Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 809

Nhà của Lục Ương khá nhỏ, không đủ chỗ cho ba người cùng ở, mà Điền Kỳ và Trì Dật lại đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, tất nhiên muốn được sống cùng nhau.

Cuối cùng, Lục Ương đành bất lực mà thở dài:
"Vậy tớ sắp xếp cho hai cậu ở nhờ nhà bà Lưu bên cạnh nhé."

Điền Kỳ ái ngại hỏi lại:
"Yêu cầu như vậy có làm khó cậu không? Tiền quà biếu và chi phí ngủ lại để bọn tớ tự lo là được."

"Mở lời cũng không khó đâu. Bà tớ là trưởng thôn, bà Lưu lại rất tốt bụng. Khi các cậu đến, nhớ giúp bà ấy một vài việc đồng áng, rồi biếu bà chút tiền lì xì là ổn."

"Ok luôn!"

Ngay sau đó, Lục Ương bổ sung thêm một câu có phần kỳ quặc:
"Đúng rồi, ở đây có một quy tắc rất quan trọng. Vào ban đêm, tuyệt đối không được đi ra ngoài."

Câu nói này khiến cả Trì Dật và Điền Kỳ sững sờ, nhìn nhau ngơ ngác.

"Vì sao thế?" – Điền Kỳ nhíu mày hỏi.

Cô lẩm bẩm trong đầu: "Nghe như mấy phim kinh dị ấy. Chẳng lẽ bù nhìn ở cánh đồng sẽ sống lại vào ban đêm rồi đi dạo quanh làng chắc?"

Lục Ương trừng mắt nhìn cô một cái:
"Được rồi đấy, đọc tiểu thuyết ma quỷ nhiều quá rồi đấy. Quy tắc là quy tắc, nghe theo đi!"

Điền Kỳ vẫn không cam lòng:
"Nếu không nghe theo thì sao?"

"Vậy có thể sẽ có hậu quả nghiêm trọng." – Lục Ương đáp, giọng không hề đùa cợt.

Ngày đầu tiên đến thôn, trời tối khá nhanh. Lục Ương dẫn hai người đến nhà bà Lưu rồi rời đi.

Ở quê không có gì giải trí, người dân nơi đây cũng đi ngủ khá sớm. Tầm tám giờ tối, bà Lưu tay cầm chiếc đèn dầu, đến phòng gặp đôi bạn trẻ, giọng khàn khàn nhưng hiền hậu:
"Bà sắp đi ngủ rồi, các cháu đừng làm ồn nhé."

Điền Kỳ ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng ạ, chúng cháu biết rồi. Sẽ không làm phiền bà đâu."

Đôi mắt đục ngầu của bà Lưu khẽ đảo quanh, rồi chậm rãi nói thêm:
"Làm phiền bà thì cũng chẳng sao... Nhưng Lục Ương đã nói với các cháu chưa? Ở chỗ bà, ban đêm tuyệt đối không được ra ngoài, bất cứ chuyện gì cũng phải để đến sáng mai mới giải quyết."

"Ở đây không có lực lượng an ninh gì đâu. Buổi tối hay có người xấu. Nhìn thấy con gái trẻ đẹp như cháu, bị bắt đi làm vợ thì không hay đâu..." – Bà liếc nhìn Điền Kỳ rồi bật cười khanh khách.

Điền Kỳ rùng mình, lập tức nép sau lưng bạn trai.

Trì Dật cầm tay cô, dịu giọng trấn an:
"Không sao, có anh ở đây rồi."

Tín hiệu điện thoại trong thôn rất yếu. Hai người nằm lướt điện thoại một lúc thì mạng lag đến phát điên. Trì Dật đang chơi game, chưa kịp phản ứng thì cả đội đã bị quét sạch.

Không còn cách nào khác, cả hai đành tắt điện thoại, nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Nhưng người trẻ tuổi vốn quen thức khuya, nên dù đã nằm đó, mãi vẫn không ngủ được.

Điền Kỳ bắt đầu cằn nhằn:
"Nơi này thật nhàm chán. Biết thế đã không đến rồi."

Trì Dật cười nhẹ:
"Trước đây chẳng phải chính em đòi đến sao?"

"Em cứ nghĩ ở quê sẽ khác... ít nhất là yên bình và thơ mộng hơn chút." – Cô hậm hực đáp.

"Không sao, Lục Ương chỉ ở lại vài hôm thôi. Chúng ta cũng không phải ở lâu đâu."

Nói chuyện một lúc, cuối cùng cả hai cũng thiếp đi.

Điền Kỳ vốn dĩ ngủ rất nông. Đến nửa đêm, cô bị đánh thức bởi một âm thanh sột soạt rất nhỏ.

Cái gì vậy...?

Ban đầu, cô tưởng có ai đó trong phòng, tim lập tức đập thình thịch vì sợ. Nhưng nhìn kỹ lại, hình như âm thanh đó không phát ra từ trong phòng mà... là từ bên ngoài?

Cô lặng lẽ bước xuống giường, không gọi Trì Dật dậy, nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, hé mắt nhìn ra ngoài qua khe hở rèm.

Trong màn đêm tĩnh mịch, cô nhìn thấy vài bóng người đang đi trên con đường làng.

Khoảng cách quá xa, ánh trăng lại mờ mịt, cô không thể thấy rõ mặt họ. Nhưng điều khiến cô rợn người là bước chân của những người đó... cứng đờ kỳ lạ, giống hệt những con rối gỗ.

Thậm chí, trên người họ còn khoác thứ gì đó như... áo tơi?

Cô không chắc đó có phải áo tơi không, nhưng mỗi bước đi của họ đều phát ra tiếng sột soạt như tiếng vải hoặc cỏ khô ma sát.

Mặc áo tơi lúc trời không mưa... là sao?

Điền Kỳ nhíu mày. Lời cảnh báo của Lục Ương và bà Lưu chợt vang lên trong đầu: "Ban đêm tuyệt đối không được ra ngoài."

Vậy... những người kia là ai?

Cô cắn móng tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi khe cửa. Đúng lúc đó, tiếng sột soạt bất chợt im bặt.

Cô nín thở. Một linh cảm xấu dấy lên. Cô lại ghé sát mắt nhìn ra ngoài.

Nhưng tất cả đều biến mất. Những bóng người mặc áo tơi kia... không còn nữa.

Họ đi đâu rồi...?

Cô vừa tiến gần thêm chút nữa, thì—

Một đôi mắt bất ngờ xuất hiện ngay bên kia cửa sổ.

Điền Kỳ bất ngờ hét lên một tiếng thất thanh rồi nhảy lùi lại phía sau, cả gương mặt tái mét vì sợ hãi. Tiếng hét ấy đủ lớn để đánh thức Trì Dật – bạn trai cô – đang ngủ bên cạnh. Anh dụi mắt, nửa mê nửa tỉnh hỏi:

"Xảy ra chuyện gì thế em?"

Điền Kỳ thở dốc, giọng run rẩy:
"Có… có người đang nhìn chúng ta! Không, không phải là người… là thứ gì đó thì đúng hơn!"

Cô cố gắng nhớ lại ánh mắt vừa rồi – thứ đã khiến mình hoảng sợ đến mức tim như ngừng đập. Đó rõ ràng là đôi mắt của con người, nhưng lại không giống con người chút nào. Giống như được vẽ bằng mực tàu lên giấy – phẳng lì, không có độ sâu. Tròng đen dài và hẹp, như một vết mực loang hình dọc, chỉ cần nhìn vào đã thấy lạnh sống lưng.

Trì Dật nhìn cô khua tay múa chân một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng:
"Không phải em nhìn nhầm đấy chứ? Làm gì có chuyện kỳ quái như vậy được."

Điền Kỳ lắc đầu, giọng nghiêm túc:
"Cho dù em có nhìn nhầm đi chăng nữa… nhưng em chắc chắn ngoài kia có người đi lại! Cái này em không thể nhìn nhầm được!"

Trì Dật ngồi dậy hẳn, ánh mắt có chút cảnh giác:
"Vậy thì ra ngoài xem. Có gì đâu mà phải sợ?"

"Nhưng mà… Lục Ương và bà Lưu đã dặn là buổi tối không được ra ngoài mà…" Điền Kỳ ngập ngừng.

Trì Dật khoát tay, cười khẽ:
"Anh đây mà sợ ai? Anh cao gần một mét chín, chẳng lẽ không đánh lại mấy người trong làng họ à? Đi thôi, nếu không đêm nay em khỏi ngủ yên được."

Hai người cầm theo điện thoại, bật đèn pin rồi rón rén bước ra ngoài. Điền Kỳ thì thầm:
"Bà Lưu ngủ ở đâu vậy? Lỡ chúng ta làm phiền bà ấy thì sao?"

"Hình như ở căn phòng phía sau, miễn là mình không gây tiếng động lớn thì chắc bà ấy không phát hiện đâu." Trì Dật trấn an.

Vừa bước đến gần cánh cổng lớn, một bóng đen bất chợt lấp ló nơi góc sân khiến Điền Kỳ hoảng hồn, tay kéo áo bạn trai:

"Kia kìa, chỗ đó… hình như có thứ gì đó đang ngồi xổm!"

Trán Trì Dật cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Anh hạ đèn pin xuống, căng mắt nhìn. Bóng đen trong góc lúc đầu cuộn lại không nhúc nhích, nhưng khi ánh mắt Trì Dật vừa chạm tới, nó bất ngờ nhảy chồm lên, lao thẳng về phía họ!

"A Dật! Mau tránh ra!" Điền Kỳ hét to, hoảng loạn. Nhưng rồi cả hai đều đứng ngây ra khi nhận ra…

Đó chỉ là con chó đen to lớn mà bà Lưu nuôi trong sân.

Con chó lao vào người Trì Dật khiến anh ngã ngửa ra đất. Nó hớn hở thè lưỡi liếm mặt anh, vẻ mặt ngây ngô. Dù kích thước to lớn nhưng lại chẳng có vẻ gì đáng sợ ngoài sự nhiệt tình quá mức.

Điền Kỳ vỗ ngực thở phào:
"Trời đất… em cứ tưởng là quỷ… dọa chết em rồi."

Trì Dật cố vùng dậy khỏi sự “ôm ấp” của con chó, lẩm bẩm:
"Chó thôi mà, có gì đáng sợ…"

Hai người nhanh chóng bước đến trước cánh cổng lớn. Nhưng khi Trì Dật định mở cửa, anh khựng lại. Bàn tay đặt lên then cửa chợt cứng đờ.

"Sao vậy?" – Điền Kỳ hỏi.

"Cửa bị khoá rồi. Không phải khoá trong… mà là bị khoá từ ngoài bằng một ổ khoá sắt to tướng."

"Khoá ngoài? Sao lại phải làm vậy? Ban đêm khoá cửa là bình thường, nhưng chỉ cần then cài là đủ rồi chứ?"

Trì Dật nhìn kỹ thêm lần nữa, xác nhận:
"Ổ khoá này không mở được nếu không có chìa. Mà chìa chắc là ở chỗ bà Lưu."

Hai người nhìn nhau, sự hoài nghi bắt đầu lan ra.

"Chẳng lẽ…" – Điền Kỳ nói nhỏ – "… họ cố tình khoá nhốt chúng ta lại? Không phải sợ trộm, mà là sợ… chúng ta ra ngoài?"

"Nếu họ không muốn chúng ta rời khỏi đây, vậy người em thấy đi ngoài sân lúc nãy là ai?" – Trì Dật nhíu mày.

"Đúng vậy… rõ ràng có người ra vào được… sao lại tiêu chuẩn kép như thế?"

Ngay lúc ấy, Điền Kỳ bỗng nhiên im bặt. Cô cảm nhận rất rõ – có một đôi tay lạnh như băng vừa đặt lên vai mình.

Rồi một giọng cười the thé vang lên sát bên tai:

"He he he…"

Điền Kỳ hét lên thất thanh:
"Cứu với! Cái gì thế này?!"

Từ trong bóng tối, bà Lưu bước ra, gương mặt dưới ánh trăng trắng bệch đến dọa người. Đôi môi xanh đen, đôi mắt trũng sâu, làn da nhăn nheo như xác khô. Tay bà ta lộ ra khỏi tay áo, gầy gò như móng gà.

Giọng nói khàn khàn, âm u như đến từ dưới địa phủ:
"Hai đứa… đang làm gì thế? Người ngoài thôn… thật không biết nghe lời. Đã bảo buổi tối đừng ra ngoài mà vẫn cố tình trái lời!"

Bà ta tiến lại gần, tiếp tục:
"Mau quay về phòng của hai cháu đi!"

Bị bắt quả tang, hai người không còn cách nào khác. Điền Kỳ đỏ mặt, lí nhí xin lỗi, sau đó kéo bạn trai quay người chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment