Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 679

“Trung Quốc của chúng ta đã kết thúc thời kỳ bị các quốc gia khác khinh thường, chúng ta đã đứng dậy… Hôm nay, chúng ta đã có vị thế trên thế giới, không còn quốc gia nào dám coi thường chúng ta nữa. Con cháu của mọi người giờ đây được ăn đủ no, mặc đủ ấm, cuộc sống an lành, không lo toan.”

Bạch Thạch đứng trước đám đông, giọng ông tràn đầy cảm xúc:

“Các ngài nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem! Nước sông trôi vạn dặm, nhân dân an cư lạc nghiệp, tất cả đã thay đổi so với những ngày tháng trước kia! Trung Quốc đã không còn là Trung Quốc của ngày xưa! Những nguyện vọng của các ngài đã được thực hiện… mọi người có thể yên tâm ra đi.”

Nói đến đây, Bạch Thạch cảm thấy nghẹn ngào, không kìm được sự xúc động.

Ông nhớ về ông cụ của mình, người đã tham gia chiến tranh năm đó.

Mỗi lần duyệt binh vào ngày Quốc Khánh, ông cụ luôn ngồi xe lăn, ngồi trước ti vi, mắt không rời, đôi khi còn rưng rưng nước mắt.

Ngày đó, Bạch Thạch không hiểu hết sức nặng của cái nhìn đó. Nhưng bây giờ, khi đã trưởng thành, ông đã hoàn toàn hiểu.

Nghe những lời Bạch Thạch nói, các linh hồn trong không khí dường như bắt đầu thay đổi. Chúng trở nên trong suốt, rồi dần dần biến mất.

Bạch Thạch không kìm được bước lên mấy bước, theo bản năng, ông vội vàng chào:

“Đi mạnh khỏe!”

Ngay khi những linh hồn ấy biến mất, những bát mì mà trước đó đã “ăn sạch” lại khôi phục nguyên trạng, vẫn nóng hổi như lúc mới được mang đến.

Những bát mì này, dù đã bị ăn một phần, nhưng vẫn có thể ăn được, không vấn đề gì về vệ sinh. Giống như những món đồ cúng tế, sau khi cúng xong, người sống vẫn có thể dùng được.

Vì vậy, không để lãng phí, những bát mì này được dùng làm bữa ăn cho đoàn làm phim.

Cuối cùng, mọi linh hồn đều biến mất.

Bạch Thạch vẫn đứng đó, tay giơ cao, miệng lẩm bẩm:

“Các anh, các chú, lần này các anh có thể yên tâm ra đi rồi… Đi mạnh khỏe.”

Non sông vẫn vững bền, đất nước thái bình thịnh trị, đúng như những nguyện vọng của các liệt sĩ đã hy sinh cho đất nước.

Một tháng sau, bộ phim “Người trong vở kịch” chính thức hoàn thành thủ tục “hơ khô thẻ tre” và được đưa vào danh sách chờ chính phủ duyệt. Sau khi được duyệt xong, phim sẽ chính thức được phát hành.

(*Hơ khô thẻ tre: Đây là một nghi thức hoàn thành một bộ phim của Trung Quốc.)

Trong bữa tối cuối cùng, Bào Tinh Tinh nâng ly, chúc mừng mọi người:

“Chúc mừng mọi người! Nhờ sự cố gắng của tất cả chúng ta, ‘Người trong vở kịch’ đã kết thúc thành công!”

Cát Niệm cũng không giấu được sự hào hứng:

“Chắc chắn bộ phim này sẽ trở thành một bom tấn!”

Bào Tinh Tinh nhìn Dịch Xuyên, một cái nhìn đầy kỳ vọng:

“Đây là bộ phim đầu tiên của Tiểu Dịch Xuyên, nhớ làm thật tốt công tác tuyên truyền nhé. Khi tài khoản chính thức của bộ phim được lập xong, mọi người nhớ vào chia sẻ để ủng hộ nhé!”

Mọi người cùng nhau gật đầu, ai nấy đều nhiệt tình đồng ý.

Trở lại căn nhà nhỏ quen thuộc sau chuyến công tác dài ngày, Kỷ Hòa chỉ cảm thấy thật tuyệt vời khi được về nhà.

Cô ngồi xuống, tính toán một chút, nhận ra đã lâu rồi mình không livestream. Trên Weibo, tin nhắn từ fan liên tục xuất hiện, hối thúc cô quay lại với những buổi livestream.

Kỷ Hòa nhún vai:

“Tôi không thấy, tôi không thấy, sao các bạn không để tôi nghỉ ngơi vài ngày nữa nhỉ?”

Trên bàn trà nhỏ, có một món quà mới được gửi đến. Đó là một món hàng từ Tiểu Nguyên.

Mọi quà tặng fan gửi tới Kỷ Hòa đều phải qua sự kiểm tra của Tiểu Nguyên, chỉ khi không có vấn đề gì mới được chuyển tiếp cho cô.

Tuy nhiên, món quà lần này lại đặc biệt. Nó đến từ Như Nguyệt.

Như Nguyệt là cô bé mà Kỷ Hòa gặp trong chương trình “Rung động tuyệt đối” trước đây. Hai người đã hợp tác rất ăn ý, cùng nhau giành chiến thắng trong cuộc thi.

Trước khi rời đi, Kỷ Hòa đã nói với Như Nguyệt rằng sẽ có một đôi vợ chồng nhận nuôi cô bé, và cô sẽ có một gia đình mới.

Kỷ Hòa không khỏi tự hỏi, không biết cuộc sống của cô bé giờ ra sao.

Cô mở món quà ra, bên trong là một bức thư của Như Nguyệt.

Đọc bức thư, Kỷ Hòa từ từ nở nụ cười.

Như Nguyệt viết rằng, bố mẹ nuôi của cô bé đối xử rất tốt với cô, và lần đầu tiên trong đời cô bé cảm nhận được tình yêu thương của một gia đình thực sự.

Cuối bức thư, Như Nguyệt bỗng viết thêm một đoạn khiến Kỷ Hòa không khỏi suy nghĩ:

"Chị Kỷ Hòa, hiện tại em đang sống rất vui vẻ, nhưng vẫn có một điều khiến em không yên lòng..."

"Ở cô nhi viện nơi em lớn lên có một người bạn tên Ngốc Ngốc. Sau khi em được gia đình nuôi nhận, cậu ấy cũng được một gia đình khác nhận nuôi. Em rất vui vì chúng em đều tìm được mái ấm, và còn hứa với cậu ấy rằng sẽ đến thăm nhà cậu vào dịp sinh nhật."

"Nhưng vài ngày trước, khi em đến tìm Ngốc Ngốc, mẹ cậu ấy nói cậu đã mất tích..."

"Em hỏi mẹ của cậu ấy về thời gian cậu mất tích, và nơi cậu có thể đã đi, nhưng bà ấy chỉ nói không biết, hơn nữa, đã hơn một tháng trôi qua mà vẫn không có tin tức gì. Dù bà ấy đã báo cảnh sát, nhưng cũng chẳng có kết quả gì."

"Chị Kỷ Hòa, Ngốc Ngốc là người bạn rất tốt của em, em thật sự lo lắng cho cậu ấy..."

"Nếu chị có thể, em rất mong chị giúp em tìm lại cậu ấy."

Kỷ Hòa nhìn những dòng chữ cuối cùng trong thư, lòng tràn đầy sự lo lắng. Mất tích? Câu chuyện này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại chẳng hề dễ dàng. Nếu chỉ là một cậu bé mất tích bình thường, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm ra được sớm thôi. Nhưng khi đã lâu như vậy mà vẫn không có manh mối, chắc chắn là có điều gì đó không bình thường.

Kỷ Hòa không đòi hỏi tiền bạc cho việc này, vì Như Nguyệt là bạn thân của cô, cô tự nguyện giúp mà không cần bất cứ đền bù nào.

Cuối thư, Như Nguyệt còn ghi rõ địa chỉ và phương thức liên lạc của mẹ Ngốc Ngốc. Kỷ Hòa nhìn qua, rồi không chần chừ lấy điện thoại gọi cho Yến Lâm.

Nếu cô một mình đến gặp mẹ Ngốc Ngốc, chắc chắn sẽ bị cho là kẻ lạ mặt hoặc thậm chí là người lừa đảo. Nhưng nếu có Yến Lâm – một nhân viên chính thức – thì sẽ có sức thuyết phục hơn rất nhiều.

Lần này, là lần đầu tiên Kỷ Hòa chủ động tìm Yến Lâm giúp đỡ, khiến Yến Lâm vừa bất ngờ lại vừa lo lắng. Anh ta vội vàng nhận lời, cả hai hẹn nhau vào một buổi chiều để cùng đến gặp mẹ của Ngốc Ngốc.

Cuối cùng, họ cũng tới nơi. Địa chỉ mà Như Nguyệt cung cấp là một biệt thự nhỏ nằm tách biệt.

Khi Kỷ Hòa ngước nhìn căn biệt thự có thiết kế theo kiểu kiến trúc Châu Âu, cô không khỏi thở dài:

"Phải có tiền mới sướng nhỉ!"

Cô tự hỏi, cuộc sống của mình chắc phải phấn đấu bao lâu nữa mới có thể sở hữu một căn biệt thự như thế này. Mặc dù cô kiếm được nhiều tiền hơn người khác, nhưng lại phải chi tiêu vào rất nhiều hoạt động khác nhau, cộng thêm việc trả lại khoản bồi thường, khiến cho tài chính luôn trong tình trạng căng thẳng. Cô biết rằng, trong giới nghệ sĩ, cô thuộc diện… nghèo.

Cô bấm chuông cửa.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ.

Người phụ nữ nhìn hai người một cách cảnh giác: "Hai người là ai, có việc gì không?"

Yến Lâm đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát, nhẹ nhàng giải thích: "Chúng tôi không có ý gì xấu, chỉ là nghe nói con trai của cô mất tích, nên muốn đến để tìm hiểu thêm."

"À, vậy thì mời vào."

Người phụ nữ mở cửa rộng hơn và mời hai người vào.

Khi họ bước vào, ánh sáng bên ngoài rực rỡ, nhưng căn nhà lại có vẻ rất u ám. Không gian trong phòng khiến ai bước vào cũng cảm thấy có chút nặng nề.

Yến Lâm không nhịn được, lên tiếng: "Nhà này của cô có vẻ hơi ít cửa sổ."

"Đúng vậy," người phụ nữ đáp, tay xoa nhẹ lên tay mình. "Tôi không thích mở cửa sổ để thông gió, bình thường tôi dùng điều hòa suốt ngày. Cả ngày lẫn đêm, điều hòa luôn được bật."

Yến Lâm thầm nghĩ trong đầu: "Lạ thật, sao có thể sống trong một không gian tối tăm như thế này mà không cảm thấy khó chịu?"

Người phụ nữ dẫn họ vào phòng khách. Khi đi qua hành lang dài, Kỷ Hòa vô tình nhìn thấy một bức ảnh treo trên tường.

Trong ảnh, người phụ nữ mặc một bộ váy cưới trắng, đứng bên cạnh một người đàn ông trong bộ âu phục đen. Cả hai đều đang mỉm cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Nhìn bức ảnh, Kỷ Hòa có thể thấy người phụ nữ trong đó trẻ trung và tràn đầy sức sống. Nhưng bây giờ, người phụ nữ trước mắt cô lại khác hẳn, ánh mắt hốc hác, khuôn mặt đầy mệt mỏi.

Thấy Kỷ Hòa nhìn chăm chú vào bức ảnh, người phụ nữ thở dài: "Đúng là tôi trong bức ảnh đó. Nhưng gần đây, có rất nhiều chuyện xảy ra khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và gầy đi rất nhiều."

Yến Lâm hỏi: "Có phải vì chuyện của con trai cô không?"

"Đúng vậy, Ngốc Ngốc đã mất tích gần nửa tháng rồi. Trong suốt thời gian đó, tôi chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nó. Nhưng…"

"Vậy tại sao Ngốc Ngốc lại mất tích?"

"Nguyên nhân lớn nhất là tôi cũng không biết. Nó bỗng dưng mất tích, không để lại dấu vết gì cả."

Người phụ nữ này tên là Lâm Du.

Bình Luận (0)
Comment