Ân Vân chần chừ, trái tim bắt đầu dao động: "Phải tốn bao nhiêu tiền vậy?"
Trần Tâm Tâm chậm rãi nói ra một con số. Nghe xong, suýt chút nữa Ân Vân đã bật thốt lên: "Đắt vậy sao?"
Con số đó quá lớn, ngay cả một người xuất thân giàu sang như cô, mỗi tháng ít nhất cũng phải bỏ ra năm trăm nghìn để mua túi xách hàng hiệu, vậy mà vẫn thấy choáng váng.
"Đương nhiên là đắt rồi." Trần Tâm Tâm thản nhiên nói, giọng đầy ẩn ý. "Đây là tiền mua mạng người mà."
Thế gian có luật nhân quả, dù là cao nhân có tu vi thâm sâu đến đâu, nếu làm chuyện trái với lương tâm cũng khó tránh khỏi báo ứng. Nhưng báo ứng có nặng có nhẹ. Kẻ tu vi càng cao thì càng có khả năng hóa giải. Nếu không hóa giải được thì xem như mất mạng.
Ân Vân nuốt nước bọt, có chút e ngại: "Để tớ suy nghĩ thêm đã..."
Cô không can đảm như Trần Tâm Tâm, cũng chẳng có ý định lấy mạng ai. Mục đích duy nhất của cô chỉ là muốn Thẩm Thiến rời xa Trình Dịch mà thôi.
Sau nhiều lần đắn đo, cô quyết định thuê người bắt cóc Thẩm Thiến. Chỉ cần nhân lúc cô ta tan làm, trên đường về nhà một mình rồi đưa đến một gara bỏ hoang là được.
Thẩm Thiến bị bịt miệng bằng một miếng vải, dây thừng trói chặt hai tay. Không cần nói cũng biết cô ấy nhếch nhác đến mức nào.
Ân Vân ngồi đối diện, khoanh tay nhìn xuống, giọng lạnh lùng: "Rốt cuộc cô có chịu rời xa Trình Dịch không?"
Thẩm Thiến sợ hãi tột cùng, gật đầu lia lịa: "Có! Tôi sẽ rời xa anh ấy... Chỉ cần cô thả tôi đi, tôi lập tức chia tay anh ấy ngay!"
Nhưng Ân Vân không phải kẻ dễ bị lừa. Cô ta nhếch mép cười nhạt: "Nói miệng ai chẳng nói được. Bây giờ cô gọi điện cho anh ấy, tự mình nói lời chia tay đi."
Nói rồi, cô ta lấy điện thoại của Thẩm Thiến từ trong túi, bấm số của Trình Dịch, đặt sát vào tai cô ấy.
"Nhớ kỹ, cô biết phải nói gì rồi đấy."
Thẩm Thiến run rẩy, nước mắt trào ra.
Cô không muốn chia tay! Nhưng con dao sắc lạnh trong tay Ân Vân đã kề sát cổ cô, bên cạnh còn có hai gã đàn ông to lớn, vạm vỡ. Chỉ cần cô nói sai một câu, hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng đúng rồi! Cô có thể im lặng mà!
Chỉ cần cô không nói gì, Trình Dịch chắc chắn sẽ nhận ra sự bất thường. Anh ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ đến tìm cô.
Thế nhưng, Ân Vân cũng không phải kẻ ngốc. Nhìn thấy điện thoại đã kết nối rất lâu mà Thẩm Thiến vẫn cắn răng không lên tiếng, cô ta lập tức hiểu ra.
"Con tiện nhân này! Cô dám lừa tôi sao?!"
Tia giận dữ bùng lên trong mắt Ân Vân. Không chút do dự, cô ta giật lại điện thoại, cúp máy rồi quăng mạnh xuống đất.
"Không ngờ cô lại mê muội Trình Dịch đến vậy! Không chịu chia tay đúng không?" Cô ta nghiến răng, gằn từng chữ. "Được, vậy tôi đánh cho đến khi cô chịu nói lời chia tay mới thôi!"
Vừa dứt lời, cô ta giơ chân, đạp mạnh vào mặt Thẩm Thiến.
"Aaaa!!!"
Một tiếng thét đau đớn xé toang không gian.
Thẩm Thiến nhắm chặt mắt, trong lòng cầu nguyện. Cô hy vọng Trình Dịch đã nhận ra sự khác thường từ cuộc gọi vừa rồi, hy vọng anh ấy sẽ đến tìm cô.
Nhưng trái ngược với nỗi tuyệt vọng của cô, Ân Vân lại vô cùng thích thú. Cô ta ra lệnh cho cấp dưới rút miếng vải bịt miệng Thẩm Thiến ra.
"Tốt lắm, cứ hét lên đi! Càng kêu thảm thiết, tôi càng thấy vui!"
Nhưng đúng lúc này...
Bên ngoài gara bỗng vang lên tiếng phanh xe gấp gáp!
Cùng lúc đó, giọng nói của hai người đàn ông vang lên:
"Lúc nãy cậu có nghe thấy tiếng hét không? Nghe thảm lắm!"
"Không, có khi cậu nghe nhầm đấy."
"Nhưng tôi nghe rõ ràng mà..."
Hy vọng bùng lên trong mắt Thẩm Thiến. Cô ấy vùng vẫy kịch liệt, cố ý tạo ra âm thanh để thu hút sự chú ý của họ.
Nhưng Ân Vân nhanh chóng nhận ra điều đó. Cô ta lao tới, dùng lực đè chặt miệng Thẩm Thiến, gằn giọng đầy nguy hiểm:
"Câm miệng! Cô câm ngay cho tôi!!!"
Thẩm Thiến sợ hãi vùng vẫy, cơ thể giãy giụa không ngừng, cố gắng tìm cách thoát ra. Cô muốn hét lên cầu cứu, nhưng miệng bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" yếu ớt, vô vọng.
Trái tim Ân Vân đập thình thịch trong lồng ngực. Nếu bị phát hiện ngay lúc này, cô ta coi như xong đời. Ý nghĩ đó khiến cô ta càng hoảng loạn, bàn tay càng siết chặt hơn, bịt kín miệng Thẩm Thiến, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để kêu cứu.
Dần dần, sức giãy giụa của Thẩm Thiến yếu đi. Những âm thanh tuyệt vọng cũng nhỏ dần, rồi tắt hẳn.
Cuối cùng, cô ấy nằm bất động dưới đất.
"Chết rồi sao...? Cô ta chết rồi..."
Ân Vân run rẩy nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động trước mắt. Hơi thở cô ta gấp gáp, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Không tin vào mắt mình, cô ta đưa tay ra, run rẩy đặt dưới mũi Thẩm Thiến để kiểm tra. Không có hơi thở.
Cô ta chết thật rồi!
Ân Vân thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
Nhưng cô ta không hề cảm thấy áy náy.
Cái chết của Thẩm Thiến là do cô ấy tự chuốc lấy! Nếu không cản đường mình, cô ấy đã không phải chết!
Tuy nhiên, nhìn đôi mắt trợn trừng của Thẩm Thiến, trong lòng Ân Vân lại dâng lên cơn tức giận vô cớ.
Không cam tâm!
Cô ta cúi xuống, nhặt một nhánh cây bên cạnh, cười lạnh.
"Đôi mắt này đã quyến rũ Trình Dịch sao? Vậy thì không cần giữ lại nữa!"
Rồi không một chút do dự, cô ta cầm nhánh cây chọc thẳng vào đôi mắt mở trừng trừng ấy!
Một nhát!
Lại một nhát!
Rồi thêm một nhát nữa!
Máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ cả nền đất.
Thế nhưng, Ân Vân không hề thấy ghê tởm, ngược lại, cô ta cảm thấy vô cùng hả hê!
Trình Dịch từng nói anh thích nhất đôi mắt của Thẩm Thiến, vậy thì bây giờ cô ta sẽ khiến đôi mắt ấy biến mất! Để xem sau này Thẩm Thiến còn có thể dùng đôi mắt đó quyến rũ ai nữa không!
Sau khi trút hết sự căm phẫn, Ân Vân mới run rẩy đứng dậy.
Cô ta không hoảng sợ vì đã giết người, mà chỉ sợ bị lộ.
Thế nhưng, cô ta là ai? Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Ân!
Chuyện này... nhất định có cách giải quyết.
Ngay ngày hôm đó, Ân Vân đã kể lại mọi chuyện cho gia đình.
Nhà họ Ân có quyền thế, đương nhiên sẽ không để cô ta gặp nguy hiểm.
Họ vung ra một số tiền lớn để thuê người chịu tội thay, sau đó mua chuộc một số nhân chứng, ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm cho Ân Vân.
Vậy là rõ ràng cô ta mới là hung thủ, nhưng nhờ có tiền, cô ta vẫn có thể rút lui an toàn, không ai có thể làm gì cô ta được.
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng kể từ sau khi Thẩm Thiến chết, đêm nào Ân Vân cũng gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, luôn có một cô gái mặc váy đỏ, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, đứng lặng lẽ bên giường cô ta.
Giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục vọng lên:
"Ân Vân... mày phải đền mạng cho tao!"
Nói rồi, cô gái đó lao đến, mười ngón tay sắc như dao bóp chặt lấy cổ Ân Vân, siết mạnh khiến cô ta nghẹt thở!
Sau đó, Ân Vân vùng vẫy tỉnh dậy.
Toàn thân cô ta ướt đẫm mồ hôi, tim đập loạn xạ.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là giấc mơ.
Mà là khi cô ta chạm tay lên cổ mình—
Ở đó, rõ ràng có một vết bầm tím, y như thể ai đó đã thật sự bóp cổ cô ta!
Cô ta hoảng loạn nhìn quanh phòng—
Và ngay lúc đó, ở góc giường, có một bóng người đứng lặng.
Không có mắt, chỉ có hai hốc mắt trống rỗng, đen ngòm!
Đó chính là hồn ma của Thẩm Thiến!
Cô ta hét lên trong sợ hãi.
Trong cơn hoảng loạn, Ân Vân vội vàng tìm đến Trần Tâm Tâm cầu cứu.
"Phải làm sao đây? Hồn ma của Thẩm Thiến tìm đến tớ rồi! Nếu không bắt tớ đền mạng, cô ta sẽ không dừng lại đâu!"
Trần Tâm Tâm lúc này cũng đang đau đầu vì chuyện của Kiều Lê.
Cô ta lo sợ sự xuất hiện của Kiều Lê sẽ ảnh hưởng đến vị trí của mình, lúc nào cũng nghĩ cách loại bỏ cô ấy.
Nhưng giây phút nghe thấy Ân Vân nói vậy, cô ta chợt nhận ra—
Đây chính là một cơ hội!
Nếu như có thể lợi dụng hồn ma của Thẩm Thiến để giết Kiều Lê, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?
Vậy là nhờ vào những mối quan hệ của mình, Trần Tâm Tâm tìm đến một vị "đại sư".
Bọn họ biết rằng, vì khi chết cả hai mắt bị móc đi, nên sau khi thành ma, Thẩm Thiến không thể nhìn thấy gì. Cô ấy chỉ có thể dựa vào hơi thở để nhận diện mục tiêu.
Nếu vậy, chỉ cần khiến Kiều Lê mang theo hơi thở của Ân Vân, Thẩm Thiến sẽ lầm tưởng Kiều Lê chính là kẻ thù!
Và thế là—
Chiếc vòng có thấm máu của Ân Vân đã được đưa cho Kiều Lê.
Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, Thẩm Thiến bị lừa.
Nếu không nhờ may mắn gặp được Kỷ Hòa, có lẽ Kiều Lê đã trở thành con dao để kẻ khác lợi dụng, biến thành vật thế mạng mà chết oan uổng rồi...