Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 760

Sáng hôm sau, khi Thường Nhã vừa thức dậy, quầng thâm dưới mắt cô đậm đến mức không cần soi gương cũng có thể cảm nhận được.

Vừa nhìn thấy chị gái bước ra từ phòng ngủ, Thường Gia Ngôn liền bật cười trêu chọc:
"Chị ơi, tháng sau là chị cưới rồi đấy. Còn thức đêm kiểu này nữa, đến hôm đó da sạm đi thì sao làm cô dâu đẹp nhất được?"

Thường Nhã định trả lời gì đó thì đúng lúc điện thoại cô reo lên. Trên màn hình hiện tên một người rất quen thuộc – cô bạn thân thời cấp ba.

Hai người từng là bạn rất thân suốt những năm phổ thông. Sau khi tốt nghiệp, Thường Nhã ra nước ngoài du học, rồi đi làm. Thời gian trôi qua, liên lạc giữa hai người thưa dần, nhưng tình cảm thì chưa bao giờ phai nhạt. Thi thoảng gọi điện cho nhau, vẫn có cảm giác như đang trở về cái thời thiếu nữ vô lo vô nghĩ.

Thấy tên người bạn hiện lên, Thường Nhã khẽ mỉm cười rồi bắt máy.

Đầu dây bên kia là giọng nói hào hứng quen thuộc:
"Nghe nói cậu sắp cưới nên mình phải gọi ngay để hỏi thăm nè! Địa điểm tổ chức đâu? Đã chụp ảnh cưới chưa? Váy cưới chọn xong chưa?"

Thường Nhã bật cười, lần lượt kể cho bạn nghe mọi thứ, giọng lộ rõ vẻ hạnh phúc. Nhưng khi cô kể đến chuyện mua được một chiếc váy cưới cổ ở tiệm đồ cổ, đầu dây bên kia bỗng im bặt một lúc, rồi mới cất giọng đầy nghi hoặc:

"Khoan đã... Thường Nhã, cậu nói là váy cưới cũ á? Cậu chắc chắn muốn mặc nó để kết hôn à?"

Thường Nhã không cảm thấy có gì lạ, nhẹ nhàng giải thích:
"Không sao đâu, tớ không quan tâm mấy chuyện phù phiếm. Hơn nữa, bộ váy cưới này đẹp lắm, là hàng tuyệt bản từ mấy chục năm trước, tớ phải đợi mãi mới mua được."

Nhưng cô bạn vẫn có vẻ không yên tâm:
"Không phải là tớ nói điềm xấu gì đâu... Nhưng... tớ nghe nói, có vài món đồ cũ là lột ra từ... người chết đó!"

Nghe đến đây, sống lưng Thường Nhã bất chợt lạnh toát.

Cô cố nặn ra nụ cười để xua đi cảm giác khó chịu:
"Thôi nào, đừng hù tớ! Váy cưới thì sao mà là đồ của người chết được chứ? Ai lại mặc váy cưới mà chết chứ?"

Cô bạn vội vàng cười theo, xua tay:
"Chắc là tại dạo này tớ xem nhiều tiểu thuyết kinh dị với phim ma quá thôi! Đừng để ý nha. Dù sao thì, chúc cậu tân hôn vui vẻ, cục cưng nhé~"

Cuộc gọi kết thúc, nhưng nụ cười trên mặt Thường Nhã đã biến mất.

Cô càng nghĩ càng thấy bất an. Nếu như cơn ác mộng đêm qua chỉ là trùng hợp... vậy làm sao giải thích được vết máu hôm qua mà cả cô và Thường Gia Ngôn đều nhìn thấy?

Lẽ nào... chiếc váy cưới mà cô yêu thích đến thế… thực sự là từ người chết?

Không thể ngồi yên thêm được nữa, Thường Nhã lập tức gọi đến tiệm đồ cổ nơi cô đã mua váy.

Ông chủ cửa hàng ban đầu nghe giọng Thường Nhã nghiêm túc thì tỏ ra khó chịu, tưởng cô muốn trả hàng. Nhưng khi cô giải thích rõ lý do, thái độ của ông ta cũng thay đổi hẳn.

Dường như… ông ta hiểu chuyện gì đó.

Sau khi lục tìm sổ sách một lúc, ông chủ ngẩng đầu nói:
"Bộ váy cưới đó là do một người họ Diêu gửi ở đây từ năm ngoái. Tính ra cũng gần một năm rồi mà chẳng ai thèm ngó đến. Cô là người đầu tiên mua đấy."

"Người họ Diêu?" Thường Nhã nhíu mày, đọc lại cái tên.

"Có thể cho tôi xin cách liên lạc của người đó được không?"

Không do dự gì nhiều, ông chủ nhanh chóng đưa số điện thoại cho cô:
"Không sao cả, cô muốn hỏi gì thì cứ liên hệ trực tiếp với người đó. Miễn là không tìm tôi gây phiền phức là được rồi."

Người tên Diêu Thần, là một chàng trai trẻ, nghe giọng cũng chỉ ngoài hai mươi.

Khi Thường Nhã gọi đến và nói rõ mục đích, giọng anh ta lập tức thay đổi.

"Sao cơ? Bộ váy đó... thật sự không thể mặc được à?"

Thường Nhã nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn:
"Anh biết có vấn đề gì với bộ váy cưới đó đúng không?"

Diêu Thần thở dài, rồi kể lại:
"Bộ váy cưới đó tôi tìm thấy trên gác mái nhà tổ. Nó được khóa trong một cái rương gỗ nặng chịch, khóa bằng một ổ khóa to đùng. Nhà họ Diêu chúng tôi cũng có lịch sử trăm năm rồi, thỉnh thoảng tìm được đồ cũ quý giá cũng là chuyện thường. Tôi thấy chiếc váy cưới này thiết kế đẹp, tinh xảo, nên mới đem ra tiệm đồ cổ gửi bán."

Nhưng đến đây, giọng anh ta chùng xuống:
"Vấn đề là, ngay lúc tôi vừa mang nó xuống nhà thì gặp mẹ tôi. Bà vừa nhìn thấy chiếc váy liền như phát điên, cứ liên tục la hét bắt tôi đem cất lại, tuyệt đối không được bán! Tôi chưa từng thấy mẹ mình sợ hãi như vậy… mắt bà trợn ngược, người run lẩy bẩy, miệng còn sùi bọt mép như động kinh."

Thường Nhã sững người. Diêu Thần chậm rãi tiếp lời:
"Nhưng mẹ tôi bị chứng lẫn, đầu óc không còn minh mẫn, nên tôi cũng không để ý. Sau đó mới mang váy đi bán."

Nghe đến đây, Thường Nhã khẽ rùng mình, giọng thấp xuống:
"Trên chiếc váy đó… thật sự có dính thứ gì không sạch sẽ sao?"

Diêu Thần bên kia điện thoại cũng bắt đầu lo lắng, lắp bắp nói:
"Chết thật… nếu vậy thì… cô đừng giữ cái váy đó nữa! Vứt đi cũng được, mà nếu không yên tâm thì đem đốt đi! Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi. Nếu cần, tôi sẽ bỏ tiền mời một vị đại sư đến giúp cô trừ tà..."

Điều Thường Nhã muốn không phải là có người đến trừ tà hay không.

Nếu thật sự chỉ muốn trừ tà, thì chẳng phải tìm Kỷ Hòa hay Thường Toàn sẽ nhanh và tiện hơn sao?

"Không," cô lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Tôi thật sự rất thích bộ váy cưới đó. Kiểu dáng này tôi đã tìm rất lâu mới thấy, gần như là thiết kế trong mơ của tôi. Nếu có thể điều tra rõ ràng bộ váy cưới này mang theo lời nguyền gì, rồi tìm cách hóa giải, vậy thì tôi sẽ không cần lo lắng gì nữa."

Diêu Thần hơi sững người.

Anh không ngờ một cô gái trẻ như vậy lại gan dạ đến thế.

Anh không hề biết Thường Nhã là người mang huyết mạch nhà họ Thường – từ nhỏ đã tiếp xúc với thuật huyền học, sớm đã không còn sợ ma quỷ. Với cô, cho dù là tà ma quỷ quái... cũng đều có điểm yếu cả.

Dù sao cũng là mua váy cưới, Diêu Thần đoán cô chắc cũng sắp kết hôn rồi. Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Thấy cô thích bộ váy đó như vậy, tôi sẽ giúp cô một lần. Tôi sẽ hỏi mẹ tôi, xem rốt cuộc chuyện này là thế nào..."

...

Diêu Thần vốn là người tốt bụng, sau khi cúp máy liền đi tìm mẹ mình ngay.

Nhưng không ngờ, vừa mới nói rõ ý định, mẹ anh – người phụ nữ ngồi trên xe lăn – lập tức toàn thân run rẩy dữ dội, giống như đang phát bệnh động kinh.

Bà lắp bắp, giọng run như sắp bật khóc:

"Đừng... đừng tìm tôi... Chuyện năm xưa... không phải tôi hại cô ấy... Tôi chỉ là người gả vào nhà họ Diêu thôi, tôi cũng là người ngoài... Nếu cô muốn báo thù... thì đừng tìm đến tôi..."

Nói đến đây, cơ thể bà lại bắt đầu co giật mạnh hơn, miệng phát ra những âm thanh kỳ quái, như không còn khống chế được bản thân.

Tiếng động quá lớn khiến bố của Diêu Thần – lúc đó đang ở trong phòng làm việc – cũng phải chạy ra.

Sau khi cùng nhau vất vả trấn an mẹ, ông nghiêm giọng trách móc con trai:

"Diêu Thần! Con đang làm cái gì vậy? Con không biết sức khỏe mẹ con không tốt à? Rốt cuộc con đã nói gì với bà ấy?"

Trong mắt ông, chuyện này rõ ràng là do Diêu Thần làm mẹ bị kích động.

Diêu Thần đứng ngẩn ra một lúc, rồi lí nhí đáp:

"Con chỉ... chỉ hỏi bà ấy về bộ váy cưới cất trên gác mái thôi... Con muốn biết lai lịch của nó."

Đến nước này, Diêu Thần cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Anh chợt nhớ lại chiếc rương chứa bộ váy ấy – không chỉ bị khóa lại bằng ổ khóa lớn nặng trịch, mà còn dán đầy những tờ giấy vàng.

Lúc đó anh không hiểu gì, nhưng giờ thì đại khái cũng đoán được… những tờ giấy đó chính là bùa chú trấn tà.

Bố anh nghe xong, không nói gì một lúc lâu, sắc mặt trầm xuống, động tác hút thuốc cũng trở nên căng thẳng hơn. Khói thuốc vấn vít quanh người ông.

Cuối cùng, ông buông tiếng thở dài nặng nề:

"Lai lịch của bộ váy cưới đó... phải kể từ đời cụ cố của con."

...

Khi ấy, đất nước còn chìm trong thời loạn, chiến tranh, quân phiệt nổi dậy khắp nơi. May mắn thay, nhà họ Diêu vốn là một gia tộc lâu đời, gốc rễ vững chắc, dù gió tanh mưa máu bên ngoài cũng không ảnh hưởng nhiều đến họ.

Con cháu trong nhà vẫn sống an nhàn, sung sướng, hưởng thụ mọi đặc quyền của gia đình trâm anh thế phiệt.

Thế hệ trẻ nhà họ Diêu thời ấy chỉ có hai người con trai.

Người anh cả – Diêu Khải – thể trạng yếu ớt, chưa đến tuổi trưởng thành thì đã qua đời vì bệnh.

Chỉ còn lại người con trai út – Diêu Phú – là niềm hy vọng duy nhất của cả dòng họ.

Diêu Phú từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Người trong nhà muốn gì chiều đó, chưa từng nặng lời với anh ta nửa câu. Vì thế mà anh ta hình thành tính cách ngạo mạn, hoang phí, sống như một cậu ấm ăn chơi trác táng đúng nghĩa.

Thế nhưng may mắn thay, dù tính tình không tốt nhưng bản chất anh ta lại không phải người độc ác.

Ngày ngày, Diêu Phú chìm đắm trong tửu lâu. Cũng tại đó, anh quen biết một người con gái tên là Già Nguyệt.

Cô là một con hát – chuyên hát múa mua vui trong các buổi tiệc – không ai biết tên thật của cô là gì, chỉ biết “Già Nguyệt” là nghệ danh.

Diêu Phú nhanh chóng mê đắm cô đến mức mất kiểm soát.

Người ta vẫn nói "công tử mê đào hát", quả không sai. Bao nhiêu tiền bạc, trang sức, váy vóc, anh đều mang đến tặng cô. Cuối cùng, cũng khiến trái tim của Già Nguyệt rung động.

Anh ngỏ lời cầu hôn, và cô đồng ý.

Chuyện này nhanh chóng lan đến tai gia đình họ Diêu.

Khi Diêu Phú dẫn Già Nguyệt về nhà, cha mẹ anh giận đến mức suýt ngất xỉu.

Thân là một gia tộc danh giá, làm sao họ có thể chấp nhận một con hát bước chân vào cửa chính?

Nhưng Diêu Phú lại vô cùng cứng đầu.

Dù người nhà dùng hết mọi cách – mềm có, cứng có – anh ta vẫn không nhượng bộ. Nhất quyết muốn cưới Già Nguyệt về làm vợ.

Già Nguyệt thấy anh vì mình mà mâu thuẫn với gia đình, trong lòng lo lắng, một lần dịu dàng khuyên anh:

"Diêu lang, thân phận thiếp hèn mọn, nếu người nhà chàng thật sự không đồng ý thì thôi vậy. Có lẽ... chúng ta không có duyên phận rồi."

Nhưng Diêu Phú chỉ cười lớn, tràn đầy tự tin:

"Không sao đâu. Cha mẹ ta từ nhỏ đã rất thương ta. Họ chưa từng từ chối bất cứ điều gì ta muốn. Nếu ta lấy cái chết ra ép họ, nhất định họ sẽ đồng ý. Nàng yên tâm, ta có cả trăm cách để cưới nàng về nhà!"

Trước khi rời đi, anh còn nắm tay cô, hứa hẹn:

"Chờ tin tốt của ta."

Bình Luận (0)
Comment