Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 871

Ngày 10 tháng 4
Thật sự quá đáng sợ…
Tối nay mình về muộn một chút, trên đường vô tình chạm mặt Nghiêm Húc. Trông hắn có vẻ say xỉn, bước đi loạng choạng, còn cố tình bắt chuyện với mình.
Mình vì phép lịch sự nên trả lời vài câu, ai ngờ hắn bỗng lao tới, định ôm rồi hôn mình. Mình hoảng hốt né tránh ngay lập tức.
Ghê tởm thật sự!
Dù hắn có xin lỗi ngay sau đó, nói rằng vì uống say quá, nhưng mình vẫn không thể nào chịu nổi. Trong đầu chỉ toàn cảm giác kinh tởm… kinh tởm…

Ngày 11 tháng 4
Mình không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Mình đã kể lại chuyện xảy ra hôm qua với trưởng thôn Ngụy Đức Hiền, nhưng ông ta lại bảo rằng Nghiêm Húc không phải người xấu, chỉ vì say rượu thôi.
Mình nói mình muốn hắn xin lỗi đàng hoàng, vậy mà ông Ngụy lại khẩn thiết cầu xin mình bỏ qua. Ông ta bảo Nghiêm Húc còn non dại, không hiểu chuyện, thậm chí còn nói ông ấy sẽ thay mặt xin lỗi.
Mình đứng trước một người lớn tuổi, gần như bằng tuổi cha mình, nên đành gượng gạo đồng ý.
Tên khốn Nghiêm Húc...
Vì nể mặt trưởng thôn, mình tha cho hắn lần này.

Ngày 30 tháng 4
Điên thật rồi...
Nhà họ Phan đến tìm mình, bảo muốn gả mình cho con trai họ là Phan Hào?!
Thật sự mình muốn ngất xỉu tại chỗ luôn.
Phan Hào cũng chẳng hơn gì Nghiêm Húc là mấy, cái kiểu người vừa nhìn đã thấy bẩn thỉu, mà lại bắt mình lấy? Thà chết còn hơn!
Sao dân làng này không biết tự soi lại bản thân chứ? Một nơi chẳng bao giờ biết tôn trọng phụ nữ thì có quyền gì đòi hỏi có vợ con?
Mình cảm thấy nơi này thật sự ngột ngạt đến nghẹt thở. Nhưng nghĩ đến bọn trẻ, mình lại không nỡ rời đi…

Ngày 2 tháng 5
Khổng Tư Tư đã khuyên mình nếu còn chưa muốn đi thì cứ ở lại thêm một thời gian ngắn.
Ừm… cũng phải.
Mình quyết định ở lại thêm một tháng, sau đó sẽ rời đi.
Nhưng trước khi đi, nhất định phải tạm biệt tụi nhỏ thật đàng hoàng.
Mình cũng rất nhớ em gái nữa… Đã lâu rồi chưa gặp nó từ khi bắt đầu đi tình nguyện. Không biết giờ con bé sống thế nào rồi?...

Nhật ký kết thúc ở đó.

Lương Điềm Điềm nghiêng người qua, cùng Kỷ Hòa đọc hết đoạn cuối. Một lúc sau, cô tròn mắt kinh ngạc:
"Khoan đã... Khổng Chi Nghi có một em gái tên là Khổng Tư Tư?! Nhưng cô giáo Giản cũng tên là Giản Tư Tư! Đây là trùng hợp sao?"

Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh:
"Không, chị nghĩ chuyện này không phải trùng hợp đâu."

Lương Điềm Điềm như hiểu ra điều gì, liền lục túi xách của Giản Tư Tư được đặt trên ghế. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng lấy ra một chiếc ví nhỏ, trong đó có một tấm ảnh.
Trong ảnh, Giản Tư Tư và một cô gái khác đứng sát cạnh nhau, cười rạng rỡ.
Phía sau ảnh có viết dòng chữ: Chi Nghi và Tư Tư.

Lương Điềm Điềm thì thào:
"Khổng Chi Nghi có một em gái tên là Khổng Tư Tư… và Khổng Tư Tư chính là Giản Tư Tư…"
"Chị ấy đã đổi tên, rồi quay lại ngôi làng mà Khổng Chi Nghi từng dạy học."

Cả hai bỗng im lặng. Không khí trong phòng trầm xuống.

Kỷ Hòa nhìn về cuốn nhật ký vẫn còn mở:
"Nhật ký kết thúc đột ngột vào ngày 2 tháng 5… Nhưng bọn trẻ đều nói rằng cô Khổng rời đi mà không nói một lời từ biệt. Trong khi chính cô ấy lại viết rằng nhất định sẽ chào tạm biệt tụi nhỏ trước khi đi. Chuyện này không khớp chút nào."

Lương Điềm Điềm bắt đầu thấy bất an:
"Liệu có phải cô ấy không phải không muốn chào tạm biệt... mà là không có cơ hội để làm vậy?"
"Trời ơi… có khi nào cô ấy đã gặp chuyện gì đó không thể quay lại nữa?"

Kỷ Hòa chậm rãi nói:
"Ừ, chị nghĩ cô ấy đã chết rồi."

"Chết… rồi á?" Lương Điềm Điềm che miệng sững sờ. "Chẳng lẽ… kẻ giết Nghiêm Húc cũng đã ra tay với cô Khổng từ lâu rồi sao? Hắn đã âm thầm gây án trong một thời gian dài như vậy à?"

Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt đầy phức tạp:
"Giản Tư Tư chắc chắn biết rõ chuyện đã xảy ra. Nếu không, cô ấy đã không cố tình xin đến dạy học ở chính nơi này."

Lương Điềm Điềm lại nhớ đến thứ đáng sợ mà cô từng vô tình nhìn thấy – cái bóng trên người Giản Tư Tư.
"Cái bóng tóc dài ấy… chị nghĩ nó có thể là của Khổng Chi Nghi không?"

"Chắc là không." Kỷ Hòa đáp. Cô nhắm mắt lại một lát, cảm nhận thứ gì đó.
Một lúc sau, cô từ từ mở mắt ra.

"Thật ra, mấy ngày nay chị luôn cảm thấy một dòng năng lượng rất lạ... Nó phát ra từ tấm bia trinh tiết. Có thứ gì đó đã bị thả ra từ dưới tấm bia đó."

Đúng lúc ấy, một tiếng hét thất thanh vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.

Kỷ Hòa và Lương Điềm Điềm lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi không nói thêm lời nào, vội vã chạy về phía phát ra âm thanh. Tiếng hét ấy đến từ nhà của trưởng thôn.

Hai người còn chưa kịp bước vào cửa thì một thanh niên trẻ tuổi đã hoảng loạn lao ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên:

"Cứu với! Cứu mạng... có người chết rồi!"

Kỷ Hòa lập tức chặn anh ta lại: "Ai chết?"

Anh ta run rẩy nói, môi tái nhợt, mắt vẫn còn hoảng loạn: "Là... là bố tôi. Tôi đang chơi game, gọi bố mang nước giúp mà mãi không thấy ông ấy trả lời. Tôi sang phòng bên xem thử thì thấy... bố tôi nằm sóng soài dưới đất... đầu và thân... tách rời nhau..."

Anh ta nấc lên, gương mặt trắng bệch: "Khủng khiếp lắm... máu me văng đầy sàn... y hệt như lúc Nghiêm Húc chết..."

Kỷ Hòa cau mày, trong lòng chợt trào lên một dự cảm bất an. Cô hỏi: "Cha cậu là ai?"

"Ông ấy là trưởng thôn... Ngụy Đức Hiền..." – thanh niên ấy nói, nhưng giọng đã lạc đi, rõ ràng không còn khả năng trả lời thêm câu nào nữa.

Lương Điềm Điềm thì thầm với vẻ kinh ngạc: "Vậy là... lại là Giản Tư Tư sao?"

Cô đảo mắt nhìn xung quanh hiện trường rồi lẩm bẩm tiếp: "Nhưng mà... Giản Tư Tư hiện tại không có ở đây. Cô ấy biến mất từ bao giờ chứ? Rốt cuộc đang ở đâu?"

Kỷ Hòa trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhà họ Nghiêm có một người đã chết, là Nghiêm Húc. Nếu Giản Tư Tư đang nhắm vào cả dòng họ đó... thì mục tiêu tiếp theo rất có thể là những người còn lại trong gia đình Nghiêm."

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng Giản Tư Tư đang nhắm vào nhà trưởng thôn... nhưng con trai của ông ta vẫn còn sống. Như vậy, nếu mục tiêu là tận diệt, thì... khả năng cao là nhà họ Nghiêm."

Lương Điềm Điềm giật mình, liền hỏi: "Nhưng bây giờ nhà họ Nghiêm chỉ còn một người phụ nữ với một đứa trẻ thôi mà. Cô ấy định giết hết luôn sao?"

"Không biết. Nhưng tốt nhất là phải đến đó xem ngay."

Kỷ Hòa ngước mắt nhìn trời. Trên cao, mây đen vần vũ, bầu trời mờ mịt như bị màn sương dày đặc bao phủ. Một nỗi bất an không rõ hình dạng dần lan trong lòng cô.

Nhà họ Nghiêm lúc này im lặng đến đáng sợ.

Nghiêm Húc mới chết chưa được bao lâu, không khí tang thương vẫn bao trùm khắp nơi. Di ảnh đặt giữa nhà, vòng hoa, câu đối trắng... mọi vật đều gợi lên cái chết và nỗi mất mát.

Vợ của Nghiêm Húc ngồi bệt dưới đất, đầu tựa vào tường, đã thiếp đi vì mệt mỏi. Trên ngực cô ta còn cài một bông cúc trắng.

Cô ta không hề biết, ngay lúc này — nếu cô mở mắt ra, có lẽ sẽ thấy được thứ kinh hoàng đang lặng lẽ trườn vào nhà.

Cửa sổ phòng khách vốn đang đóng kín bỗng bật mở. Một luồng gió lạnh căm len lỏi qua khe cửa, khiến tấm giấy dán tường rung lên phần phật.

Cùng với cơn gió ấy, một làn khói đen lạnh lẽo trườn vào trong — nhẹ nhàng mà đáng sợ.

Làn khói bay chầm chậm về phía căn phòng bên cạnh.

Trong phòng đó, bé Nghiêm Thần đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ, miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó trong mơ.

Làn khói đen trườn tới, uốn lượn quanh cơ thể nhỏ bé của cậu. Dường như cảm nhận được điều gì bất thường, Nghiêm Thần trong mơ khẽ cau mày, rồi bắt đầu sụt sịt khóc.

Làn khói dần ngưng tụ lại thành hình người — là một phụ nữ mặc váy dài, mái tóc đen rũ xuống che gần hết gương mặt.

Nghiêm Thần mở mắt ra, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng khi thấy người trước mặt, cậu bé lập tức mừng rỡ kêu lên:

"Cô Giản!!"

"Cô Giản, sao cô lại đến nhà con vậy?"

"Giản Tư Tư" đứng im, không trả lời. Ánh mắt cô trống rỗng, sắc mặt căng thẳng như đang đấu tranh điều gì đó sâu trong nội tâm.

Trong đầu cô vang lên hai giọng nói, giống như hai thực thể đang gào thét tranh giành quyền kiểm soát.

—"Cô không muốn tôi giết thằng bé này? Sao thế, mềm lòng à? Cô nghĩ dòng máu thối nát này đáng được tha thứ sao?"

–"Là Nghiêm Húc sai, không phải lỗi của Nghiêm Thần... nó chỉ là một đứa trẻ thôi..."

—"Dòng máu như vậy thì có gì để tiếc nuối chứ? Lớn lên nó sẽ giống y như cha nó. Cô quên rồi à? Chị cô đã chết như thế nào? Khi đó, ai trong làng này từng thương tiếc cho chị ấy? Cô thương xót làm gì?"

–"Nó là học trò của tôi... tôi đã dạy nó... tôi biết nó vẫn còn ngây thơ..."

—"Cái làng này đã mục ruỗng rồi. Cô nghĩ một đứa trẻ sống trong môi trường này sẽ học được cách kiểm soát dục vọng, biết tôn trọng phụ nữ sao?"

—"Giết hết đi... Đừng để có thêm những kẻ giống Nghiêm Húc nữa. Cô hiểu mà. Cô và tôi đều hiểu điều đó. Vậy sao còn chần chừ?"

Đồng tử của "Giản Tư Tư" bỗng chốc trở nên trống rỗng, không còn ánh sáng.

Mái tóc của cô đột nhiên dài ra một cách dị dạng, từng sợi một duỗi thẳng, rồi bắt đầu chuyển động như có sinh mệnh. Chúng cuộn lại, như những xúc tu vươn về phía đứa trẻ đang nằm bất động trên giường.

Nghiêm Thần mở to mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu cứ ngỡ mình còn đang mơ...

 
Bình Luận (0)
Comment