Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 615

Kỷ Hòa thở dài một hơi, chậm rãi nói:

"Lúc đó, Quả Đào Nhỏ đang chơi game với em trai, nhưng anh lại tưởng họ là một cặp đôi yêu nhau."

Dã Vương cau mày: "Chờ đã… ý cô là…"

"Đúng vậy. Quả Đào Nhỏ và em trai cô ấy có đeo biểu tượng quan hệ anh em trong game. Nhưng trong mắt anh, điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Anh cho rằng bọn họ là một cặp đôi, rồi cứ thế điên cuồng nhắm vào họ."

Dã Vương nghe xong, sắc mặt hơi biến đổi. Trong đầu anh ta dần hiện lên những hình ảnh mơ hồ.

Hôm đó, anh ta đuổi giết Quả Đào Nhỏ và em trai cô ấy không ngừng, còn đăng lên kênh chat công khai mấy câu trêu chọc:

"Ồ, vẫn còn đeo biểu tượng anh em à? Cừu Sôi Nổi còn đang theo đuổi mà chưa có cơ hội chính thức sao?"

"Người anh em này, anh phải cố gắng hơn đi! Chơi kém thế thì làm sao theo đuổi được Cừu Xinh Đẹp đây?"

"Cừu Xinh Đẹp ơi, tôi thấy cô đừng đồng ý với Cừu Sôi Nổi làm gì, kết đôi với tôi nè!"

Kỷ Hòa vừa kể, sắc mặt Dã Vương càng lúc càng khó coi.

Anh ta chợt nhớ ra, khi đó Quả Đào Nhỏ đã phản hồi ngay trên màn hình:

"Chúng tôi không phải người yêu, chỉ là chị em ruột thôi."

Nhưng anh ta không tin.

Không những không tin, anh ta còn cười nhạo Cừu Sôi Nổi ngay trước mặt hàng trăm người xem.

"Tốn bao nhiêu công theo đuổi mà vẫn chỉ là anh em thôi à? Thảm vậy! Haha!"

Cơn bão bình luận lập tức nổ ra, hùa nhau chế giễu cậu em trai kia.

[Mặt dày quá đi, dày hơn cả tường thành rồi.]

[Cậu ta còn chưa tỉnh ngộ à? Chủ kênh giết thêm mấy lần nữa để cậu ta sáng mắt ra đi!]

Cả phòng livestream khi ấy như một buổi đấu tố công khai, nơi Cừu Sôi Nổi bị đem ra làm trò cười.

Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Dã Vương không khỏi nuốt nước bọt. Anh ta hơi mất tự nhiên, lẩm bẩm:

"Không lẽ… Quả Đào Nhỏ tiếp cận tôi là để… trả thù?"

Đầu tiên, cô ấy kết bạn với anh ta, đối xử với anh ta rất tốt, dịu dàng quan tâm, khiến anh ta rung động thật sự.

Sau đó, vào thời điểm anh ta yêu cô ấy sâu đậm nhất, lại thẳng tay vứt bỏ anh ta, để anh ta chìm trong đau khổ.

Đúng là… nằm gai nếm mật.

Dã Vương nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể dùng thành ngữ này để mô tả kế hoạch của Quả Đào Nhỏ.

Anh ta ho khan hai tiếng, cố giữ bình tĩnh:

"Thật ra tôi livestream lâu như vậy, cũng đã nhắm vào rất nhiều cặp đôi. Nhưng bọn họ cùng lắm chỉ mắng tôi vài câu, không ngờ lại có người chơi lớn như thế này. Bày mưu tính kế lâu như vậy chỉ để khiến tôi trải nghiệm nỗi đau bị thất tình sao?"

Nhưng anh ta không thể phủ nhận một điều: Quả Đào Nhỏ đã thành công.

Anh ta thực sự thích cô ấy.

Và sau khi chia tay, anh ta thực sự đau khổ.

Có một thời gian dài, anh ta uống rượu đến mức say khướt mỗi ngày, tâm trạng sa sút, đến tận bây giờ vẫn chưa vượt qua được.

Nếu không, anh ta đã chẳng đến tìm Kỷ Hòa để nhờ giúp đỡ.

Kỷ Hòa hờ hững liếc anh ta một cái, giọng nói mang theo một sự lạnh lùng khó tả:

"Anh nghĩ cô ấy trả thù chỉ vì anh nhắm vào cô ấy khi chơi game à?"

Dã Vương chột dạ: "… Không phải sao? Tôi thừa nhận là tôi sai, không nên sỉ nhục người ta như vậy, nhưng đây chỉ là để tạo hiệu ứng chương trình thôi mà… Người bình thường chơi game xong là quên luôn chuyện này rồi chứ gì?"

Kỷ Hòa hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc lạnh:

"Nhưng mà… em trai của Quả Đào Nhỏ bị trầm cảm rất nặng."

Dã Vương sững người.

"Cái gì?"

"Lần đó, cô ấy muốn chơi game với em trai chỉ để giúp cậu ấy vui vẻ một chút."

Kỷ Hòa tiếp tục, giọng điệu chậm rãi nhưng rõ ràng, như từng lưỡi dao cắt vào lòng Dã Vương.

"Quả Đào Nhỏ chơi game rất giỏi, còn em trai cô ấy thì mới chơi lần đầu. Cậu ấy chơi không giỏi, nhưng cô ấy không quan tâm đến chuyện đó, cũng không quan tâm đến chuyện thắng thua, hay hạng vàng hay bạch kim. Cô ấy chỉ muốn giúp em trai mình thư giãn, mong rằng cậu ấy có thể vui vẻ hơn một chút."

Kỷ Hòa chậm rãi kể:

"Thế nhưng, không may là họ lại bị ghép đội với anh... Anh đã nhầm hai người họ là một cặp đôi, rồi điên cuồng nhắm vào họ, không ngừng chế giễu, thậm chí còn buông ra rất nhiều lời lẽ xúc phạm. Sau trận đấu, em trai cô ấy đã lặng lẽ thoát game mà không nói gì thêm. Quả Đào Nhỏ chỉ nghĩ rằng em trai mệt nên muốn nghỉ ngơi, chẳng hề suy nghĩ nhiều.

Nhưng không ngờ rằng không lâu sau đó, em trai cô ấy đã cắt cổ tay tự tử."

Không khí trong phòng livestream như đông cứng lại.

Bình luận bùng nổ:

"Đm…"

"Cho nên... cậu ấy tự tử là vì không chịu nổi những lời xúc phạm của Dã Vương sao?"

"Chuyện này... thật sự quá đáng lắm rồi. Nói thật, giờ tôi hiểu vì sao Quả Đào Nhỏ lại làm như vậy rồi. Nếu tôi là cô ấy, chắc còn làm quá hơn nữa!"

"Không nên chọc chị gái, Quả Đào Nhỏ nhịn như vậy đã là quá hiền rồi."

Trên màn hình, sắc mặt Dã Vương lập tức trắng bệch.

Anh ta chỉ muốn tạo hiệu ứng cho buổi livestream, cố tình làm mọi thứ sinh động hơn một chút, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến mức này.

Anh ta lắp bắp, giọng khàn đặc:

"Em trai của Quả Đào Nhỏ... vì tôi... mà đã chết sao?"

Kỷ Hòa lắc đầu:

"Anh yên tâm, cậu ấy vẫn còn sống. May mắn là người nhà phát hiện kịp thời và đưa vào bệnh viện cấp cứu, nên đã giữ được mạng sống.

Nhưng cũng phải nói rõ, lý do cậu ấy tự tử không hoàn toàn là vì anh. Những người mắc bệnh trầm cảm thường không kiểm soát được suy nghĩ muốn kết thúc cuộc đời mình. Tuy nhiên..."

Giọng Kỷ Hòa trầm xuống, từng câu từng chữ sắc bén như lưỡi dao cắt vào tâm trí người nghe:

"Điều đó không có nghĩa là anh hoàn toàn vô tội.

‘Một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng.’ Những lời nói xúc phạm của anh là một trong những nguyên nhân khiến cậu ấy chọn con đường đó.

Anh thì vui vẻ làm tổn thương người khác để thu hút sự chú ý. Người ta có câu ‘Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo’—người quân tử có thể theo đuổi tiền tài, nhưng phải kiếm tiền bằng cách có đạo đức.

Anh tự hỏi bản thân xem, làm như vậy có đúng không?"

Bình luận nhất thời im bặt.

Người theo dõi livestream đã quen với giọng nói dịu dàng, bình tĩnh của Kỷ Hòa, rất hiếm khi thấy cô nghiêm túc đến mức này.

Thậm chí, lượng bình luận cũng giảm đi rõ rệt—không ai còn muốn tranh cãi nữa.

Dã Vương run rẩy. Anh ta tái nhợt, gần như không thể giữ nổi bình tĩnh.

"Xin lỗi... xin lỗi... Tôi thật sự không ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy." Giọng anh ta nghẹn ngào. "Tôi không cố ý muốn hại ai cả. Nếu biết sẽ xảy ra chuyện thế này, tôi thà không livestream, không chơi trò chơi đó..."

Dù Kỷ Hòa đã nói em trai Quả Đào Nhỏ vẫn còn sống, nhưng tâm lý Dã Vương đã hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta suýt chút nữa đã đẩy một mạng người vào chỗ chết!

Cách một màn hình, anh ta không hề biết đối phương đang trải qua những gì.

Người bình thường khi bị công kích có thể tức giận, rồi dần quên đi. Nhưng còn những người trầm cảm? Những người đã sẵn chịu nhiều tổn thương, những người đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng?

Một chút ác ý cũng đủ để đẩy họ xuống hố sâu không đáy.

Dã Vương chợt siết chặt nắm tay, giọng đầy ân hận:

"Tôi... Tôi có thể làm gì đó cho bọn họ không? Tôi có thể quyên góp toàn bộ thu nhập khi livestream trong ba năm nay! Tôi thực sự không cố ý, tôi không muốn hại ai cả! Tôi thật lòng xin lỗi Quả Đào Nhỏ và em trai cô ấy..."

Kỷ Hòa thở dài.

Dã Vương tuy thiếu suy nghĩ, nhưng chưa đến mức quá xấu xa.

"Lời nói cũng có thể giết người, anh đã tích tụ rất nhiều nghiệp chướng rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.

Còn về tiền bạc... nếu anh muốn quyên góp thì cứ làm. Tôi sẽ liên lạc với Quả Đào Nhỏ và em trai cô ấy, nhưng có nhận hay không là quyền quyết định của họ."

"Được, được! Cảm ơn chủ kênh, cảm ơn chủ kênh..." Dã Vương nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe.

Trong phòng livestream, có không ít người đã khóc theo.

Bình Luận (0)
Comment