Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 924

Ánh mắt Kỷ Hòa lạnh băng đến thấu xương. Nếu ánh nhìn có thể giết người, e rằng Kỷ Mặc đã sớm bị bắn thủng thành trăm lỗ.

"Lợi dụng lòng tốt của người khác để hại người ta... Mẹ nó, Kỷ Mặc, anh còn là con người không hả?!"

Kỷ Mặc chỉ nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn:
"Biết làm sao được, Kỷ Hòa, cô phải chết thôi. Hai mươi năm trước nhà họ Kỷ nhận nuôi cô cũng chỉ vì cô có ích. Nhưng bây giờ cô đã vô dụng rồi. Cô nói xem, người không còn giá trị sống trên đời này để làm gì?"

Anh ta bật cười sảng khoái, rồi lại cúi xuống thấp giọng nói như rót độc vào tai:
"Cô vẫn chưa hiểu tại sao hồi đó dù được nâng đỡ thế nào cô cũng không nổi tiếng, đúng không? Tôi nói thật cho cô biết—là vì ngay từ đầu, cô được nhà họ Kỷ nhận nuôi chỉ để hút vận khí. Cô sinh ra đã mang số tốt, nhưng bọn tôi đã chia hết vận khí của cô rồi. Cô phải chịu đựng, bị thiệt thòi, thì nhà họ Kỷ mới có thể vươn lên như diều gặp gió, mới có được địa vị như hôm nay."

Kỷ Mặc cười càng lúc càng lớn, như thể đây là một trò đùa thú vị:
"Nói trắng ra thì, cô chính là đại ân nhân của nhà họ Kỷ đấy. Chúng tôi nên cảm ơn cô, Kỷ Hòa!"

Ngay lúc đó, Kỷ Hòa cảm thấy một cơn đau âm ỉ lạ lùng lan ra từ trái tim.
Đó không phải là cơn đau thể xác—mà là tiếng kêu thống thiết còn sót lại của nguyên chủ, người từng sống với tất cả niềm tin ngây thơ rằng mình có một mái nhà.

Từ trước đến nay, Kỷ Hòa không phải người biết nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay, Kỷ Mặc đã vô liêm sỉ đến mức khiến người ta muốn tát cho một cái.

Không suy nghĩ nhiều, cô giơ tay lên, giáng một cái tát thật mạnh lên mặt anh ta.

"Lũ súc sinh các người."

Cô lạnh giọng, ánh mắt sắc như dao:
"Còn anh, Kỷ Mặc. Tôi chưa chết, nhưng không có nghĩa anh không phải là kẻ giết người. Nhớ kỹ đi, sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay tống anh vào tù."

Kỷ Mặc nhíu mày rồi bật cười như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian:
"Rồi sao? Kỷ Hòa, cô nghĩ tôi ngu như Kỷ Thanh chắc? Tôi đã ra tay thì làm sao để lại chứng cứ? Đúng là tôi bỏ thuốc ngủ cô, nhưng cô tìm được bằng chứng không? Nếu không có, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thôi."

Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy đắc ý. Nếu Kỷ Hòa căm ghét anh ta, thì anh ta giờ cũng chẳng ngại cắn trả lại cô. Trong mắt anh ta, đây là công bằng.

Kỷ Hòa không phản ứng gì với sự khiêu khích đó. Cô chỉ đứng dậy, thản nhiên nói:
"Yên tâm đi. Anh sẽ không thể nhởn nhơ được bao lâu đâu."

Câu nói ấy nhẹ nhàng như một lời chúc ngủ ngon. Nhưng ai nghe cũng phải rùng mình.

Sau đó, cô rời khỏi quán cà phê mà không hề quay đầu lại. Cô biết nếu còn nhìn thêm một chút nữa vào gương mặt giả dối đó của Kỷ Mặc, cô sẽ không kiềm được mà nôn ra mất.

Tuy nhiên, người thật sự thắng cuộc trong lần đối đầu này lại chính là cô.

Sau khi bê bối nhà họ Kỷ cấu kết với luật sư để chèn ép người dân bị phơi bày, thanh danh của bọn họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Kỷ Hòa tính nhẩm trong lòng—cho dù bọn họ có vung tiền để dập truyền thông, thì niềm tin của công chúng một khi đã mất thì không cách nào lấy lại được.

Đáng đời.

Và đây chỉ mới là khởi đầu. Vận may mà bọn họ từng cướp đoạt từ nguyên chủ, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại.

Nếu năm đó không nhận nuôi nguyên chủ, nhà họ Kỷ đã tiêu tán vận khí từ lâu rồi. Quả báo chỉ đến chậm một chút mà thôi, chứ nó chắc chắn sẽ đến.

Không lâu sau, con trai cả nhà họ Hạ – Hạ Tri An tổ chức sinh nhật.

Một tấm thiệp mời được gửi đến tận tay Kỷ Hòa. Tấm thiệp dày nặng, chỉ cần cầm lên cũng có thể cảm nhận được sự xa hoa. Đối với giới nhà giàu, ngay cả thiệp mời cũng là cách thể hiện đẳng cấp.

Nghe nói nhà họ Hạ vẫn mời cả nhà họ Kỷ như thường lệ—đây là tục lệ đã nhiều năm. Mỗi dịp sinh nhật Hạ Tri An, nhà họ Kỷ luôn có mặt.

Nhưng lần này, tên được ghi trên thiệp không phải là “nhà họ Kỷ” mà là Kỷ Hòa, được viết rõ ràng, ngay ngắn.

Chỉ mời một mình cô.

Kỷ Hòa mỉm cười. Cô biết ơn sự tôn trọng mà nhà họ Hạ dành riêng cho mình.

Trong mắt người ngoài, chuyện được nhà họ Hạ đích thân mời có một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Cô sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật này.

Trái ngược với sự thản nhiên và vui vẻ của Kỷ Hòa, nhà họ Kỷ lại như ngồi trên đống lửa. Bởi vì vụ bê bối liên quan đến Trương Tường, nhà họ Kỷ đang là tiêu điểm chỉ trích. Bây giờ lại xuất hiện ở nơi đông người, chẳng khác nào tự rước xấu hổ vào thân.

Nhưng mời thì vẫn mời. Hạ Tri An là chủ nhà, nếu không có người nhà họ Kỷ đến, lại thành thất lễ.

Cuối cùng, người được cử đi là Kỷ Minh Vi.

Hiếm có cơ hội xuất hiện thay mặt nhà họ Kỷ trong một dịp long trọng như vậy, cô ta cực kỳ vui mừng. Dù biết chắc chắn sẽ phải chịu đựng những lời bàn tán, nhưng cô ta vẫn chấp nhận.

Nhà họ Hạ.

Vừa bước vào phòng tiệc, Kỷ Minh Vi đã lập tức cảm nhận được những ánh mắt đầy dè bỉu và soi mói đổ dồn về phía mình.

Xung quanh, tiếng xì xào không ngừng vang lên:

"Ơ kìa, chẳng phải người nhà họ Kỷ từng dụ dỗ luật sư Trương Tường, rồi còn bắt nạt người thường sao?"

"Thật không ngờ họ còn dám tới dự tiệc sinh nhật nhà họ Hạ đấy! Mặt dày đến mức đó cơ à?"

"Nói thế nào nhỉ... Dù sao cũng phải sống chứ. Nhà họ Hạ cũng thật nể tình, trong lúc thế này mà vẫn gửi thiệp mời cho họ."

"Nhà họ Kỷ đúng là biết xấu hổ đấy. Cả nhà không ai dám đến, chỉ cử một cô con gái mới nhận tổ quy tông năm hai mươi tuổi tới dự. Nhìn cô ta đi, đúng là không cùng đẳng cấp với những cậu ấm cô chiêu được nuôi nấng trong nhung lụa từ nhỏ."

Những lời nói đầy ác ý khiến Kỷ Minh Vi tức đến sôi máu.

Cái gì mà thanh cao giả tạo chứ? – cô ta nghiến răng. Những người đứng ở đây, có ai thật sự trong sạch? Nhà họ Kỷ chỉ là không may bị vạch trần mà thôi. Bản chất cũng như nhau cả!

Hừ, tường đổ thì ai mà chẳng xúm lại đẩy?

Đảo mắt một vòng, Kỷ Minh Vi nhanh chóng thấy Kỷ Hòa đang ngồi ở một góc phòng. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản, không đính ren, không xẻ tà, không một chi tiết thừa. Thế nhưng chính sự tối giản ấy lại càng tôn lên khí chất thanh nhã, cao quý như thiên nga của cô. Chỉ cần ngồi yên, Kỷ Hòa cũng đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ánh mắt Kỷ Minh Vi chợt tối sầm. Cô ta ghen tị. Trong giới giải trí, cô ta chẳng bao giờ vượt nổi cái bóng của Kỷ Hòa, điều đó hoàn toàn dễ hiểu — bởi vì Kỷ Hòa thực sự quá xinh đẹp, quá khác biệt. Khí chất ấy, không ai có thể bắt chước được.

"Kỷ Hòa."

Tiếng gọi của cô ta mang theo lửa giận khó kiềm chế. Trong mắt Kỷ Minh Vi, nhà họ Kỷ rơi vào tình cảnh bi đát như bây giờ, tất cả đều là lỗi của Kỷ Hòa!

Kỷ Hòa nghe thấy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản quét qua Kỷ Minh Vi.

Gặp người nhà họ Kỷ trong bữa tiệc nhà họ Hạ, cũng chẳng có gì bất ngờ. Nhưng... ngày nhà họ Kỷ sụp đổ, không còn xa nữa.

Nghĩ vậy, Kỷ Hòa thong thả xiên một quả anh đào bằng nĩa bạc rồi cho vào miệng. Đôi môi cô, đỏ như trái anh đào chín mọng, khiến người khác không khỏi muốn ngắm nhìn kỹ hơn... hoặc muốn hôn một cái.

Kỷ Minh Vi sải bước đến gần, vẻ mặt không giấu nổi khinh thường.

Kỷ Hòa ngước mắt nhìn cô ta một cái, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cô đi đi. Tôi không muốn nói chuyện với cô.

Ngay cả anh cô là Kỷ Mặc còn không làm gì được tôi, cô tưởng mình ghê gớm hơn anh ta à?"

Kỷ Minh Vi nghẹn lời, xong vẫn cố vùng vằng phản bác: "Sao lại không thể? Ai nói tôi không ghê gớm bằng anh ta?!"

Kỷ Hòa suýt bật cười. Với đầu óc và thủ đoạn của Kỷ Minh Vi, còn lâu mới bằng được Kỷ Mặc — dù Kỷ Mặc có đáng khinh đến đâu, anh ta vẫn là kẻ có não.

"Tôi không có thời gian cãi nhau với cô," Kỷ Hòa lười biếng nói. Trong lòng cô thầm nghĩ, đợi nhà họ Kỷ hoàn toàn sụp đổ rồi, cô sẽ xử lý luôn thể cả Kỷ Minh Vi. Người như cô ta, không đáng để đặc biệt ra tay sớm.

Kỷ Minh Vi khoanh tay, ngẩng cao đầu, tỏ vẻ ngạo mạn: "Cô nghĩ mấy trò trẻ con của mình có thể khiến nhà họ Kỷ sụp đổ à? Đúng là sau chuyện này, danh tiếng bị ảnh hưởng thật, nhưng nhà họ Kỷ vẫn mạnh hơn một kẻ đơn độc như cô!"

Kỷ Hòa hơi nhướn mày, giọng cô chậm rãi vang lên, từng chữ như găm thẳng vào lòng người đối diện: "Hai mươi năm trước, nhà họ Kỷ vốn dĩ đã không nên tồn tại rồi. Nếu không phải các người tráo đổi thân phận của tôi và cô... các người có thể sống yên ổn đến hôm nay sao?"

Kỷ Minh Vi giật mình.

Không lẽ... cô ta đã biết? Chắc chắn là Kỷ Mặc nói! Kỷ Sâm thì vẫn muốn giấu kín chuyện này. Nhưng không sao, biết thì sao chứ? Cô ta có thể làm được gì?

"Cô nghĩ mình cao quý chắc?" – Kỷ Minh Vi bật cười khẩy. "Nhà họ Kỷ cũng cho cô hai mươi năm sống sung sướng rồi còn gì? Chỉ là trao đổi thôi! Nếu không có nhà họ Kỷ, cô có tư cách mang họ này sao?"

Kỷ Hòa khẽ nhếch môi: "Cô chắc chứ?"

Đúng lúc ấy, một chi tiết trong email của Lâu Âm chợt hiện về trong đầu Kỷ Hòa.

Lâu Âm từng nói, cô không phải con gái ruột của Kỷ Sâm. Cha ruột của nguyên chủ là một người đàn ông tên Kỷ Tinh. Nghe tin đó, Kỷ Hòa thực lòng cảm thấy... vui mừng. Thì ra trong người cô không hề chảy dòng máu bẩn thỉu của nhà họ Kỷ.

Trong khi Kỷ Minh Vi vẫn còn mải mê buông lời cay độc, Kỷ Hòa đột nhiên lên tiếng:

"Này."

Kỷ Minh Vi theo phản xạ đáp lại: "Ừm?"

Ngay sau đó — không ai kịp nhìn rõ — Kỷ Hòa đã cầm lấy con dao bạc trên bàn, nhanh như chớp dí thẳng vào cổ Kỷ Minh Vi.

Mũi dao lạnh toát, sắc bén chạm ngay vào động mạch chủ.

Chỉ cần Kỷ Hòa hơi nghiêng tay... tất cả sẽ kết thúc trong một giây.

Kỷ Minh Vi hoảng hốt trừng mắt, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Bình Luận (0)
Comment