Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 841

Dưới ánh trăng lờ mờ, toà nhà ký túc xá đối diện giảng đường đã chìm vào tĩnh lặng. Đa số sinh viên đều đã ngủ say, chỉ còn lác đác vài người thức khuya lướt điện thoại. Bỗng một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, chấn động cả một khoảng không.

Một sinh viên bị đánh thức, dụi mắt rồi vừa ngáp vừa gãi đầu lẩm bẩm:
“Có chuyện gì vậy? Động đất à? Tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó rất lớn…”

Một người khác cất tiếng, giọng còn ngái ngủ:
“Không biết nữa… Nhưng hình như tôi thấy có một cái bóng đen rơi từ toà nhà bên kia. Có khi nào là gió mạnh quá thổi bay cái gì đó không?”

Một giọng khác cằn nhằn:
“Trời má, đáng sợ vậy! May mà lúc này không có ai đi dưới đó, nếu không thì bị đè chết mất.”

Rồi ai nấy lại thở dài, không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục chìm vào giấc ngủ như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Cách đó không xa, dưới nền đất lạnh lẽo, thân thể Tống Hạo nằm bất động. Máu từ cơ thể cậu ta từ từ loang ra, đỏ tươi và dày đặc như một vũng nước bị tràn. Đôi mắt cậu mở to, nhìn thẳng lên bầu trời đêm, ánh mắt trống rỗng và đầy kinh hoàng.

Giọng nói của Hướng Tình vang lên bên tai cậu, nhẹ nhàng mà ma mị:
“Cảm ơn cậu... đã chịu thay tôi chịu đựng nỗi đau này. Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi…”

Sau đó, giọng cô ta lại vang vọng như đến từ một nơi xa lắm:
“Mau tìm một người thế mạng đi, để người đó thay cậu tiếp tục vòng lặp này…”

Ý thức của Tống Hạo mờ dần, linh hồn cậu dường như thoát khỏi thể xác, bay lơ lửng rồi rơi xuống một lớp học xa lạ nào đó.

Cậu ngơ ngác ngồi dậy, xung quanh vang lên tiếng ồn ào của sinh viên. Một nam sinh lạ mặt tiến đến, tò mò hỏi:
“Bạn học này là ai thế? Sao lại ở trong lớp tụi tôi? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ.”

Tống Hạo nhìn chằm chằm cậu ta, dường như những mảnh ký ức dần khớp lại. Cốt truyện này… sao mà quen thuộc đến thế. Cậu ta chợt hiểu ra tất cả.

Hướng Tình luôn nói với cậu rằng mọi người đều xa lánh, phớt lờ cô, như thể cô không tồn tại. Nhưng sự thật thì… không phải người ta phớt lờ cô, mà là… cô ta thật sự không tồn tại.

Cô chính là nữ sinh khoa Ngoại ngữ đã nhảy lầu tự tử kia. Là một hồn ma.

Không ai có thể thấy cô, ngoài Tống Hạo. Bởi vì cô đã chọn cậu. Cái gọi là "gặp gỡ định mệnh" không phải là duyên số, mà là một cái bẫy chết người.

Thật đáng tiếc... Giờ thì đã quá muộn.

Tống Hạo không nhớ rõ cậu đã chết lúc mấy giờ. Có lẽ là 11 giờ 25 phút đêm. Có lẽ cũng chính là thời điểm Hướng Tình từng gieo mình từ sân thượng xuống.

Chẳng trách cô ta cứ nhìn đồng hồ liên tục như vậy…

Nam sinh kia thấy Tống Hạo cứ im lặng mãi bèn đẩy nhẹ vào vai cậu:
“Ê, cậu không sao chứ?”

Tống Hạo khẽ lắc đầu, nở nụ cười kỳ dị:
“Không sao... À mà này, cậu có nghe chuyện gì về vụ nam sinh viên nhảy lầu ở khu giảng đường cách đây hai ngày chưa?”

Tại văn phòng hiệu trưởng, không khí như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình.

Kỷ Hòa và Yến Lâm được mời ngồi vào ghế đối diện một cách trịnh trọng. Cả hai là những điều tra viên đặc biệt đến từ Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên.

Ông hiệu trưởng hói nửa đầu lau mồ hôi liên tục, vẻ mặt khúm núm, cố giữ nụ cười xã giao. Phải mất bao nhiêu công sức ông mới mời được hai người này tới giúp. Nếu không điều tra ra nguyên nhân sớm, có lẽ cái mũ hiệu trưởng của ông cũng chẳng giữ nổi.

Yến Lâm bình tĩnh lật xem xấp ảnh trong tay. Tấm đầu tiên là thi thể của Tống Hạo – nam sinh vừa tử vong.

Trên ảnh, thi thể Tống Hạo vặn vẹo kỳ dị, tay chân xoắn lại như bị bẻ gãy, gương mặt thì nở một nụ cười gượng gạo đến đáng sợ. Nhìn vào cứ như thể cậu ta sắp bật dậy từ bức ảnh ấy vậy.

Yến Lâm ngẩng đầu, chất giọng lạnh nhạt:
“Lại có sinh viên nhảy lầu sao? Tôi nhớ trường ông không phải lần đầu có người chết đâu nhỉ?”

Kỷ Hòa lặng lẽ nhìn tấm ảnh, đôi mày hơi nhíu lại.

Ông hiệu trưởng gần như run rẩy, vội vàng gật đầu lia lịa:
“Đúng, đúng… Đây là sinh viên thứ ba tử vong rồi! Chúng tôi đã lập tức ban hành lệnh cấm. Sau bảy giờ tối, tất cả sinh viên đều bị cấm ra khỏi ký túc xá.”

Không khí trong khuôn viên trường đại học vốn nhộn nhịp giờ đây trở nên lạnh lẽo như nghĩa địa. Sinh viên thuê trọ bên ngoài đã rút hết. Người nào có tiết học buổi tối cũng vội vã trở về ngay sau khi tan lớp, khóa chặt cửa, không dám bước chân ra ngoài.

Ai cũng sợ… mình sẽ là người tiếp theo.

Theo hồ sơ, Tống Hạo đã nhảy từ sân thượng khu giảng đường xuống vào lúc 11 giờ 25 phút đêm, tử vong ngay tại chỗ.

Toà ký túc xá đối diện nằm ngay gần đó. Khi cậu ta rơi xuống, một số sinh viên có nghe tiếng động, nhưng tưởng là vật gì bị gió cuốn rơi nên không để ý.

Mãi đến sáng hôm sau, một sinh viên chuẩn bị đi học sớm, vừa ra khỏi toà nhà đã trông thấy thi thể nát bét của Tống Hạo nằm trên nền đất lạnh.

Ngay lập tức, cậu sinh viên ấy nôn thốc nôn tháo tại chỗ, không tài nào dám tin vào mắt mình…

Yến Lâm lên tiếng trước:
"Ông đã trích xuất camera chưa? Gửi tôi xem qua đi."

Hiệu trưởng gật đầu:
"Đã trích rồi. Thật ra hành vi của Tống Hạo trong đoạn đường rời khỏi thư viện trông khá bất thường. Nhiều sinh viên làm chứng rằng cậu ta liên tục nói chuyện một mình... Thỉnh thoảng còn cười ngờ nghệch với không khí, như thể đang đối thoại với một ai đó mà họ không nhìn thấy."

Ông ngừng lại một chút, rồi bổ sung:
"À, lúc ấy cậu ta còn gặp một nữ sinh – là bạn của cậu ta, tên là Lâm Ngọc. Hai người hình như đã cãi nhau to."

Ánh mắt ông chuyển sang cô gái đang đứng im lặng bên cạnh. Sắc mặt cô gái đó hơi tái nhợt, giọng run nhẹ:
"Em là Lâm Ngọc."

Sau cái c.h.ế.t của Tống Hạo, cô đã trải qua vô số lần bị thẩm vấn, lặp đi lặp lại cùng một lời khai. Áp lực tâm lý đè nặng đến mức suýt chút nữa khiến cô phát điên.

"Em thật lòng rất tiếc về cái c.h.ế.t của Tống Hạo. Nhưng em không nhận ra cậu ấy có gì bất thường cả. Từ khi vào đại học, tụi em không còn thân thiết như trước, cũng ít khi nói chuyện."

Cô cúi đầu, ngập ngừng nói tiếp:
"Nếu phải kể điều gì kỳ lạ... thì có một chuyện, em cũng không chắc nó có liên quan hay không..."
"Không hiểu vì sao, cậu ấy cứ nhắc đi nhắc lại với em về một người tên là Hướng Tình."

Kỷ Hòa – người vừa được Yến Lâm gọi đến hỗ trợ điều tra – hỏi:
"Hướng Tình là ai vậy?"

Lâm Ngọc trả lời, giọng nhỏ lại:
"Cô ấy là một bạn nữ cùng khoa Ngoại ngữ, đã nhảy lầu tự tử khoảng một tháng trước. Nhưng nhà trường và khoa đều cấm bọn em nhắc đến chuyện này. Em cũng không hiểu tại sao Tống Hạo lại biết đến cô ấy."

"Chuyện này được xem là rất xui xẻo. Không ai trong bọn em muốn nhắc đến cái tên Hướng Tình, càng không ai dám lan truyền chuyện đó ra ngoài."

Ánh mắt cô trở nên hoảng loạn:
"Hơn nữa... cái c.h.ế.t của Hướng Tình rất mờ ám. Kể từ sau khi cô ấy mất, thường xuyên có người nói nhìn thấy bóng trắng xuất hiện trên sân thượng khu giảng đường. Có bạn nam ở ký túc xá đối diện kể rằng, ban đêm họ thấy một bóng người đen nhảy từ sân thượng xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần như thể không bao giờ dứt..."

Đến đây, mặt cô trở nên trắng bệch.

"Sau cái c.h.ế.t của Hướng Tình, tin đồn ma quái xuất hiện khắp nơi. Bọn em ai cũng cố tránh né. Vì vậy, khi Tống Hạo nhắc đến chuyện này, em mới phản ứng mạnh như vậy."

"Nhưng... em thật sự không hiểu, cậu ấy biết từ đâu?"

Yến Lâm suy đoán:
"Có lẽ có bạn nào đó tò mò về mấy chuyện kỳ lạ này, nên đã kể cho Tống Hạo nghe. Dù mọi người không dám nói công khai, nhưng chuyện càng cấm thì càng khiến người ta muốn biết."

Hiệu trưởng khẽ ho một tiếng, ra vẻ không nghe thấy lời vừa rồi.

Lâm Ngọc thở dài:
"Cũng có lý..."

Lúc này, Kỷ Hòa bất ngờ đứng dậy. Giọng cô trầm xuống, mang theo một cảm giác huyền bí:
"Cũng có một khả năng khác – chính Hướng Tình đã kể cho Tống Hạo biết."

"Hả...?"

Lâm Ngọc như bị dội nước lạnh, sống lưng lạnh toát. Cô lắc đầu:
"Không... Không, em không muốn nghe chuyện ma đâu..."

Kỷ Hòa tiếp tục, giọng bình tĩnh:
"Khi Hướng Tình xuất hiện trước mặt Tống Hạo, chỉ có cậu ta mới nhìn thấy. Người khác thì không. Nhưng Tống Hạo lại bị lời nói của cô ta đánh lừa, không hề nhận ra rằng cô ấy đã chết."

"Cậu ta tưởng người c.h.ế.t là ai khác, không phải cô ấy."

Lâm Ngọc ngây người. Một lúc sau, cô hỏi:
"Tại sao Hướng Tình lại tìm đến Tống Hạo chứ?"

Kỷ Hòa nhíu mày:
"Nếu tôi đoán đúng, thì là để tìm người c.h.ế.t thay. Hướng Tình cũng nhảy lầu từ khu giảng đường, đúng không?"

"Đúng vậy, chỗ cô ấy nhảy xuống chính là nơi Tống Hạo tử vong..."

"Vậy thì rõ rồi." Kỷ Hòa gật đầu.
"Cô ấy c.h.ế.t quá thảm, oán khí quá nặng, bị mắc kẹt trong khoảnh khắc cuối đời – lúc nhảy xuống. Hành động ấy cứ lặp lại mãi, tạo thành hiện tượng bóng ma mà các bạn ở ký túc xá nhìn thấy."

"Để thoát khỏi vòng lặp ấy, cô ta cần một người khác – một người c.h.ế.t đúng thời điểm, đúng nơi, chịu đựng thay cô ấy. Và người đó, chính là Tống Hạo."

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, rồi khẽ nói:
"Đáng tiếc cho Tống Hạo. Chỉ vì muốn bắt chuyện với một cô gái xinh đẹp mà mất luôn mạng sống."

Lâm Ngọc lặng thinh một lúc rồi hỏi:
"Vậy... hồn ma của Hướng Tình đã được giải thoát rồi sao? Chỉ còn Tống Hạo mắc kẹt trên sân thượng, lặp lại khoảnh khắc đau đớn ấy?"

"Đúng vậy." Kỷ Hòa gật đầu.
"Giờ chỉ còn hai cách để giải thoát cho Tống Hạo. Một là, giống như Hướng Tình từng làm – đi tìm người c.h.ế.t thay. Hai là, chúng ta phải điều tra ra chân tướng cái c.h.ế.t của Hướng Tình, phá vỡ vòng lặp ấy, linh hồn của Tống Hạo mới có thể siêu thoát."

Yến Lâm nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt nghiêm túc.
"Cách đầu tiên là bất khả thi. Không hợp đạo lý, càng không phù hợp với mục tiêu của Cục Điều tra Hiện tượng Siêu nhiên."

Kỷ Hòa gật đầu.
"Vậy thì chỉ còn cách thứ hai."

Bình Luận (0)
Comment