Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 63

Anh ta đưa chiếc hộp đến trước mặt cô, cười nói:

"Mấy món này cô cầm lấy đi! Tôi và Tiểu Vân rất ít khi dùng máy tính, để lại cũng chỉ bỏ không. Tôi thấy cô livestream, mấy thứ này chắc chắn sẽ có ích."

Kỷ Hòa cúi xuống nhìn, trong hộp là một chiếc camera, một bộ tai nghe, micro cùng một số thiết bị khác. Tất cả đều còn mới tinh, trông chẳng khác gì hàng vừa mua.

Cô chớp mắt, rồi mỉm cười nhận lấy:

"Cảm ơn. À, ba tháng sau nhớ đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé."

Nói xong, Kỷ Hòa quay người rời khỏi căn hộ.

Lý Dũng và Lâm Vân đứng lặng trong phòng khách, nhìn nhau đầy sửng sốt.

Một lúc lâu sau, Lâm Vân nuốt khan, lên tiếng trước:

"Anh… anh có hiểu ý của cô Kỷ không?"

Lý Dũng cũng đờ người ra vài giây, rồi đột nhiên mắt sáng rực:

"Ý cô ấy là… ba tháng sau, chúng ta sẽ có con sao?"

Hai giờ chiều.

Kỷ Hòa ngồi trước máy tính, để Lý Dũng giúp cô cài đặt mọi thứ cần thiết vào laptop. Khi đã xong xuôi, cô mở livestream.

Chỉ trong chốc lát, hàng loạt fan hâm mộ tràn vào như ong vỡ tổ. Bình luận dày đặc nhanh chóng phủ kín màn hình, đến mức ngay cả Kỷ Hòa cũng có chút bất ngờ.

"[Thương Tự: Chủ phòng đổi ống kính hả? Hình ảnh sắc nét thật!]"
"[Tiểu Hạ Hạ: Nét quá! Nhưng sao không thấy lỗ chân lông nào hết vậy? Tôi không tin đâu, chắc chắn có filter!]"
"[Tôi là người tốt đừng mắng tôi: Kỷ Hòa, chị đẹp quá! Em yêu chị!]"
"[Khiêng một bao tải: Nhìn gương mặt này, tôi có thể ăn thêm hai chén cơm!]"

Kỷ Hòa khẽ cười, chào như thường lệ: "Chào buổi chiều."

Cô không nói nhiều, lập tức bắt đầu kết nối ngẫu nhiên.

Không biết là do mạng không ổn định hay có lý do nào khác, lần kết nối đầu tiên mất khá lâu mới thành công.

Trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ ngoài ba mươi, trong lòng đang ôm một bé gái tầm năm, sáu tuổi. Đứa trẻ ngủ say, hơi thở đều đều.

Người phụ nữ nhẹ giọng nói: "Streamer, xin chào. Xin lỗi, chờ tôi một chút."

Có lẽ cô ấy sợ đánh thức con gái nên nói chuyện rất khẽ. Sau đó, cô đứng dậy, đặt đứa bé lên giường thật cẩn thận, đắp chăn ngay ngắn rồi mới quay lại.

Khi ngồi xuống trước màn hình, cô chuyển tiền cho Kỷ Hòa để xin một quẻ bói.

"Streamer, tôi muốn nhờ cô xem giúp một chút… có phải con gái tôi đã gặp phải thứ gì không?"

Lúc nói đến những chữ cuối cùng, giọng cô ấy nhỏ dần, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, như thể lo lắng có thứ gì đang lắng nghe.

Bình luận lập tức bùng nổ:

"[Vui vẻ đến mơ hồ: Ồ quao! Lại gặp quỷ à? Chắc không phải là duyên âm đâu ha?]"
"[Lưu cá sấu: Con bé nhỏ như vậy, chắc không phải duyên âm đâu…]"
"[Loạn tình người: Tôi từng nghe người lớn kể, trẻ con ba bốn tuổi có thể thấy những thứ chúng ta không thấy. Nhưng lớn lên sẽ hết thôi.]"
"[Heo con mài dao xoèn xoẹt: Hồi nhỏ tôi cứ khăng khăng nói trong tủ lạnh có hai đứa con nít, khiến ba mẹ sợ muốn chết. Sau này mới biết là Haier Brothers, suýt nữa bị đánh một trận.]"

Góc máy quay khá cao, có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng.

Chiếc giường của bé gái không lớn, chắc hẳn là giường dành riêng cho trẻ nhỏ. Nhưng có một điều kỳ lạ—mép giường rõ ràng vẫn còn khoảng trống rất lớn, vậy mà con bé lại không nằm ở giữa.

Người phụ nữ, Dương Ngọc Tú, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu kể:

"Khoảng mười lăm ngày trước, nửa đêm tôi tỉnh dậy, muốn kiểm tra xem chăn của Kỳ Kỳ có bị xô lệch không. Nhưng khi vừa đến cửa phòng, tôi lại nghe thấy tiếng con bé nói chuyện."

"Ban đầu, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng con bé mơ ngủ nên lẩm bẩm. Nhưng khi tôi đẩy cửa bước vào, lại thấy Kỳ Kỳ ngồi ngay mép giường."

"Tôi hỏi con bé tại sao còn chưa ngủ, nó trả lời…"

Dương Ngọc Tú mím môi, đôi tay bất giác siết chặt vào nhau. Mãi một lúc sau, cô mới khó khăn nói tiếp:

"Nó nói… nó đang nói chuyện với người ta."

Không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

"Tôi nhìn khắp phòng, nhưng ngoại trừ con bé ra, thì chẳng có ai cả. Con bé đang nói chuyện với ai chứ?"

Cô run lên khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Ánh mắt Kỳ Kỳ lúc ấy trong veo, sáng rực, nhưng lại khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Bình luận tiếp tục ào ào:

"[Cá lau kính: Rõ ràng là buổi chiều, nhưng tôi bắt đầu thấy lạnh rồi!]"
"[Rượu Ngao: Có khi nào chỉ là con bé tưởng tượng ra thôi? Hồi nhỏ tôi cũng hay tự nghĩ ra bạn để trò chuyện lắm.]"
"[Duyên kiếp này: Đừng ngừng mà! Nói tiếp đi!]"

Dương Ngọc Tú lén quay đầu nhìn con gái, thấy con bé vẫn ngủ say, rồi mới nói tiếp:

"Lúc đó tôi mệt quá, không nghĩ nhiều. Nhưng chưa được mấy ngày, lại xảy ra một chuyện nữa!"

"Lần này không phải ở nhà, mà là lúc tôi và Kỳ Kỳ đi chơi công viên."

Cô ngừng lại một chút, giọng nói khẽ run:

"Tôi chỉ quay đi một lát… vậy mà khi quay lại, con bé đã biến mất không thấy tăm hơi!"

"Lúc đó tôi hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, mãi đến khi phát hiện con bé đang ở sau rừng cây nhỏ…"

Nói đến đây, mắt Dương Ngọc Tú bỗng trợn to, dường như nhớ lại điều gì đó vô cùng đáng sợ.

Dương Ngọc Tú siết chặt tay, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng gằn từng chữ:

"Một tay của Kỳ Kỳ treo lơ lửng giữa không trung, giống như có ai đó đang kéo con bé đi về phía trước. Kỳ Kỳ vừa bước đi, vừa cười tươi nhìn về phía trước, giống như đang nói chuyện với ai đó, vô cùng vui vẻ."

[Cái gì?! Tôi nổi cả da gà rồi!]
[Chắc chắn gặp thứ gì đó không sạch sẽ! Thứ đó có khi đang muốn hại con bé!]
[Streamer, cô nhất định phải giúp họ giải quyết chuyện này, đừng để Kỳ Kỳ gặp nguy hiểm!]

Bình Luận (0)
Comment