Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 771

Những lời nói đầy nghi hoặc của Giang Tâm Tiễn khiến bố mẹ nuôi cô lập tức cảnh giác. Họ nhanh chóng thiêu hủy mọi bằng chứng phạm tội trong quá khứ, sau đó vờ vịt nói với cô rằng họ đã trình báo vụ việc với cảnh sát.

Giang Tâm Tiễn vui mừng không thôi. Cô tin tưởng hoàn toàn rằng cuối cùng mình cũng có thể cứu được Đỗ Xuyên.

Cô chờ đợi, rồi lại tiếp tục chờ đợi... Nhưng mãi vẫn không nhận được tin tức tốt lành nào.

Không thể nhịn được nữa, Giang Tâm Tiễn hỏi:
"Bố, mẹ… chẳng phải bố mẹ nói đã báo cảnh sát rồi sao? Sao đến giờ vẫn chưa thấy cảnh sát đến xử lý chuyện đó ạ?"

Bố mẹ nuôi cô lảng tránh, đáp qua loa:
"Có thể là cảnh sát đang bận xử lý nhiều vụ khác. Hơn nữa, họ cũng không thể tùy tiện bắt người khi chưa có bằng chứng rõ ràng. Muốn điều tra, thu thập chứng cứ cũng cần có thời gian."

Vì còn nhỏ tuổi, Giang Tâm Tiễn hoàn toàn tin tưởng vào lời họ, không một chút nghi ngờ.

Cô tiếp tục chờ đợi với hy vọng mong manh, ngày này qua ngày khác, cho đến khi một tai nạn bất ngờ ập đến.

Trong một vụ tai nạn xe, Giang Tâm Tiễn bị chấn thương ở đầu khi đang ngồi ở ghế phụ, mất đi một phần ký ức quan trọng. Cô quên sạch những ký ức về cô nhi viện, về Đỗ Xuyên, và cả lời hứa từng xem là thiêng liêng nhất trong tuổi thơ.

Thứ còn đọng lại trong trí nhớ cô chỉ là một tuổi thơ êm đềm, được sống trong nhung lụa cùng bố mẹ "ruột" – những người cô luôn tin tưởng tuyệt đối, chưa từng nghi ngờ.

Hình ảnh những bức tường hoa hướng dương giờ đây trở nên xa vời như một giấc mộng lạc lõng từ thế kỷ trước.

Còn ở phía bên kia đồng xu, tại cô nhi viện lạnh lẽo ấy, Đỗ Xuyên vẫn đang ngóng chờ. Cậu mang theo hy vọng, cứ ngỡ rằng Giang Tâm Tiễn sẽ quay lại như lời hứa.

Ngày ngày, cậu đứng ở cổng cô nhi viện, ánh mắt mong chờ, dõi theo từng chiếc xe lướt qua như thể có thể nhận ra cô trong số đó.

Sự kiên nhẫn của cậu chỉ đổi lại là những tràng cười nhạo của bọn trẻ khác:

"Mày còn chờ Tâm Tiễn hả? Nó sẽ không quay lại đâu. Mày nhìn mấy đứa từng rời khỏi đây đi, có đứa nào quay lại không? Chưa từng có ai cả! Ai mà muốn trở về cái nơi tồi tệ này chứ?"

"Đúng đấy! Mày mơ giữa ban ngày rồi! Tao cũng chỉ mong được người ta nhận nuôi cho khuất mắt Viện trưởng!"

"Thôi mày đừng nhớ Tâm Tiễn nữa. Trước kia hai đứa thân nhau thì sao? Bây giờ người ta sống sung sướng rồi, chắc gì còn nhớ mày là ai?"

Nhưng bất chấp những lời mỉa mai, Đỗ Xuyên vẫn lặp lại câu nói quen thuộc:

"Em ấy sẽ quay về. Nhất định sẽ quay về."

Bởi vì họ đã hứa – một lời hứa của tuổi thơ. Rằng ai được rời khỏi nơi này trước sẽ quay lại, đưa người còn lại ra ngoài. Cùng nhau bước đến một thế giới tốt đẹp hơn, rực rỡ hơn.

Thế nhưng, từng ngày trôi qua, rồi từng tháng... Giang Tâm Tiễn vẫn không quay về.

Lời bàn tán xung quanh Đỗ Xuyên ngày càng độc địa hơn:

"Đỗ Xuyên đúng là sống trong mộng tưởng. Con người ta đều ích kỷ. Ai mà không muốn rời khỏi cái địa ngục này? Ai có được cuộc sống mới lại quay lại vì một lời hứa trẻ con chứ?"

"Nếu là tao, ra khỏi đây rồi thì cho vàng cũng không về lại! Ở đây đủ khổ rồi!"

"Giang Tâm Tiễn đúng là có số sướng. Nghe đâu bố mẹ nuôi của nó giàu có, chẳng hiểu sao lại chọn đúng nó! Tao còn thấy tao đẹp hơn nó!"

"Ừ! Số của Tâm Tiễn tốt thật! Trước kia ở đây thì được Đỗ Xuyên che chở, giờ lại được bố mẹ giàu nuôi nấng..."

"Nhưng người đáng thương nhất vẫn là Đỗ Xuyên. Vì bảo vệ Tâm Tiễn mà chịu bao trận đòn, bị giam phạt cùng nó. Cuối cùng thì sao? Giang Tâm Tiễn một đi không trở lại. Thật không đáng chút nào!"

Bức tường từng tràn ngập hoa hướng dương – nơi ghi dấu kỷ niệm của hai đứa trẻ – giờ đây chỉ còn những mảng sơn loang lổ, như chính hy vọng trong lòng Đỗ Xuyên đang dần mục nát.

Cậu trở nên ít nói hơn, ánh mắt cũng dần mất đi ánh sáng. Cậu không còn ngồi chờ ở cổng viện mỗi ngày nữa.

Giống như cậu đang dần hiểu ra… rằng Giang Tâm Tiễn sẽ không quay về nữa.

Rằng…

Cậu đã bị bỏ rơi rồi.

Những lời thề non hẹn biển thuở nhỏ vẫn văng vẳng bên tai, nhưng người từng thề thốt năm xưa… lại đã quên mất từ lâu.

"Chúng ta đã hứa với nhau rồi, bất kể ai rời khỏi cô nhi viện trước, cũng nhất định phải quay lại đưa người còn lại đi cùng."

"Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại đâu."

"Em cũng sẽ không bỏ anh lại. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

"…"

Năm mười bảy tuổi, cậu thiếu niên ấy – Đỗ Xuyên – lặng lẽ qua đời trong tầng hầm lạnh lẽo của cô nhi viện Lam Thiên. Nguyên nhân cái chết được ghi nhận là do bệnh tim tái phát nhưng không được phát hiện và cứu chữa kịp thời.

Không ai biết vì sao cậu lại xuống nơi tối tăm, ẩm thấp đó. Không ai biết cậu đã chờ đợi điều gì. Từ giây phút ấy, cái tên "Đỗ Xuyên" cũng chìm vào quên lãng, như hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ mồ côi khác, biến mất không để lại dấu vết trong dòng lịch sử dài lê thê và tàn nhẫn của cô nhi viện Lam Thiên.

Năm tháng trôi đi, thời thế đổi thay. Viện trưởng hiện tại của cô nhi viện không còn là con ác quỷ ngày xưa nữa. Bà là một người phụ nữ có tấm lòng nhân hậu, thường xuyên dành tiền riêng để hỗ trợ chi phí ăn uống, quần áo cho bọn trẻ. Dưới sự chăm sóc của bà, lũ trẻ không chỉ cảm thấy ấm áp mà còn thương yêu gọi bà là "mẹ".

Những đứa trẻ từng mắc kẹt trong cô nhi viện năm nào cũng đã đi theo con đường riêng của mình. Những bi kịch từng xảy ra – máu, nước mắt, tiếng thét trong đêm tối – dường như đã bị thời gian che phủ, không còn ai nhớ đến.

Chỉ có những người từng là nạn nhân, mới không thể nào quên được.

"Nếu ngày ấy bọn họ may mắn hơn một chút… Nếu họ được gặp cô nhi viện Lam Thiên như bây giờ thì tốt biết bao..."

Nước mắt Giang Tâm Tiễn lặng lẽ chảy dài trên má.

Có thể cô không nhớ rõ từng chi tiết về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng mỗi khi đi ngang góc tường phủ đầy hình vẽ hoa hướng dương – cô lại bật khóc mà không hiểu vì sao. Đó là nơi chất chứa những ký ức đau đớn nhất, nhưng cũng là nơi cô từng có những phút giây ấm áp hiếm hoi.

Chính ở nơi địa ngục ấy, cô đã gặp được người thân duy nhất của đời mình.

Cô từng quên mất Đỗ Xuyên – người mà cô đã từng thề sẽ không bao giờ rời xa. Nhưng giờ đây, mọi thứ cuối cùng cũng trở về trong ký ức.

Những ngày tháng dài đằng đẵng sống nương tựa vào nhau, những đêm mùa đông lạnh lẽo cùng chia nhau tấm chăn mỏng, tiếng cười vang vọng trong bếp ăn, ánh mắt thấu hiểu khi cả hai đều im lặng – tất cả đều quay lại rõ ràng như chưa từng biến mất.

Bọn họ là người thân của nhau. Nơi có Đỗ Xuyên, chính là mái nhà của cô.

Giang Tâm Tiễn vừa khóc vừa cười, giọng lạc đi:
"Cũng may… may là em không thất hứa. Em không nuốt lời, Đỗ Xuyên… Chúng ta chỉ là… không đủ may mắn mà thôi…"

Niềm vui – vì cô đã không phụ lời hứa thuở nhỏ, vì cô không phải kẻ vô tâm quên đi quá khứ.

Nỗi đau – vì cuộc đời trớ trêu, đã cướp đi cơ hội duy nhất để cô giữ trọn lời hứa.

Cái mà cô từng nghĩ là hy vọng, hóa ra chỉ là một chiếc lồng giam khác. Cô ngỡ rằng rời khỏi cô nhi viện là được tự do, là thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng thật ra, cô chỉ bị kéo từ địa ngục này sang địa ngục khác, chỉ thay đổi gương mặt của ác quỷ mà thôi.

Đau đớn nhất là: cô không hề biết, vẫn còn một người ở lại nơi ấy, vẫn đang chờ cô quay lại.

Cũng giống như cô không biết… Đỗ Xuyên không bao giờ hiểu được vì sao cô không quay lại. Cậu cũng không hề biết, sau khi được nhận nuôi, Giang Tâm Tiễn đã trải qua những gì, đã phải đối mặt với điều gì.

Nhìn từ góc nhìn của Đỗ Xuyên, cuộc đời cậu chính là một vở bi kịch.

Rõ ràng cả hai đã hứa – rằng ai rời đi trước cũng không được quên người còn lại. Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn bị bỏ lại. Cậu đợi mãi… mà không thấy cô quay lại.

Và rồi, cậu chết trong cô độc, lặng lẽ, không ai biết, không ai thương xót.

Mười năm sau, như một trò đùa cay nghiệt của số mệnh, Giang Tâm Tiễn quay lại cô nhi viện – lần này với tư cách là người nhận nuôi một đứa bé tên Tiểu Tranh.

Cô dắt theo Tiểu Tranh quay lại nơi từng gọi là địa ngục.

Khi lũ trẻ chơi trốn tìm trong sân, hơi thở của Giang Tâm Tiễn còn vương trên người Tiểu Tranh – vô tình đánh thức linh hồn của Đỗ Xuyên đang ngủ vùi trong tầng hầm cũ kỹ.

Cậu nhìn thấy Tiểu Tranh, thấy cô bé sống hạnh phúc, có người che chở, có mái nhà ấm áp.

Năm xưa, cậu cũng từng nghĩ mình sẽ có một cuộc sống như thế.

Nhưng Giang Tâm Tiễn đã quên cậu. Cô đã quên đi lời hứa, quên đi những năm tháng cùng nhau chịu khổ. Cô đang sống yên ổn, không cần lo cơm áo, lại còn đủ sức nuôi thêm một đứa trẻ khác.

Trong cơn giận dữ đầy uất ức, đau thương và ghen tị, Đỗ Xuyên xuất hiện – lặng lẽ, âm thầm… từ trong bóng đêm.

Bình Luận (0)
Comment