Lần này, Hướng Tình cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
Cô ta nhún vai, liếc nhìn Đoan Mộc Di một cái, sau đó bật cười nhạt:
"Vậy ra cậu gọi người đến giúp à? Ôi Cát Đại, cậu đúng là hèn hạ thật đấy. Muốn thương lượng nhưng lại không dám tự mình ra mặt. Cậu nghĩ lại xem, với cái thân phận của cậu thì lấy gì ra để nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó?"
Cát Đại vẫn im lặng, chưa kịp đáp lời thì Đoan Mộc Di đã bước lên trước, nắm lấy cổ áo Hướng Tình kéo giật lại.
Thực ra, mục đích ban đầu của Đoan Mộc Di là muốn giúp Cát Đại để đổi lấy sự trợ giúp sau này – một kiểu trao đổi có điều kiện. Nhưng khoảnh khắc này, cô lại như thấy chính mình trong hình bóng Cát Đại...
Tiền bạc và quyền lực có thể khiến một số người ngẩng cao đầu, nhưng cũng có thể đẩy người khác xuống tận đáy thấp kém của xã hội.
Tại sao họ lại nghĩ rằng mình có quyền được tỏ ra thượng đẳng như vậy? Lại còn giả vờ thương hại, ra vẻ kiêu ngạo, nhạo báng? Chỉ vì có tiền mà cho phép bản thân chà đạp lên người khác sao?
Hướng Tình và Cát Đại – chẳng phải mối quan hệ đó rất giống với cô và Chúc Nam Nam trước đây sao?
Đoan Mộc Di nghiến chặt răng, từng chữ như bật ra từ kẽ răng:
"Kẻ cần hiểu rõ thân phận của mình là cô. Ai cho cô cái quyền lên giọng như thế với chúng tôi?"
Dù Hướng Tình thân hình nhỏ bé, nhưng vẫn bị Đoan Mộc Di nhấc bổng khỏi mặt đất chỉ bằng một tay.
Giọng Đoan Mộc Di trầm xuống, từng lời như dao cắt:
"Đừng có bày ra cái vẻ ta đây vượt trội trước mặt tôi nữa. Dù cô có chút tiền dơ bẩn đó, thì giờ phút này, cô cũng chỉ có thể làm theo lời chúng tôi."
Sắc mặt cô lạnh đến đáng sợ, khiến Hướng Tình không khỏi rùng mình. Cô ta cố giữ bình tĩnh, lên tiếng:
"...Tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không uy hiếp Cát Đại nữa."
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt," cô ta thầm nghĩ.
Đoan Mộc Di quay sang hỏi Cát Đại:
"Cô có tin lời cô ta không?"
Cát Đại chỉ lắc đầu. Cùng lúc đó, trong tâm trí cô chợt hiện lên nụ cười dịu dàng của Chu Hàm, và cả ánh mắt đầy kiêu căng của Hướng Tình khi từng buộc cô phải rời xa Chu Hàm.
Lửa trong lòng cô như được châm bùng lên. Cô không muốn tiếp tục là kẻ bị điều khiển nữa.
"Muốn tôi tin cô cũng dễ thôi," Cát Đại nói, ánh mắt bình tĩnh lạ thường. "Cô phải đưa ra thứ gì đó để làm tin."
"Tiền à? Tôi sẽ cho cô!" – Hướng Tình bật thốt lên, không cần nghĩ ngợi.
Đoan Mộc Di nghe đến đây thì không biết nên cười hay tức giận. Trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Những kẻ giàu có này… đầu óc họ thật sự nghèo nàn đến mức ngoài tiền ra thì chẳng nghĩ ra được gì khác.
Cát Đại nhếch môi, nở nụ cười nhẹ đầy giễu cợt:
"Tiền thì có ích gì? Hay thế này đi – cô quỳ xuống, gọi tôi là bố, để tôi quay lại một đoạn video. Cô từng dùng việc nhà tôi phá sản để uy hiếp tôi, thì giờ tôi cũng dùng cách tương tự để đáp lại, công bằng thôi."
Hướng Tình trừng mắt nhìn cô.
"Này Cát Đại! Cậu quá đáng lắm rồi đấy!"
Trong mắt Hướng Tình, Cát Đại xưa nay luôn là người yếu đuối, chẳng bao giờ phản kháng, như một con cừu non ngoan ngoãn. Không ngờ, hôm nay lại có thể nói ra những lời như thế!
"Rốt cuộc cô có định làm không?" – Cát Đại nhướng mày, giọng không cao nhưng lại mang theo áp lực: "Nếu hôm nay cô không đồng ý, chúng tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Cát Đại không cực đoan như Đoan Mộc Di, cô không muốn làm hại người khác, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tiếp tục nhẫn nhịn mãi.
"Đừng mơ!" – Hướng Tình gào lên, "Muốn tôi quỳ quay video như vậy á? Đợi kiếp sau đi!!!"
Vừa dứt lời, cô ta tranh thủ lúc hai người không chú ý, bất ngờ lao thẳng về phía Cát Đại với ý định mở đường thoát thân.
"Bắt cô ta lại!!!" – Đoan Mộc Di phản xạ cực nhanh, hét lớn.
Dáng người nhỏ bé của Hướng Tình khiến cô ta lướt qua họ như một cơn gió, chạy thẳng lên sân thượng.
Đoan Mộc Di và Cát Đại liếc nhau, rồi lập tức đuổi theo.
Hướng Tình vừa lên đến sân thượng thì bị chặn lại – không còn lối thoát nữa.
Sân thượng không có lan can. Cô ta đứng trên mép, hét lên đầy căng thẳng:
"Đừng có đến gần tôi! Bước thêm bước nào là tôi nhảy xuống đấy!!!"
Nếu cô ta không nói vậy còn đỡ, nhưng càng hét lên như thế, Cát Đại lại càng không nhịn được bật cười lớn.
Quen biết bao năm, chẳng lẽ cô không hiểu Hướng Tình là loại người nào sao?
Cô ta mà có gan nhảy thật à?
Cát Đại giễu cợt:
"Hướng Tình ơi, cô tưởng chúng tôi đang đùa chắc? Cô không thoát được đâu. Mau qua đây. Quay xong đoạn clip rồi chúng tôi sẽ để cô đi."
"Không! Tôi không làm! Cát Đại, cô là đồ đê tiện!" – Hướng Tình tiếp tục gào lên, "Nếu bố tôi biết cô dám làm thế với tôi, ông ấy sẽ không tha cho cô đâu!"
Đoan Mộc Di không thể chịu đựng thêm nữa, cô bước lên một bước.
"Hướng Tình, tôi khuyên cô đừng cố giãy giụa vô ích..."
Cô ta chắn ngang tầm mắt của Cát Đại.
Một giây sau, Cát Đại nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên xé toạc màn đêm.
Ngay trước mắt cô, Hướng Tình đột ngột ngã ngửa ra sau, toàn thân rơi thẳng từ sân thượng xuống!
Mọi việc diễn ra quá nhanh, gần như trong chớp mắt. Một người vừa còn đứng đó, trong tích tắc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
"..." Cát Đại kinh hoàng há hốc miệng, chết lặng tại chỗ.
Cô và Đoan Mộc Di đều đứng bất động, không ai lên tiếng. Thời gian như bị đông cứng lại.
Một lúc rất lâu sau, Cát Đại mới run rẩy mở miệng, giọng nói khàn đặc vì sợ hãi:
"Cô ta... cô ta chết rồi..."
"Sợ gì mà sợ?" – Đoan Mộc Di vẫn quay lưng về phía cô, giọng nói lạnh như băng – "Cô ta tự rơi xuống. Không liên quan gì đến chúng ta cả."
"Tự rơi xuống?" – Cát Đại lặp lại, không thể tin nổi tai mình.
"Ừ. Con nhỏ đó nhát cáy lắm." – Đoan Mộc Di lạnh lùng tiếp lời – "Tôi chỉ vừa bước lại gần, cô ta đã hoảng loạn đến mức không đứng vững, loạng choạng rồi té xuống. Tôi còn chưa kịp đưa tay ra giữ."
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn xuống dưới một cái.
Một sinh mạng vừa biến mất, thế nhưng lại không hề kinh khủng như trong những tiểu thuyết hay phim ảnh vẫn miêu tả. Không có máu me, không có tiếng khóc gào, chỉ là một cái rơi xuống im lặng đến rợn người.
Ánh trăng rọi thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Đoan Mộc Di, phản chiếu một luồng ánh sáng như có sóng ngầm cuộn trào.
Cát Đại bắt đầu hoảng loạn thực sự. Cô nắm chặt lấy tay áo của mình, giọng run như sắp khóc:
"Làm sao bây giờ? Cảnh sát mà điều tra thì thể nào cũng phát hiện ra... Chúng ta sẽ phải ngồi tù mất!"
Cô sắp sụp đổ. Dù cô không đẩy Hướng Tình, nhưng cái chết này rõ ràng có liên quan đến họ. Cô không muốn đi tù, càng không hề có ý định giết người. Mọi chuyện đã vượt xa tầm kiểm soát.
Đoan Mộc Di vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng:
"Sợ cái gì? Phát hiện thì phát hiện. Chúng ta chỉ cần thống nhất lời khai là được. Cô và tôi không quen biết nhau, chỉ tình cờ gặp mặt trong khuôn viên trường. Với người ngoài, ai cũng biết quan hệ giữa cô và Hướng Tình rất tốt, sẽ không có ai nghi ngờ cô là hung thủ đâu."
Cát Đại ngập ngừng:
"Nhưng tại sao chúng ta lại đột nhiên gặp nhau? Lý do đó quá miễn cưỡng..."
"Không có gì khó cả." – Đoan Mộc Di nói – "Tôi sẽ nói mình đến đây học bài, mải học đến nửa đêm. Còn cô, vì muốn trò chuyện với Hướng Tình nên mới đi theo. Dạo gần đây Hướng Tình thường có dấu hiệu chán nản, muốn tự tử, nên cô theo để khuyên nhủ."
Cô ta tiếp tục, giọng đều đều như đang kể lại một câu chuyện thuộc lòng:
"Tôi tình cờ gặp hai người. Lúc đó điện thoại tôi hết pin, muốn mượn sạc dự phòng. Cô tốt bụng quay lại phòng học lấy cho tôi. Trong lúc cô vắng mặt, Hướng Tình đã lên sân thượng và tự nhảy xuống."
Rồi cô ta quay sang nhìn Cát Đại:
"Hiểu chưa? Là cô ta tự nhảy. Không liên quan đến chúng ta."
Đoan Mộc Di nhìn quanh, chắc chắn:
"Trong trường không có camera, vậy thì sự thật là gì, do chúng ta quyết định. Không ai biết giữa tôi và cô từng nói chuyện. Ai cũng nghĩ chúng ta chẳng có chút liên hệ nào."
Nếu như đêm đó, Đoan Mộc Di không tình cờ đi ngang qua và nghe được đoạn trò chuyện giữa Cát Đại và Hướng Tình, nếu không biết được bí mật mà Cát Đại che giấu, có lẽ bánh răng vận mệnh sẽ không bắt đầu quay.
Một người là học sinh ưu tú, một người là hoa khôi thân thiện của trường. Bề ngoài họ chẳng có điểm chung nào để kết nối cả.
Dù cảnh sát có hỏi han, bạn bè xung quanh cũng chẳng tin hai người này từng quen biết nhau.
Đoan Mộc Di là người nhanh trí. Cô ta đủ thông minh để lập tức nghĩ ra câu chuyện hợp lý đến mức không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng Cát Đại vẫn bối rối. Tay cô lạnh toát, trái tim đập loạn nhịp. Đây là giết người... Dù không trực tiếp ra tay, nhưng cái chết ấy vẫn như một vết máu bám trên tay họ.
Cô không có gan, càng không muốn bị kéo vào một vụ án mạng rùm beng như vậy.
Đoan Mộc Di vỗ nhẹ lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị:
"Vui vẻ lên đi, cô gái. Hướng Tình ngã xuống đúng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô ta chết rồi. Điều đó có nghĩa là ông trời cũng cảm thấy cô ta đáng chết. Cái chết ấy là sự trừng phạt."
"Người làm điều ác thì phải trả giá. Đây chính là báo ứng."
Thời gian quay lại hiện tại.
Hồn ma của Hướng Tình nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng lạnh lùng:
"Cô nói xong chưa?"
"Tôi nói xong rồi." – Đoan Mộc Di ngẩng đầu, không hề tránh ánh mắt của linh hồn kia – "Cô thật sự không nhớ chuyện đã xảy ra trước khi chết sao? Tôi nhắc lại lần nữa, đúng là cô tự rơi xuống. Không ai đẩy, không ai ép buộc. Muốn trách, thì trách vận xui của cô. Nhưng đừng kéo chúng tôi vào chuyện này."
Hướng Tình hơi ngập ngừng, rồi khẽ nói:
"Linh thức của tôi đã bị nhiễm oán khí, càng lúc tôi càng quên đi bản thân, cũng không còn nhớ rõ điều gì đã xảy ra lúc đó..."
"Vậy thì tốt." – Đoan Mộc Di lạnh lùng chốt lại – "Giờ thì cô đã rõ. Hy vọng cô có thể buông tha cho tôi."