Mặc dù viện bảo tàng không cho chụp ảnh tùy tiện, thế nhưng đám bạn học của Thấm Ngôn vẫn nhanh chóng tìm ra bức tranh đó trên mạng. Một người trong nhóm không giấu nổi sự phấn khích, gửi ngay ảnh cho cậu kèm lời nhắn:
"Cậu nhìn đi, có phải là giống lắm không! Nhóm tớ có sáu người mà ai cũng bảo giống cậu như hai giọt nước đấy!"
Thấm Ngôn gõ lại: "Tớ biết rồi, tớ cũng vừa từ viện bảo tàng về đây."
"Hi hi~ Vậy tức là cậu cũng thấy giống đúng không~" – bạn học kia gửi kèm một tấm meme ôm bụng cười nghiêng ngả, rồi tiếp tục trêu chọc:
"Thấm Ngôn à, cậu phải cẩn thận đấy nhé! Lỡ đâu đây là kiếp trước của cậu thì sao? Hoặc là cậu xuyên không rồi? Mấy tiểu thuyết bây giờ viết toàn kiểu thế mà!"
Thấm Ngôn chỉ biết thở dài, đáp lại ngắn gọn: "Đó là tiểu thuyết thôi mà."
Miệng thì nói thế, nhưng đến đêm, Thấm Ngôn lại nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ—và cũng rất sống động.
Trong giấc mơ ấy, cậu nhìn thấy một chàng trai vận y phục trắng đứng đối diện mình. Khuôn mặt người đó thoáng chút u sầu, đôi mắt trầm lặng nhìn cậu rất lâu. Rồi anh ta khẽ giơ tay lên, chạm nhẹ vào tóc cậu, giọng nói thì thầm vang lên trong không gian mơ hồ:
"A Ngôn..."
Thấm Ngôn thoáng giật mình. Người kia đang gọi mình sao?
Cái tên ấy khiến cậu sững người, nhưng rồi ánh mắt cậu vô thức lướt xuống bộ quần áo cổ trang mà người đó đang mặc. Lúc này, một ý nghĩ vụt qua trong đầu: có khi nào người kia không phải đang gọi "A Ngôn", mà là "A Nghiên"?
Thấm Ngôn nhớ ngay đến cái tên được khắc trên bức tranh cậu thấy ở viện bảo tàng ban sáng—Thấm Nghiên. Một cô gái có gương mặt hao hao giống cậu, đến mức cả đám bạn cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Đúng là kiểu "ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy" rồi.
Ban sáng còn cảm thấy mình và Thấm Nghiên giống nhau, đến tối đã mơ thấy mình biến thành cô ấy. Nếu vậy, người trước mặt đây là ai? Chẳng lẽ... cô gái Thấm Nghiên ấy, tuy bị Thành Hầu Vương ép vào cung, nhưng trong lòng lại đã có người thương?
Cảm giác lúc đó như thể Thấm Ngôn đang sống trong một bộ phim cổ trang thật sự. Cảnh vật, cảm xúc, ánh sáng đều chân thật đến mức khiến cậu không muốn tỉnh giấc chút nào.
Trong mơ, cảnh vật dần thay đổi. Thấm Ngôn thấy mình đang ngồi trong một thư phòng chật hẹp, bên cạnh vẫn là chàng trai áo trắng ấy. Anh ta nghiêng đầu sang, ánh mắt đầy tò mò, hỏi nhỏ:
"Ngươi đang đọc sách gì thế?"
Rồi anh lại mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chăm chú:
"Vốn dĩ nữ nhi biết chữ đã là hiếm, mà còn đọc được sách như ngươi thì càng hiếm hơn nữa."
Giọng nói ấy không hề có ý khinh thường, ngược lại, là sự trân trọng xen lẫn thương cảm.
"Ta rất lấy làm lạ," – chàng trai tiếp lời – "vào thời đại này, có rất nhiều gia đình không cho nữ nhi học chữ. Nhất là trong hoàn cảnh như hiện tại..."
Dù không nói rõ, nhưng Thấm Ngôn hiểu. Cái “hoàn cảnh” mà anh ta vừa lược bỏ chính là sự thống trị tàn bạo của Thành Hầu Vương. Cả triều đại ấy, phụ nữ không có quyền lựa chọn, thậm chí đến sinh mạng cũng không được tự quyết.
"Cho nên," – anh ta nghiêng đầu, giọng trở nên trầm lặng – "tại sao gia đình ngươi lại lựa chọn cho ngươi đi học?"
Chưa kịp trả lời, cảnh tượng lại chuyển sang một khung cảnh khác.
Lần này, chàng trai áo trắng đang ngồi một mình trong phòng, tay cầm bút vẽ. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt loang lổ trên nền đất. Tấm lưng anh ta quay về phía Thấm Ngôn, bút lướt trên mặt giấy nhẹ nhàng như gió thoảng. Trong khoảnh khắc ấy, giọng nói anh vang lên, mang theo sự day dứt và tiếc nuối:
"Liệu sau này ta có hối hận không? Ta không biết. Nhưng giờ phút này, ta cảm thấy nó đáng. Như vậy là đủ rồi."
"Thế gian này vốn cô liêu. Đời này có một người tri kỷ để an ủi nửa kiếp người, với họ Từ này mà nói... đã là quá đủ rồi."
Rồi anh dừng lại, bàn tay cầm bút hơi khựng lại trong ánh nắng. Giọng nói dường như chìm vào trong gió:
"Nếu như có thể gặp được ngươi sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Không thể sống cùng, nhưng có thể chết cùng… chẳng phải cũng là một loại viên mãn đó sao?"
Thấm Ngôn tỉnh giấc. Trái tim vẫn còn đập mạnh, như thể mình vừa được sống trong một chương hồi kịch liêu trai vừa bi thương vừa mỹ lệ.
Chàng trai họ Từ đó… không phải chính là họa sư Từ Thịnh sống dưới thời Thành Hầu Vương sao?
Còn cô gái trong tranh… chính là Thấm Nghiên.
Nếu đúng là hai người họ có tình cảm với nhau thật—vậy tại sao Từ Thịnh lại vẽ Thấm Nghiên xấu đến vậy? Thậm chí khiến cô bị đưa xuống làm tỳ nữ, sống cuộc đời bị rẻ rúng và đầy khổ sở?
Thấm Ngôn nghĩ, nếu như mình là Từ Thịnh, biết rõ không thể thay đổi số phận, chẳng lẽ không nên vẽ cô gái mình yêu đẹp hơn một chút sao? Để ít nhất cô ấy còn có thể trở thành phi tần, có thân phận, có chút quyền lực trong hậu cung. Như vậy, dù bị chôn theo vua cũng còn có danh phận, đỡ phải chịu sự hành hạ tủi nhục suốt những tháng năm còn sống.
Thấm Ngôn cảm thấy mọi chuyện đang trở nên ngày càng thú vị. Cậu không còn buồn ngủ nữa, liền lấy điện thoại ra, lên Baidu tìm hiểu sơ qua về họa sĩ Từ Thịnh.
Thông tin về Từ Thịnh không nhiều, dù sao ông ta cũng chỉ là một nhân vật mờ nhạt trong dòng chảy lịch sử. Xuất thân nghèo khó, làm họa sĩ phục vụ dưới trướng Thành Hầu Vương.
Điều khiến Thấm Ngôn bất ngờ là kết cục của Từ Thịnh lại giống hệt như Mao Diên Thọ – một họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử – khi cả hai đều bị xử phạt nặng nề chỉ vì vẽ không đúng ý vua. Trong trường hợp của Từ Thịnh, sử sách ghi rằng ông ta đã vẽ xấu một cô gái rất đẹp. Khi Thành Hầu Vương phát hiện ra, nổi giận đùng đùng, liền ra lệnh xử tử. Tuy nhiên, Từ Thịnh không đợi đến lúc bị hành hình, mà đã tự kết liễu đời mình.
Ghi chép cổ viết: "Biết không còn đường thoát, không muốn chịu hình phạt đau đớn nên đâm đầu vào cột mà chết." Thế nhưng Thành Hầu Vương vẫn chưa nguôi cơn giận, ông ta ra lệnh đánh vào thi thể của Từ Thịnh rồi ném xác ra bãi tha ma. Đối với người thời xưa, việc không được "nhập thổ vi an", không được chết toàn thây, là một hình phạt vô cùng nặng nề.
Một số học giả đời sau cho rằng nguyên nhân thật sự cái chết của Từ Thịnh giống với Mao Diên Thọ, chỉ khác ở cách thức xử lý.
Thấm Ngôn không khỏi hoài nghi. Dù cậu từng học lịch sử, cũng biết rõ một điều: lịch sử luôn được ghi chép bởi kẻ chiến thắng. Những điều mà hậu thế đọc được chưa chắc là sự thật. Người thua cuộc, hoặc những kẻ không có lợi ích gì về sau, thường không có tiếng nói trong lịch sử.
Huống hồ, trong giấc mơ đêm qua, cậu dường như thấy được mối quan hệ thân thiết giữa Từ Thịnh và cô gái tên Thấm Nghiên. Nếu quả thật như vậy, thì chắc chắn Từ Thịnh không phải vì tiền mà vẽ xấu cô gái ấy.
"Nhưng nếu không vì tiền, thì là vì cái gì?" – Thấm Ngôn vừa sờ cằm vừa suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, cậu quyết định: ngày mai nhất định phải quay lại viện bảo tàng một lần nữa.
Cậu luôn quan tâm đến lịch sử, nhưng lần này cảm giác lại khác. Như thể có một thứ gì đó trong viện bảo tàng đang âm thầm gọi tên cậu. Nếu không đi, cậu biết chắc bản thân sẽ hối hận.
Hôm sau, Thấm Ngôn đến khá sớm. Trong viện bảo tàng lúc này vẫn còn vắng người. Cậu lại đứng trước bức tranh mà mình đã thấy hôm trước – bức vẽ cô gái tên Thấm Nghiên.
Lần này, có một cô gái khác đang đứng trước bức tranh. Cô mặc váy dài, đeo khẩu trang đen, ăn mặc rất giản dị. Nhưng đôi mắt cô – dù chỉ để lộ một phần – vẫn toát lên vẻ đẹp cuốn hút không thể giấu được.
Cô gái chăm chú nhìn bức tranh. Thấm Ngôn nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy có điều gì đó rất quen. Cậu lục lọi trí nhớ, nghĩ mãi mới nhận ra: đây chẳng phải là Kỷ Hòa sao?
"Sao cô ấy lại ở đây?" – Thấm Ngôn thầm nghĩ. Dù không quan tâm đến huyền học lắm, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không cảm thấy hào hứng khi gặp được người nổi tiếng như Kỷ Hòa. Cô ấy không chỉ nổi tiếng mà còn rất đẹp nữa!
Cậu còn đang phân vân có nên tìm giấy bút để xin chữ ký thì Kỷ Hòa bỗng quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Kỷ Hòa lập tức hiểu rõ ý đồ của chàng trai. Cô đưa ngón tay lên môi, ra hiệu:
"Suỵt."
Hóa ra cô đến đây không phải để du lịch. Mà là để quan sát những hiện vật đang được trưng bày xem có còn âm khí sót lại hay không. Bởi những món đồ chôn sâu dưới đất hàng ngàn năm, cùng với những công nhân không may qua đời trong lúc khai quật, rất dễ nhiễm tà khí. Dù Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia đã từng kiểm tra, Kỷ Hòa vẫn muốn đích thân đến xác minh.
Cô đã cố gắng ăn mặc kín đáo, lặng lẽ, không ngờ vẫn bị nhận ra. Nhưng cũng không sao. Lúc nhìn chàng trai trẻ trước mặt, khóe môi cô khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đầy hứng thú.
Cô chỉ vào bức tranh trước mặt: "Cậu có thấy người trong bức tranh này rất giống cậu không?"
Thấm Ngôn đáp:
"Rất giống. Thành thật mà nói, tôi đã nghe không dưới năm người nói như vậy rồi."
Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, giọng điệu có phần tinh quái: "Vậy cậu thử đoán xem, tại sao lại giống nhau đến thế?"
Thấm Ngôn hơi do dự. Nếu người khác hỏi, có lẽ cậu sẽ chỉ xem như một câu đùa. Nhưng người đang hỏi lại là Kỷ Hòa – một trong những chuyên gia nổi tiếng về lĩnh vực huyền học.
Chẳng lẽ… Thấm Nghiên thực sự là kiếp trước của cậu sao?
Cậu cười gượng, gãi đầu nói:
"Ờm... chắc là... trùng hợp thôi nhỉ?"
"Không phải trùng hợp đâu." – Kỷ Hòa nhẹ nhàng đáp – "Người trong bức tranh đó chính là kiếp trước của cậu. Từ một khía cạnh nào đó, hai người sẽ có mối liên kết vô hình, một sự hấp dẫn đặc biệt. Dù có đi đâu, cậu cũng sẽ gặp được nó. Nếu không phải ở viện bảo tàng này, thì sẽ là ở một nơi khác."
Thấm Ngôn sững người:
"Vậy… kiếp trước của tôi là… một cô gái à?"
Cậu nhìn lại bức tranh, nhìn lại gương mặt dịu dàng kia. Chuyện này quá bất ngờ, vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
"Đổi cả giới tính rồi…" – Cậu thì thầm – "Tôi nghĩ mình không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của bản thân ở kiếp trước nữa rồi."