô, cô sẽ nghĩ rằng có thể mình đã đắc tội với ai đó.
Không ngờ, nghe thấy câu hỏi của Lục Lâm Viên, chú Phạm đột nhiên bật cười lớn.
Ông ta nắm chặt lấy chiếc cốc trên bàn, các ngón tay siết đến mức gân xanh nổi rõ, tưởng chừng có thể bóp nát cái cốc bất cứ lúc nào.
Con mắt duy nhất của ông ta dán chặt vào Lục Lâm Viên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười méo mó.
Tiếng cười của ông ta càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên dại khiến Lục Lâm Viên không khỏi rùng mình.
"Được thôi, được thôi... Cô tò mò chứ gì? Tôi sẽ nói cho cô biết tại sao!"
Ông ta ghìm giọng, trầm đục như đang kể lại một cơn ác mộng:
"Cô Lục, chắc cô vẫn còn nhớ lão Từ mà tôi nhắc đến chứ? Chính gã ta là người đã ăn thịt rắn và trứng rắn ngày hôm đó."
"Tối hôm ấy, vì có quá nhiều người chết, ai nấy đều sợ hãi, kể cả lão Từ. Gã ta uống rượu đến say mèm rồi gọi điện cho tôi, vừa khóc vừa kể lể. Gã nói, lẽ ra gã không nên cùng mọi người đốt tổ rắn, gã ta hối hận vô cùng."
"Tôi chỉ biết an ủi, bảo rằng chuyện cũng đã rồi, có hối hận cũng chẳng thể thay đổi được gì. Lão Từ cười khổ, bảo rằng gã ta biết mình sắp chết rồi, nên đã nói với cha mẹ mật khẩu thẻ ngân hàng, sợ rằng đời này không còn cơ hội báo hiếu nữa, chỉ có thể hẹn kiếp sau. Gã ta nói rằng mỗi ngày trôi qua đều sống trong lo sợ, rằng một khi lũ rắn báo thù xong những người khác, thì kẻ tiếp theo sẽ là gã."
"Lúc ấy, tôi còn nghĩ gã ta chỉ là uống nhiều quá, say đến hoang tưởng. Ai dè, ngay lúc đó, giọng gã ta bỗng run rẩy:
'Tiểu Phạm… Có phải tôi say rồi không? Sao tôi lại nhìn thấy một con rắn trong cốc rượu? Nó đang đung đưa ngay trước mắt tôi…'"
"Tôi nghe vậy thì cũng chỉ thở dài, bảo gã ta uống ít lại, đừng tự hù dọa bản thân. Nhưng ngay giây tiếp theo..."
Chú Phạm hít sâu một hơi, gương mặt căng cứng, giọng ông ta trầm xuống:
"Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của gã ta…
Rồi sau đó… là những âm thanh sồn sột sồn sột như có thứ gì đó đang gặm nhấm…"
"Mấy giây sau, giọng lão Từ vang lên trong điện thoại, đau đớn đến tuyệt vọng:
'Tiểu Phạm! Cứu tôi! Nó đang ăn tim tôi… Nó ăn phổi tôi rồi… Tôi đau quá…!!!'
Cả đời này, tôi chưa từng nghe thấy tiếng gào thét nào thê lương đến thế!"
Giọng chú Phạm run lên, gương mặt trắng bệch như thể cơn ác mộng năm xưa đang hiện ra ngay trước mắt ông ta.
"Sống sờ sờ mà bị rắn ăn mất nội tạng thì sẽ đau đớn đến mức nào chứ?
Tôi không biết gã ta đã giãy giụa bao lâu, nhưng qua điện thoại, tôi nghe rõ ràng tiếng hét của gã ta yếu dần, yếu dần...
Cho đến khi hoàn toàn im bặt."
Chú Phạm dừng lại một chút, hít sâu một hơi, rồi tiếp tục nói, giọng khàn đặc:
"Sáng hôm sau, khi mọi người tìm thấy thi thể lão Từ, toàn bộ nội tạng trong cơ thể gã ta… đều đã biến mất."
"Không có dấu hiệu của vết mổ. Không ai biết nội tạng gã ta đã đi đâu."
"Những người chứng kiến khi ấy xôn xao bàn tán, bảo rằng có lẽ thứ gì đó đã chui vào trong người gã ta, ăn sạch nội tạng khi gã ta còn sống."
"Nhưng chỉ có mình tôi biết…
Chuyện này không phải 'có lẽ'…
Mà là sự thật."
Mọi người đồng loạt rơi vào im lặng.
Chỉ mới nghe chú Phạm kể lại, ai nấy cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng, lông tóc dựng ngược.
Chú Phạm cười khổ, giọng khàn đặc:
"Giải thích như vậy, mọi người đã hiểu chưa? Nếu không phải do bọn tôi chọc giận ổ rắn kia, thì vì lý do gì chúng lại quay lại báo thù? Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, chúng tôi đã vướng vào chuyện này... và tất cả đều phải trả giá! Đừng mong có ai trốn thoát!"
Lục Lâm Viên do dự, lên tiếng:
"Nhưng mà, chú Phạm... chẳng phải chú vẫn còn sống đây sao?"
Nghe vậy, chú Phạm đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Lục Lâm Viên chưa kịp phản ứng, đã đối diện với khuôn mặt méo mó, biến dạng, đầy sẹo bỏng của ông ta. Khoảnh khắc đó, cái vẻ dữ tợn của chú Phạm còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ!
Lục Lâm Viên giật bắn mình, hít sâu một hơi, tim như ngừng đập.
Chú Phạm gằn từng chữ, giọng khàn đặc như vọng lên từ cõi chết:
"Cô nhìn tôi thế này... có còn giống một người sống không?"
Ông ta cười khẩy, đôi mắt đỏ ngầu:
"Tôi đã phải trả giá rồi! Tôi cũng đã bị trừng phạt rồi! Trận hỏa hoạn năm đó... tôi sẽ không bao giờ quên được!"
Dứt lời, ông ta dùng hết sức đẩy bánh xe lăn, tiến đến trước bàn Bát tiên. Không một chút do dự, ông ta lảo đảo nhảy xuống khỏi xe lăn, khó nhọc quỳ sụp xuống đất.
Trước bức tranh rắn thần treo trên tường, ông ta cúi đầu, đôi môi mấp máy, lẩm bẩm như niệm chú:
"Hai mươi năm trước... lẽ ra con đã chết trong trận hỏa hoạn đó. Là thần rắn đã rủ lòng thương... mới giữ lại cái mạng hèn này của con... Từ nay về sau, con sẽ sám hối, sẽ cúng bái ngài, đời này kiếp này, mãi mãi không quên... Thần rắn, ngài đã giơ cao đánh khẽ, con mãi mãi đội ơn ngài..."
Giọng nói ông ta pha lẫn kính sợ, run rẩy, lại xen lẫn cả một chút điên cuồng.
Đối với thần rắn...
Ông ta sợ hãi. Đương nhiên là sợ. Vì loài sinh vật này suýt chút nữa đã lấy mạng ông ta.
Nhưng không chỉ có sợ hãi.
Mà còn kính trọng. Còn ám ảnh.
Trong số tất cả những người có mặt năm đó, ông ta là kẻ duy nhất còn sống sót. Vì sao? Vì thần rắn đột nhiên động lòng trắc ẩn, tha cho ông ta một mạng sao? Hay còn có lý do nào khác?
Ông ta không biết.
Nhưng kể từ sau trận hỏa hoạn kinh hoàng đó, rắn... đã trở thành tín ngưỡng duy nhất của ông ta.
Chỉ có như vậy... ông ta mới có thể tiếp tục sống.
Không khí trong phòng tràn ngập sự nặng nề, u ám đến đáng sợ.
Lục Lâm Viên vô thức lùi lại phía sau, trốn sau lưng chị gái mình.
Chỉ có Kỷ Hòa vẫn bình tĩnh ngồi yên, chậm rãi nói:
"Nhưng có một khả năng khác... Chú Phạm, chú có từng nghĩ đến chưa?"
Chú Phạm ngước lên, ánh mắt đục ngầu nhìn Kỷ Hòa:
"Hả?"
Kỷ Hòa nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nói:
"Có khi nào... con rắn kia chưa từng có ý định giết chú? Nó xuất hiện tại hiện trường hỏa hoạn, không phải để báo thù chú... mà là để cứu chú?"
Chú Phạm ngẩn người.
Lời nói của Kỷ Hòa như một lưỡi dao sắc bén, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Ký ức đột nhiên cuộn trào, như một cuốn phim cũ kỹ tua ngược về hai mươi năm trước.
...
Đêm hôm đó.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng cả công trường trong tiếng gỗ cháy lách tách và những cột khói đen nghịt.
Ông ta đã muốn chạy.
Nhưng một thanh xà ngang rực lửa bất ngờ đổ xuống, đập thẳng vào hai chân ông ta.
Cơn đau như xuyên thấu tận xương tủy, khiến ông ta suýt ngất đi.
Tệ hơn nữa, thanh xà ngang quá nặng, đè chặt lấy chân, khiến ông ta hoàn toàn không thể cử động.
Lửa mỗi lúc một lan rộng.
Ông ta không thể làm gì khác ngoài nằm đó, tuyệt vọng nhìn ngọn lửa ngày càng gần... và chờ đợi cái chết.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng gào thét của lão Từ.
Nhưng còn ông ta thì sao?
Ông ta sẽ chết thế nào?
Bị thiêu sống?
Hay sẽ giống như lão Từ—bị ăn mất nội tạng, chết một cách thê thảm?
Có lẽ đây chính là quả báo.
Không nên động vào ổ rắn đó. Đáng lẽ... không nên...
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, một sinh vật nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
Một con rắn.
Nó đang nhìn ông ta.
Một người, một rắn, đối diện nhau trong biển lửa ngùn ngụt.