Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 59

Cô quay phắt sang nhìn Kỷ Hòa, giọng run run:
“Bà nội… dùng mạng của bà để đổi lấy mạng tôi sao?”

Kỷ Hòa thở dài:
“Mấy đời trước, bà nội cô đã tích đức làm việc thiện, kiếp này vốn dĩ phải sống thọ, cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Mệnh của cô rất khó ảnh hưởng đến bà ấy. Nhưng vì muốn bù đắp sự khiếm khuyết trong Ngũ Hành của cô, bà ấy đã chủ động từ bỏ thiện hạnh đã tích lũy cả đời, chấp nhận hy sinh tính mạng, không vào luân hồi, chỉ để bù đắp vận mệnh cho cô.”

“Tại sao lại như vậy?”

Trần Nguyệt che miệng, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Bà nội… vì cô…

“Tại sao chứ? Tại sao bà lại làm như vậy? Nếu tôi chết đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao!”

Cô bật khóc, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng.

Kỷ Hòa khẽ thở dài:
“Bọn họ đều là người thân của cô, chỉ mong cô có thể sống sót.”

Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào tim Trần Nguyệt. Cô không thể kiềm chế thêm nữa, ngã quỵ xuống đất, gào khóc.

Bên ngoài màn hình, từng dòng bình luận chảy dài:

[A Dã của tui: Đêm hôm khuya khoắt tôi trốn trong chăn lau nước mắt, dùng hết mấy tờ khăn giấy rồi!]
[Ngoạm một miếng hết ba đứa ngốc: Dù có là sao chổi đi nữa thì cũng là con gái của bố mẹ thôi mà!]
[Vác một lần một bao: Chị gái à, xin cô đừng tìm đến cái chết nữa! Mạng của cô không chỉ thuộc về riêng cô đâu!]

“Ầm!”

Cánh cửa sân thượng bất ngờ bị phá tung. Cảnh sát lao vào, vội vàng kéo Trần Nguyệt lại.

“Cô gái, cô còn trẻ như vậy, có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn như thế?”

“Bố mẹ cô đâu?”

Trần Nguyệt ngước lên, trong mắt phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc.

Cô sẽ không tìm đến cái chết nữa.

Dù không vì chính mình, thì cũng phải sống… vì bà nội.

Cô nắm chặt điện thoại, lớn tiếng:
“Cô Kỷ Hòa, cảm ơn cô!”

Giọng nói của Kỷ Hòa vang lên từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng nhưng kiên định:
“Không cần cảm ơn tôi, là bà nội cô đã cứu cô.”

Ánh mắt Kỷ Hòa hướng về phía bên phải Trần Nguyệt. Ở nơi đó, một bóng hình mờ ảo đang đứng.

Một bà lão tóc đã bạc trắng, ánh mắt hiền từ, đầy thương yêu. Bà nhẹ nhàng đưa tay, đau lòng vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của Trần Nguyệt.

Sau khi Kỷ Hòa cho Trần Nguyệt rời khỏi buổi livestream, những bình luận trong phòng vẫn không ngừng sôi nổi bàn tán về câu chuyện vừa rồi.

"Nếu như tôi có con, chắc chắn tôi cũng không nỡ để nó chết, cho dù phải đánh đổi tính mạng của mình!"

"Thận của tôi có vấn đề, cần phải ghép thận. Bố tôi xét nghiệm thấy tương thích, không nói hai lời liền hiến cho tôi một quả. Trước đây tôi cứ nghĩ bố không thương mình, vì ông ấy lúc nào cũng trầm lặng, chẳng bao giờ thể hiện tình cảm. Nhưng sau chuyện đó, tôi mới hiểu ra, không phải bố không yêu tôi, mà là ông không biết cách bày tỏ mà thôi!"

"Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là thứ tình cảm chân thành nhất, không vụ lợi! Nhìn bà nội của cô gái đó đi, bà sẵn sàng hi sinh cả đời mình vì cháu gái, thật cao cả!"

"Streamer ơi, nếu bà nội của chị ấy không vào luân hồi thì sẽ thế nào?"

Kỷ Hòa khẽ cụp mắt, giọng nói bình thản:
"Mất hết công đức, vĩnh viễn trôi dạt nơi trần gian."

Một thoáng im lặng trôi qua. Cô tiếp tục:
"Tuy nhiên, nếu vậy, bà ấy có thể mãi mãi ở bên cạnh cháu gái của mình."

Không khí trong phòng livestream dường như lặng đi đôi chút. Nhưng rất nhanh, người tiếp theo đã lên sóng.

Lần này là một người đàn ông trẻ. Sắc mặt cậu ta phảng phất vẻ mệt mỏi, trên đầu đội một chiếc mũ đầu bếp. Nhìn thấy Kỷ Hòa, cậu tháo mũ xuống, nắm lấy viền mũ xoay xoay trong tay, có vẻ không biết nên mở lời thế nào.

Kỷ Hòa vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không hề thúc giục.

"Anh có chuyện gì thì nói đi, nhất định streamer có thể giúp anh."

"Nếu cậu không nói thì để cơ hội này cho người khác đi, bọn tôi còn đang chờ đây!"

"Đừng giục nữa, người ta chỉ cần chút thời gian suy nghĩ thôi mà."

Một lúc lâu sau, người đàn ông dường như đã hạ quyết tâm. Cậu ta gửi một quẻ vàng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:
"Streamer, tôi định bán tiệm này, ra ngoài làm ăn lớn. Cô thấy có được không?"

"Câu hỏi này mà cũng đi hỏi streamer à? Uổng phí mất một cơ hội xem bói!"

"Khoan hãy phản bác, streamer có nói là không thể xem đâu!"

"Chẳng lẽ tiệm này có gì đặc biệt, nên cậu ấy mới khó lựa chọn như vậy?"

Người đàn ông—Lý Quân—khẽ thở dài, siết chặt viền mũ đầu bếp trong tay.
"Tiệm này là do tổ tiên tôi để lại, đến đời tôi là đã được năm đời rồi. Bà nội và bố tôi đều nhờ nó mà nuôi lớn gia đình, tôi cũng không ngoại lệ."

"Khi còn nhỏ, tôi thường thấy bố bận rộn từ sáng sớm, mẹ thì ở bên cạnh phụ giúp. Khi ấy tôi còn cảm thấy rất thú vị, thỉnh thoảng lại quấn lấy bố đòi giúp một tay. Nhưng càng lớn lên, tôi càng chán ghét căn bếp chật chội chỉ vỏn vẹn mấy mét vuông kia. Nó giống như một cái nhà giam, lúc nào cũng bám đầy mùi dầu mỡ."

"Bố tôi muốn tôi học nghề nấu ăn, sau này sẽ giao lại cửa hàng này cho tôi. Nhưng tôi thì khác, tôi không thể ngồi yên một chỗ, chỉ cần có cơ hội là lẻn ra quán net chơi game. Lần nào bị bố bắt được, tôi cũng bị đánh một trận."

Lý Quân nói đến đây, bất giác cười xấu hổ.

"Tiệm này có lịch sử lâu đời quá nhỉ! Năm đời, ít nhất cũng phải trăm năm rồi?"

"Vậy sao lại muốn bán đi? Giữ lại cũng là một kỷ niệm đáng trân trọng mà!"

"Bán tiệm đi không sợ bố cậu lại đánh cho à?"

Lý Quân gãi đầu, giọng có chút nặng nề:
"Năm ngoái, bố tôi qua đời. Tôi tiếp quản cửa hàng từ tay ông. Hiện tại trong tiệm chỉ có tôi và mẹ bận rộn làm việc."

"Tôi biết, nếu bán tiệm đi, chắc chắn sẽ bị người ta nói là bất hiếu. Nhưng mẹ tôi cũng đã lớn tuổi, còn bị bệnh phong thấp. Tôi thì chưa lập gia đình, không muốn nhìn thấy bà phải vất vả như vậy nữa."

"Sao không thuê thêm người làm để giúp đỡ?"

"Không muốn mẹ vất vả, chẳng lẽ cưới vợ về để vợ cậu làm à?"

"Đừng chỉ trích anh ta vội, cậu ấy đâu có nói là bắt vợ làm việc. Chỉ là không muốn mẹ mình cực khổ nữa thôi mà."

Bình Luận (0)
Comment