Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 782

Sau khi đọc xong toàn bộ bản kết quả xét nghiệm, Giản Triệt như bị sét đánh ngang tai. Cả người anh sững sờ, ngồi chết lặng trên ghế suốt năm phút, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm gì. Mãi sau, anh mới run tay bấm số gọi cho Sở Hi.

Điện thoại vừa kết nối, tiếng khóc nghẹn ngào của cô lập tức vang lên:

"Giản Triệt… em…"

"Em đang ở đâu? Đợi anh, anh đến ngay."

Lúc này, anh chẳng còn tâm trí nào nghĩ đến bài thi hay công trình nghiên cứu nữa. Mọi thứ đều bị gạt sang một bên. Anh lập tức lao ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy như bay để tìm cô.

Bên kia đầu dây, Sở Hi vẫn nghẹn ngào, từng câu từng chữ như dao cứa vào lòng:

"Giản Triệt… em xin lỗi… mình chia tay đi."

Giản Triệt lặng người. Anh không nói gì, nhưng lòng thì rối bời. Bảo rằng anh không thấy đau hay hoang mang thì là nói dối. Con người mà, ai chẳng ích kỷ. Anh không thích con trai, càng không thể chấp nhận chuyện tình cảm giữa hai người con trai với nhau. Gia đình anh lại là kiểu gia đình truyền thống điển hình, luôn đặt nặng chuyện hôn nhân, con cái và danh dự dòng họ.

Nhưng... đây lại là cô gái mà anh đã yêu bao năm nay. Cô gái mà anh từng dự định sẽ cưới làm vợ ngay sau khi tốt nghiệp. Hai người đã từng lên kế hoạch cho tương lai, vậy mà giờ đây, tất cả sụp đổ chỉ sau một kết quả xét nghiệm.

Anh cảm thấy như bị ông trời trêu ngươi.

Trong đầu anh lúc này, tình cảm và lý trí như hai thế lực đang giằng co dữ dội. Anh đau đớn, bất lực, không biết nên lựa chọn thế nào.

Cuối cùng, Giản Triệt chỉ có thể nói khẽ:

"Em cho anh chút thời gian nhé. Ngày mai anh phải đến tinh khác để tham gia cuộc thi. Khi anh trở về, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện... được không?"

Sở Hi chỉ biết im lặng rồi gật đầu trong tiếng nấc.

Lúc đó, Giản Triệt thầm cảm ơn vì có cuộc thi này. Nhờ nó mà anh mới có cớ để tạm trốn khỏi thực tại đầy giằng xé này. Anh sợ rằng nếu không được rời đi ngay lúc này, anh sẽ không chịu nổi.

Hôm sau, Giản Triệt bay đến nơi tổ chức cuộc thi. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi. Sau khi kết thúc vòng thi, các bạn học tổ chức một buổi tiệc mừng ở quán bar. Không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người ai nấy đều uống không ít.

Chỉ có Giản Triệt là ngồi trầm mặc một góc, chẳng nói lời nào. Ánh mắt anh lặng lẽ, tâm trí không hề hiện diện trong bữa tiệc.

Nhiều người để ý thấy sự bất ổn ấy. Đào Du Ca là người đầu tiên bước đến chỗ anh, lo lắng hỏi:

"Giản Triệt, cậu làm sao thế? Trông cậu không ổn chút nào."

Đào Du Ca là đồng đội của anh trong cuộc thi lần này. Dù hai người không nghiên cứu cùng đề tài nhưng đã quen biết và hợp tác với nhau trong suốt thời gian chuẩn bị. Cô cũng từng nhiều lần để lộ ý tứ thích anh, nhưng Giản Triệt luôn giữ khoảng cách vì anh đã có bạn gái.

Giờ đây, anh không thể kể chuyện của Sở Hi cho bất kỳ ai, càng không thể đem chuyện riêng tư ấy ra làm đề tài để giải khuây.

"Không có gì đâu," anh đáp ngắn gọn.

"Vậy cậu đang buồn chuyện gì? Cãi nhau với bạn gái à?"

"Không phải."

"Thôi được rồi," cô cười nhẹ, rót cho anh một ly rượu rồi nói, "Nếu gặp chuyện buồn thì uống với tớ vài ly. Uống say rồi, biết đâu lại thấy nhẹ lòng hơn."

Giản Triệt không từ chối. Anh vốn cũng đang tìm một lối thoát tạm thời cho tâm trạng rối bời này. Có người ngồi cạnh trò chuyện lúc này, dù là ai cũng được. Chỉ cần giúp anh tạm quên đi những suy nghĩ đang đè nặng trong lòng.

Tối hôm đó, anh uống khá nhiều. Đào Du Ca ngồi bên cạnh, luôn tươi cười và bắt chuyện. Cô không hỏi thêm điều gì, chỉ lặng lẽ làm bạn uống rượu cùng anh.

May mắn là đêm đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như trong mấy bộ phim sến sẩm thường thấy. Khi Giản Triệt đã say đến mức không đứng vững, mấy người bạn nam trong nhóm đã dìu anh về khách sạn an toàn.

Lúc ngã xuống giường, nằm đờ ra trong phòng tối, đột nhiên anh mới sực nhớ—điện thoại cả buổi tối không hề có một thông báo nào.

Yên tĩnh đến lạ.

Trước đây, chỉ cần anh đi đâu xa một chút, Sở Hi sẽ luôn gửi tin nhắn hỏi han, nhắc nhở đủ điều. Còn giờ thì… không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Anh không lấy điện thoại ra để xem. Cũng chẳng muốn chủ động liên lạc. Chuyện này quá bất ngờ, quá sốc, khiến cả anh và cô đều cần có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn.

Giản Triệt mở mắt trân trân nhìn lên trần nhà. Trong lòng anh chỉ có một câu hỏi: "Tiếp theo mình phải làm gì đây?"

Chia tay ư?

Giản Triệt siết chặt nắm tay. Anh từng thật lòng yêu Sở Hi, từng nghiêm túc vạch ra kế hoạch tương lai cho cả hai. Anh dẫn cô về ra mắt bố mẹ từ sớm, cũng từng mơ về một ngôi nhà nhỏ, một gia đình hạnh phúc bên nhau cả đời.

Nhưng giờ, khi Sở Hi đang yếu đuối và cần một bờ vai nhất, anh lại là người buông ra lời chia tay trước. Nếu vậy… liệu anh còn là con người nữa không?

Nhưng nếu không chia tay thì sao?

Kết quả xét nghiệm đã quá rõ ràng. Cô ấy không có tử cung, không có buồng trứng, và mang nhiễm sắc thể XY. Người ngoài sẽ nhìn họ bằng ánh mắt thế nào? Một người đàn ông yêu một "người con gái" mà về mặt sinh học lại là nam giới. Họ sẽ nói gì? Tình yêu giữa hai người đàn ông ư? Đàn ông chẳng ra đàn ông, phụ nữ chẳng ra phụ nữ. Không thể sinh con, không thể có một mái ấm đúng nghĩa… tương lai nào đang chờ đợi phía trước?

Chẳng lẽ anh phải trở thành kẻ si tình mù quáng, mặc kệ mọi ánh mắt và định kiến để giữ cô ấy ở lại bên mình sao?

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, có lẽ nam chính sẽ không màng tất cả để nắm tay nữ chính đi đến cuối con đường. Nhưng cuộc sống không phải tiểu thuyết. Hiện thực quá tàn nhẫn, không hề lung linh như truyện cổ tích. Giản Triệt không còn là cậu thiếu niên mới biết yêu của năm xưa nữa, và cũng không còn cái tư cách ngông cuồng để từ bỏ tất cả vì một tình yêu bất chấp.

Nghĩ tới đây, đầu óc Giản Triệt rối bời như một mớ tơ vò.

Thôi… tạm gác lại đã.

Đội của anh bốc trúng lượt thi đầu tiên. Còn một tuần nữa mới kết thúc cuộc thi. Khoảng thời gian đó… đủ để anh suy nghĩ cho rõ ràng.

Nghĩ vậy, anh khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ chập chờn. Đêm hôm ấy, anh ngủ không yên. Trái tim vẫn đau, đầu óc vẫn trĩu nặng.

Số phận… đang trêu đùa anh sao?

Một tuần sau, cuộc thi kết thúc. Đội anh giành được huy chương vàng toàn quốc, một chiến thắng đáng tự hào. Nhưng khi vừa trở về trường, việc đầu tiên anh làm lại không phải đi ăn mừng, mà là đến trạm dịch vụ nhận lại chiếc điện thoại và thẻ sim mới.

Chiếc sim cũ cùng điện thoại của anh đã biến mất từ cái đêm uống rượu đó.

Hôm sau tỉnh dậy, anh mới nhận ra mình không còn điện thoại bên người. Lúc ấy, anh đã thấy có gì đó kỳ lạ — sao đêm đó yên tĩnh quá, không tin nhắn, không cuộc gọi? Hóa ra là… mất điện thoại.

Anh đoán chắc vì say rượu nên đã vô tình làm rơi điện thoại ở quán bar. Sau đó anh có quay lại tìm, nhưng không có kết quả. Cuối cùng đành phải mua điện thoại mới, làm lại sim rồi gửi về trường.

Mấy hôm ở nơi thi, anh toàn phải mượn điện thoại bạn bè để dùng tạm. Thật sự rất bất tiện.

Giờ mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng không hiểu sao Giản Triệt cứ có cảm giác… có điều gì đó không đúng.

Một vài cô gái chẳng thân thiết mấy bỗng dưng cứ liếc nhìn anh rồi xì xào gì đó. Anh không nghe rõ họ nói gì, nhưng ánh mắt ấy... khiến anh cảm thấy bị soi mói.

Ngay cả lúc bạn học đến chúc mừng vì đội anh giành giải thưởng, họ cũng lấp lửng điều gì đó:

"Chúc mừng nha Giản Triệt! Huy chương vàng toàn quốc, quá đỉnh luôn! Tiền thưởng chắc cũng kha khá nhỉ! Nhưng mà tiếc thật đấy… À không sao, sự nghiệp suôn sẻ là tốt rồi. Tình cảm không ổn cũng đâu phải chuyện lớn…"

Rồi đến cả thằng bạn thân rủ anh đi ăn cũng lấp lửng:

"Hay gọi thêm vài em xinh xinh ra ngồi chung cho vui?"

Giản Triệt nhíu mày:
"Cậu nói gì thế? Tớ có bạn gái rồi mà."

Thằng bạn kia như bị sốc:
"Gì cơ? Vẫn chưa chia tay á? Giỏi thật đấy! Tụi tớ còn cá cược xem bao lâu nữa cậu sẽ nói lời chia tay cơ mà!"

"Cá cược? Các cậu đang đánh cược cái gì vậy?"

Thằng bạn thở dài, ánh mắt đầy vẻ ái ngại:
"Thôi đi ông nội, đừng giả vờ nữa. Chuyện của chị dâu tụi tớ biết cả rồi. Nghe mà tiếc thật, nhưng mà… mấy chuyện như thế đồn ra ngoài cũng không hay ho gì. Cậu lấy một cô gái như vậy, sau này sẽ bị người ta cười chê mất. Còn trẻ thì suy nghĩ cho tương lai một chút. Không phải ích kỷ đâu, người không vì mình thì trời tru đất diệt. Cậu định chôn vùi cuộc đời vì chuyện này thật sao?"

Bình Luận (0)
Comment