Xuyên Thành Thiên Kim Hào Môn Chân Chính

Chương 47

Có đôi khi chính là như vậy. Không ai nói thì Tề Gia Mẫn chẳng cảm thấy Diêu Linh có gì nhưng sau khi được Cao Như Phong nhắc nhở thì cô nhìn đâu cũng thấy khả nghi. Thậm chí, Diêu Linh chỉ cười nhiều một chút là Tề Gia Mẫn liền cảm thấy cô ấy tâm cơ thâm trầm.

Không thể không nói, loại cảm giác tiềm di mặc hóa(1) này thật là vi diệu.

(1) tiềm di mặc hóa: thay đổi một cách vô tri vô giác, biến đổi ngầm.

Cũng may, Tề Gia Mẫn cũng không qua lại nhiều với Diêu Linh.

Chủ yếu là vì cô thật sự quá bận, vừa phải luyện xạ kích, vừa đến bệnh viện mỗi ngày, tự nhiên sẽ không có nhiều thời giờ như vậy. Có lẽ là cô đến bệnh viện không đúng lúc đi nên tuy rằng có tới nhiều cũng không gặp được Lục Minh Kỳ một lần nào. Chỉ là, mỗi lần Tề Gia Mẫn đến thì đều ở người nhà họ Phạm ở đó.

Hai người chị dâu của Phạm Tiểu Vi cơ bản đều có mặt, không phải người này thì là người kia. Kỳ thật là có những người hầu nhà họ Phạm và hộ công Tề Gia Mẫn an bài luôn túc trực nên hai người bọn họ không phải làm việc gì nhưng luôn ở đó hẳn là sẽ khiến Phạm Tiểu Vi ấm lòng, cũng thân thiết hơn với hai người chị dâu này thêm vài phần.

Lúc Tề Gia Mẫn tới thì thấy bọn họ đang nói chuyện vui đùa với nhau. Phạm Tiểu Vi nhìn thấy Tề Gia Mẫn thì nói: “Hôm nay Gia Mẫn đem món ngon gì đến đây?”

Gần như ngày nào Tề Gia Mẫn cũng đưa cơm tối cho Phạm Tiểu Vi. Cũng không biết có phải Phạm Tiểu Vi nói gì hay không mà người nhà họ Phạm sau đó cũng không lo cơm chiều của cô ấy nữa. Ngẫu nhiên Tề Gia Mẫn có việc đột xuất thì Tề Linh Hiền sẽ tới.

Cô ấy cười nói: “Để tôi đoán xem nào. Hôm nay nhất định là cháo sò biển.”

Tề Gia Mẫn bĩu môi: “Em phải đi tìm cậu ngay mới được. Nhất định là cậu bán đứng em rồi.”

Phạm Tiểu Vi vui vẻ, nói: “Ấy đừng. Em mà dám khi dễ Tề phó viện tưởng là tôi đánh em đó nha! Hắn chính là người tôi kính trọng nhất đấy!”

Không ngoa chút nào khi nói Tề Linh Hiền là nam thần số một trong lòng Phạm Tiểu Vi. Đảo không phải là tình cảm nam nữ gì mà là Phạm Tiểu Vi vẫn còn nhớ rõ Tề Linh Hiền đã không hề do dự đẩy cô ấy ra như thế nào, ôm cô ấy kéo vào trong nhà như thế nào.

Lúc đó cô ấy đã sụp đổ rồi nhưng ông ấy vẫn luôn bên cạnh cổ vũ, lại mặc kệ tay súng còn ở đó hay không mà bất chấp đưa đến bệnh viện và làm phẫu thuật. Cô ấy đều ghi tạc trong lòng hết thảy.

Mẹ cô ấy nói những điều đó đều là việc ông ấy vốn dĩ nên làm nhưng Phạm Tiểu Vi lại không nghĩ thế. Rốt cuộc, khi đó Tề Linh Hiền còn chưa biết tay súng căn bản là nhắm vào Tề Gia Mẫn mà chỉ đơn thuần là cứu người, không bởi bất cứ yếu tố bên ngoài nào, thậm chí còn không màng đến sự an nguy của bản thân.

Người như vậy luôn khiến người ta phải kính trọng.

Mà hiện tại, Tề Linh Hiền làm bác sĩ chủ trị cho Phạm Tiểu Vi, mỗi ngày tiếp xúc nhiều hơn một chút cô ấy càng cảm khái trên đời này thế mà thật sự lại có một người có tấm lòng cao cả và trái tim thanh khiết như thế.

“Tôi nói cho em biết, nếu ai dám nói xấu phó viện trưởng thì tôi nhất định sống mái với người đấy.” Phạm Tiểu Vi nửa thật nửa giả cười nói.

Tề Gia Mẫn lập tức chắp tay trước ngực, cười hì hì: “Không dám không dám!”

Cô đặt cơm hộp xuống, Phạm Tiểu Vi nói: “Để hộ công cho tôi ăn đi.”

Tề Gia Mẫn gật đầu lui về phía sau. Cô không thành thạo loại chuyện này, đương nhiên sẽ không cố làm.

Phạm Tiểu Vi cúi đầu uống cháo, than thở: “Thường ngày cháo nhà em đều nấu thanh đạm như vậy sao?”

Tuy rằng cô ấy nói ăn ngon nhưng Tề Gia Mẫn mỗi lần đưa cháo đều biết hương vị của nó thật sự chẳng ra gì!

“Nhìn xem, nói là cháo sò điệp nhưng một nồi cháo chỉ có một con sò. Sao lại keo kiệt thế cơ chứ!” Phạm Tiểu Vi nằm viện một thời gian liền cảm thấy mình thèm ăn đến điên mất. Mà người điên rồi thì nói chuyện cũng chẳng cố kỵ gì nữa.

Tề Gia Mẫn cũng chẳng có gì phải ngại, đúng tình hợp lí nói: “Chính là cậu bảo cô không thể ăn hải sản. Được cho vào một con để cho có mùi vị đã là tốt lắm rồi! Hơn nữa, mặn quá sẽ không tốt cho việc lành miệng vết thương, vẫn nên thanh đạm một chút để nhanh hồi phục.”

Phạm Tiểu Vi làm bộ khóc lóc, nói: “Tôi khổ quá mà.”

Tề Gia Mẫn bật cười, nhưng theo sau cũng hứa hẹn: “Chờ cô Phạm khỏi rồi sẽ mời cô đến nhà em ăn cơm nha. Để cô cảm nhận một chút thực lực của đầu bếp nhà em.”

Phạm Tiểu Vi: “Tôi sợ mình không cầm cự được đến lúc ấy, vả lại nhìn thấy đầu bếp nhà em sẽ buồn nôn.”

Tề Gia Mẫn cười: “Sao có thể! Hơn nữa nếu cô thấy đầu bếp không được thì để em nấu đi! Em nấu cơm không tồi đâu!”

Tề Gia Mẫn ưỡn ngực thẳng lưng, có điểm kiêu ngạo

Phạm Tiểu Vi: “…”

Cô ấy ha hả cười một tiếng, nói: “Tôi e là không tin tưởng được.”

Tề Gia Mẫn: “?”

Phạm Tiểu Vi: “Đừng trừng mắt nữa. Tôi biết thực lực của em. Bỏ đi mà làm người nha.”

Tề Gia Mẫn: “??”

Cô hòa hoãn một chút, nghiêm túc nói: “Ai, không phải chứ? Ai ở sau lưng đặt điều em thế? Tại sao em lại phải bỏ chứ! Em nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món cay Tứ Xuyên đấy!”

Phạm Tiểu Vi ý vị thâm trường nở nụ cười. Kỳ thật là không có ai nói với cô ấy cái gì cả. Nhưng trong lúc tán gẫu với Tề phó viện trưởng có buột miệng nói đến đề tài này và khi đó biểu tình của ông ấy có một tia vi diệu, Phạm Tiểu Vi liền lập tức thấy mình đã cảm được gì đó!

Hiện tại nhìn dáng vẻ khoác lác của Tề Gia Mẫn, đương nhiên là cô ấy không thể tin tưởng được rồi.

Tề Gia Mẫn: “???”

Cô thở dài: “Chờ cô khỏe nhất định phải đến nhà em đấy! Em phải lấy lại thanh danh cho bản thân mới được.”

Phạm Tiểu Vi bật cười, nhìn Tề Gia Mẫn một cái thật sâu rồi chớp chớp mắt, cười nói: “Được, tôi chờ!”

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên. Tề Gia Mẫn nhìn lại, người tiến vào là anh em Lục Minh Tuyết. Lục Minh Kỳ kinh ngạc nhướng mi, cười nói: “Bạn học Tề cũng ở đây a.”

Tề Gia Mẫn lễ phép: “Chào thầy Lục.”

Cô không chào hỏi với Lục Minh Tuyết, khom lưng vỗ vỗ Phạm Tiểu Vi một chút nói: “Cô Phạm, em về đây.”

Phạm Tiểu Vi gật đầu: “Ừ.”

Cô ấy chớp mắt, cười nói: “Hi vọng cơm tối mai sẽ ngon hơn một chút.”

Tề Gia Mẫn bật cười: “Có lẽ là không được rồi.”

Cô lướt qua Lục Minh Tuyết. Khi cánh cửa đóng lại, trong nháy mắt Tề Gia Mẫn nhìn xuyên qua cửa kính phản quang thấy được hai người chị dâu của Phạm Tiểu Vi. Không biết vì sao cô thấy biểu tình nhìn tới Lục Minh Tuyết của bọn họ đều mang theo vài phần trào phúng.

Phải biết rằng, cô chính là người đầu sỏ gây ra vết thương của Phạm Tiểu Vi cũng chưa phải nhận biểu tình chán ghét như vậy của bọn họ. Chỉ trong một giây phút như vậy, Tề Gia Mẫn cảm thấy chính mình chắc hẳn đã nhìn nhầm rồi.

Nhưng dù sao cửa cũng đã đóng lại, chẳng thể biết được đó có phải ảo giác hay không.

Cô xoay người muốn rời đi thì thấy Từ Thục Tuệ đứng cách đó không xa.

Tề Gia Mẫn nhìn cô ấy, nhấp môi. Đối với Từ Thục Tuệ, cô luôn có những cảm giác bất đồng, một là đối với người bạn đơn thuần, xúc động và mù quáng; một là đối với người trải đời đầy toan tính hiện tại.

Không thể nói đó là hai người nhưng thực tế thì đúng là hai người khác biệt.

Cô thật khó tưởng tượng được rốt cuộc Từ Thục Tuệ đã phải trải qua những gì mới có thể biến thành như vậy, nhưng đây chính là hiện thực.

Tề Gia Mẫn đứng xa xa nhìn cô ấy, không nhúc nhích. Mà Từ Thục Tuệ thì đi tới, ánh mắt nhìn Tề Gia Mẫn có chút rối rắm, chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

Thật ra không tính là lâu, mới gặp mấy ngày trước đó thôi mà.

Tề Gia Mẫn nhìn băng gạc quấn quanh đầu cô ấy, hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Tuy rằng không thích Từ Thục Tuệ của hiện tại nhưng Tề Gia Mẫn vẫn giữ lại một phần kiên nhẫn đối với cô ấy.

Từ Thục Tuệ sờ sờ đầu, nói: “Không phải trước đó tôi bị đập vào cửa câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ hay sao? Kết quả là chấn động não, bác sĩ bảo ở bệnh viện theo dõi một thời gian.”

Nói đến đây Từ Thục Tuệ cảm thấy mỗi lần mình tiếp xúc với Tề Gia Mẫn dường như đều gặp xui xẻo, hoặc nói giảm nói tránh đi là không được thuận lợi. Cũng không biết có phải khắc tinh của nhau hay không?! Nghĩ thế, cô ấy lập tức cảnh giác lên, thận trọng nhìn về phía Tề Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn: “Vậy cô tĩnh dương cho tốt. Tôi đi trước đây.”

Cô không nói chuyện nhiều hơn với Từ Thục Tuệ, định rời đi.

Nhưng Từ Thục Tuệ lại bất chợt nói: “Chúng ta có thể nói chuyện không? Tôi biết một bí mật. Tôi nghĩ hẳn là cô sẽ có hứng thú.”

Tề Gia Mẫn bật cười, nói: “Không có hứng thú. Tôi chưa bao giờ thích nghe bất luận bí mật gì của người này từ miệng người kia! Ai biết đâu thật thật giả giả! Tôi tương đối thích tự mình phát hiện ra bí mật hơn!”

Từ Thục Tuệ không ngờ tình hình lại không đi theo kịch bản như thế, lập tức bối rối, nói: “Có liên quan đến bản thân cô cũng không biết sao?”

Tề Gia Mẫn ánh mắt lóe lóe, càng thêm bình tĩnh vài phần, nói: “Không. Chẳng ai có thể hiểu tôi hơn chính mình. Cho nên, mặc kệ là người khác truyền lời đồn gì tôi cũng đều không có hứng thú. Từ Thục Tuệ à!”

Cô tạm dừng một chút, an tĩnh nhìn Từ Thục Tuệ hồi lâu mới nói: “Cô biết không? Cô đã thay đổi rất nhiều, đã khiến tôi không thể hiểu được cô nữa rồi.”

Cô xoay người đi tới ghế dài hành lang và ngồi xuống, theo sau vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”

Từ Thục Tuệ nhìn Tề Gia Mẫn, bặm môi, đến ngồi xuống bên cạnh.

Cô ấy vẫn có điểm không rõ ràng lắm rằng Tề Gia Mẫn là muốn cùng cô ấy nói chuyện nhưng lại không hứng thú về chuyện cô ấy muốn nói.

“Tôi không cảm thấy mình thay đổi.”

Tề Gia Mẫn: “Có. Cô đã thay đổi rất nhiều. Từ ngày rơi xuống nước ở Chấn Đán ấy, cô liền hoàn toàn thay đổi rồi.”

Tề Gia Mẫn bình tĩnh nhìn Từ Thục Tuệ, nói: “Vì sao?”

Ba chữ “rơi xuống nước” vừa thốt ra, Từ Thục Tuệ liền cả kinh trong lòng. Cô không ngờ bản thân mình lại có sự tương phản trước sau lớn đến mức sẽ làm người khác hoài nghi như vậy. Lời nói vừa rồi của Tề Gia Mẫn đã làm cô ấy chấn kinh. Cô ấy lắp bắp: “Nào, nào có.”

Nói xong Từ Thục Tuệ lại cảm thấy chính mình như vậy chẳng phải là càng khiến người ta nghi ngờ sao?

Thế nên cô ấy lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Tôi không biết cô có ý gì nhưng con người thì ai rồi cũng sẽ khác. Tôi không giống cô. Nhà họ Tề từ trên xuống dưới đều bảo hộ cô như báu vật, tôi lại chẳng có gì cả. Ba coi tôi là một cái cây rụng tiền, căn bản là không thương yêu. Bọn họ chỉ biết thiên vị thằng em trai phế vật kia. Nếu tôi không vì chính mình mà toan tính thì tôi biết sống sao đây? Chẳng lẽ cứ để mặc người ta đối xử như cá nằm trên thớt sao? Tôi không có chỗ dựa như cô. Thậm chí đến ngay cả người tôi thích cũng không thích tôi!”

Từ Thục Tuệ nói tới đây thì mang theo hận ý nhìn Tề Gia Mẫn, nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều thích một tiểu yêu nữ như cô? Tề Gia Mẫn, cô đừng tưởng rằng không ai biết bộ mặt thật của cô. Cô chính là đồ xấu xa ác độc. Du tứ thiếu, Cao Như Phong, còn có thầy Lục, bọn họ đều bị cái mặt nạ của cô lừa gạt. Tới một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ biết cô căn bản không phải loại người tốt đẹp gì mà thôi!”

Từ Thục Tuệ tức vô cùng nhưng Tề Gia Mẫn lại rất bình tĩnh giống như là không chịu một chút công kích nào.

Cô khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Từ Thục Tuệ, nói: “Nói hươu nói vượn xong rồi sao? Cô thích người thích tôi? Cô thích ai? Thầy Lục? Cô muốn nói là thầy Lục thích tôi sao? Tôi và thầy Lục hình như không tiếp xúc quá nhiều, vả lại thái độ của thầy Lục ngoài khách khí ra thì không có một chút dư thừa nào cả. Từ Thục Tuệ, cô có thấy lố bịch không? Hay là nói không phải lố bịch, mà là…”

Cô nhìn về phòng bệnh Phạm Tiểu Vi, lạnh lùng nói: “Cô cố ý nói như vậy để cô Phạm hiểu lầm tôi?”

Tề Gia Mẫn đứng lên, nói: “Từ Thục Tuệ, tôi cảnh cáo cô, đừng ở trước mặt tôi bày vẽ ra mấy thủ đoạn lắt nhắt này. Nếu hôm nay đã xé rách mặt nhau thì tôi cũng nói luôn. Cô đừng cho là tôi không biết công ty nhà cô đã làm những hành vi bỉ ổi gì sau lưng, cũng đừng tưởng nắm được nhược điểm là có thể bắt chẹt được người ta làm ăn với nhà cô. Tôi chờ ngày lật thuyền của các người! Đương nhiên, chuyện cạnh tranh trong kinh doanh này, thua chúng tôi nhận. Ai bảo nhà họ Tề không biết xấu hổ mà dùng ** của người ta để uy hiếp như nhà cô đâu! Có điều, tiền kiếm ít cũng không sao nhưng cô lại dám giở trò lên người tôi và các anh tôi. Muốn câu dẫn anh trai tôi để tá lực đả lực(2)? Tưởng dễ đấy mà húp! Có tin chỉ cần cô tái phạm hành vi bỉ ổi lại lần nữa thì tôi sẽ khiến cô phải chết không!”

(2) tá lực đả lực: mượn sức của đối phương để đánh lại chính đối phương.

Ánh mắt Tề Gia Mẫn mang theo vài phần tàn nhẫn, cô lạnh lùng nói: “Không phải cô nói tôi là tiểu yêu nữ sao? Không phải người tốt sao? Đúng, tôi không phải người tốt gì đâu! Phàm là ai làm tổn thương đến người quan trọng của tôi thì tôi đều sẽ khiến người đó không thể trở mình! Chỉ là, Từ Thục Tuệ à, tôi khuyên cô nên ở hiền một chút nếu không sớm muộn gì cũng gặp báo ứng đấy!"

Tuôn xong một tràng tàn nhẫn, Tề Gia Mẫn xoay người rời đi, không cho Từ Thục Tuệ bất kì cơ hội phản bác nào.

Cô đi mấy bước, nhìn qua phòng bệnh thấy anh em nhà họ Lục và hai người chị dâu của Phạm Tiểu Vi đều tụ ở cửa, hẳn là nghe trộm. Cô làm bộ không thấy, thình thình đi xuống lầu.

Quả nhiên, Lục Minh Tuyết đột nhiên xuất hiện cùng Từ Thục Tuệ là có vấn đề.

Chỉ là, không biết hai người này đã cấu kết với nhau từ khi nào.

Tề Gia Mẫn xuống lầu rồi Từ Thục Tuệ rốt cuộc cũng phản ứng lại, chạy nhanh đuổi theo, kêu: “Tề Gia Mẫn, cô chờ… A!!!”

Cô ấy chợt bước hụt, ngã lăn xuống cầu thang, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lúc này Tề Gia Mẫn đã tới lầu dưới. Cô mới không thèm quản đâu. Ở đây là bệnh viện, chẳng lẽ còn có thể thiếu nhân viên y tế chắc?

Cô không thèm ngó qua một chút nào, đi thẳng ra cửa. Bên ngoài nổi gió, trời lạnh đi không ít, Tề Gia Mẫn chạy nhanh lên xe. Hôm nay là lão Lý đưa cô tới đây.

“Tiểu thư, lạnh không?”

Tề Gia Mẫn gật đầu. Cô dựa vào người vào ghế, nhìn ra những nhánh cây trơ trọi đung đưa trong gió ngoài cửa kính, lâm vào trầm tư.

Từ Thục Tuệ phát hiện, mà Tề Gia Mẫn cũng phát hiện ra hình như mỗi lần Từ Thục Tuệ giở trò là y như rằng sẽ bị tai nạn ngoài ý muốn. Tề Gia Mẫn không chắc có phải lần nào cũng thế hay không, nhưng sự thật nó đã xảy ra vài lần rồi.

Từ Thục Tuệ cảm thấy là “Tề Gia Mẫn khắc mình”, còn Tề Gia Mẫn lại không nghĩ thế. Cô nghĩ rằng đây có phải là nguy cơ đi kèm với việc “trọng sinh” hay không? Cô ấy đã có thể trở lại quá khứ một lần nhưng không thể được như ý muốn.

Ít nhất là vận khí kém rất nhiều rất nhiều.

Ông trời cho cô ấy một cơ hội, cũng lấy đi một chút gì đó, tỷ như thứ được gọi là vận khí. Đây là một loại cân bằng.

Tề Gia Mẫn miên man suy nghĩ trong chốc lát lại nghĩ tới chính mình. Nếu Từ Thục Tuệ trọng sinh sẽ mất đi vận may của bản thân, vậy cô xuyên không thì sẽ mất đi cái gì?

Cô cẩn thận ngẫm nghĩ thì phát hiện cuộc sống của mình vô cùng tốt, không có một chút gì là không hài lòng cả!

Cô bật cười, tự cười chính mình. Cứ đi một bước thì tính một bước, hà tất gì phải nghĩ nhiều như vậy rồi tăng thêm phiền não đâu!

Không đáng.

Tề Gia Mẫn rất giỏi an ủi bản thân và không giỏi làm khó chính mình, cho nên trong nháy mắt đã đem hết những việc này vất ra sau đầu, chuẩn bị về nhà viết nốt đại kết cục của《 Hải Thượng Khuynh Tình 》

Bộ truyện《 Hải Thượng Khuynh Tình 》 so với ý muốn hơi dài quá một ít, nhưng thế lại càng đầy đủ hơn, có thể nói đã tập hợp tất cả những tình huống cẩu huyết nhất.

Nào là bạn học ác độc của nữ chính, anh họ ích kỷ của nữ chính, còn có bạn tốt đê tiện của nam chính, bọn họ đều được lên sân khấu để tạo rắc rối cho tình yêu của hai người họ. Có điều, như thường lệ, tất cả đều được giải quyết sạch sẽ.

Thậm chí, Tề Gia Mẫn còn xen kẽ trong đó một chút ý đồ riêng tư. Cô viết rằng anh họ của nữ chính có một người bạn làm bác sĩ rất giỏi, kiến thức y học vô cùng sâu rộng, biết rõ việc họ hàng gần kết hôn với nhau sinh ra đứa trẻ không tốt, rất có khả năng sẽ không bình thường nên khuyên can hắn. Nhưng hắn vẫn ích kỷ, nhất quyết cưới nữ chính vì lợi ích của chính mình.

Thậm chí hắn còn nuôi dưỡng một tình nhân bên ngoài trước để cô ta sinh cho hắn một đứa con riêng bảo đảm hậu thế cho nhà mình.

Đương nhiên, loại người này không thể có kết cục tốt được. Tề Gia Mẫn cuối cùng viết rằng đứa nhỏ này thật ra không phải con hắn, hơn nữa hắn cũng không thể cưới được nữ chính như ý nguyện, nhưng tình tiết này vẫn khiến người ta chú ý tới.

Có những người khi xem sẽ chờ thú vị mới trong phần tiếp theo, nam nữ chính có thể thành đôi không, kẻ ác cuối cùng có phải sẽ ác giả ác báo không.

Tuy thế vẫn có một số người xem tới đây thì bắt đầu tìm hiểu xem họ hàng gần lấy nhau có phải thật sự không thỏa đáng hay không. Tề Gia Mẫn cảm thấy việc mình có thể làm luôn là hữu hạn, nhưng có thể khiến người ta suy nghĩ nhiều một chút, chỉ một chút thôi cũng đã tốt lắm rồi. Mà  nó cũng không vi phạm ý định ban đầu của cô khi thiết kế cốt truyện này.

Tất cả những chuyện đó đều đã kết thúc, Tề Gia Mẫn tính toán kết truyện. 

Nam nữ chính cuối cùng hữu tình nhân chung thành quyến chúc(3). Trước khi hôn lễ được ấn định, nam chính phải xuất ngoại vì chuyện kinh doanh của gia đình, nữ chính đi đến bến tàu tiễn hắn. Hai người trao đổi tín vật đính ước, một đôi đồng hồ tình nhân. Chỉ là, con thuyền này, bị chìm.

Nam chính một đi không trở về.

(3) hữu tình nhân chung thành quyến chúc: người yêu thành người thân.

Mặc dù là dưới tình huống như thế, dưới tình huống nam chính đã chết, nữ chính vẫn dứt khoát kiên quyết gả tới nhà nam chính. Nữ chính là một người phụ nữ của gia đình nhưng dựa vào năng lực của bản thân cô ấy đã gây dựng lại được sự nghiệp của hai nhà.

Mười năm sau, trong một lần nữ chính đi giải quyết công việc kinh doanh, cô ấy đi vào bến tàu lấy hành lí. Vẫn là chỗ mà nam nữ chính đã từng lấy nhầm hành lí của nhau.

Và lần này, cô ấy lại nhầm hành lí với một ai đó.

Nữ chính nhớ lại lúc trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại mang theo hành lý tới cửa hàng thương mại Thượng Hải – Nam Kinh. Trước, cô ấy và nam chính đã hẹn nhau trao đổi lại hành lí ở chỗ này. Rõ ràng cô ấy biết chồng mình đã táng thân biển rộng rồi nhưng vẫn cứ tới đây như bị ma làm.

Cô ấy đứng bên đường phố náo nhiệt, nhớ lại rất nhiều những ngọt ngào thuở đã từng, rốt cuộc thuyết phục chính mình đừng nằm mơ nữa. Nhưng cô ấy vừa quay đầu lại thì liền thấy nam chính đứng cách đó không xa. Hắn mặc nguyên y phục đó, quơ quơ cái rương. Tuy rằng trải qua nhiều cuộc bể dâu nhưng hắn lại lệ nóng doanh tròng xúc động nói: “Anh không có chết. Anh đã trở về rồi đây.”

Câu chuyện kết thúc tại đây. Tề Gia Mẫn buông bút xuống, thầm nghĩ đây đúng thật là lợi dụng việc xuyên không mà! Nếu dừng ở đây thì lại thể hiện rõ là đang quảng cáo cho sản phẩm bản thân, sẽ sớm bị người ta ném trứng thối thôi.

Có điều Tề Gia Mẫn lại tự luyến mình viết như vậy là quá hay, ít nhất là rất cẩu huyết a!

Cô sửa sang lại bản thảo, đanh thép đi xuống lầu: “Hoàn thành rồi!”

Cô viết câu chuyện này cũng đã mấy tháng, tưởng một chút lại cảm thấy kích động! Anh cả Tề cười: “Để anh xem nào!”

“Anh, để em xem trước đi được không?”

Anh hai Tề tỏ vẻ vô cùng đáng thương đi tới, nói: “Để anh xem trước…”

“Mấy thằng này đúng là không biết trên dưới. Rốt cuộc có biết ai mới là lão đại trong nhà không? Đương nhiên là ta xem trước!” Tề Quang Chí không nhường ai, rút ngay bản thảo tới tay, lập tức đọc.

“Ôi giời ơi, con gái của ta thật tài hoa. Viết hay quá đi mất.”

Tề Gia Mẫn cười tự mãn.

Anh hai Tề đến bên Tề Gia Mẫn nói: “Em gái à, tiếp theo em định viết gì? Anh cảm thấy cách tuyên truyền này rất được đấy! Tiềm di mặc hóa khiến người ta khắc sâu ấn tượng về cửa hàng nhà chúng ta. Bây giờ, mỗi người nói tới cửa hàng đệ nhất ở Thượng Hải, không ai là không nhắc đến Thương mại Thượng Hải – Nam Kinh nha! Cho dù là nhà họ Từ có nhảy lên trời cũng không bằng chúng ta được.”

Nhắc tới nhà họ Từ, Tề Gia Mẫn chần chừ một chút, nói: “Hôm nay Từ Thục Tuệ tìm em.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tề Gia Mẫn. Cô cười một chút, chẳng qua ý cười không đạt đến đáy mắt, nói: “Cô ấy nói thầy Lục thích em.”

Ngập ngừng một chút, cô lại nói: “Cô ấy cố tình nói cho người nhà họ Phạm nghe, muốn mượn dao giết người. Có điều, cô ấy cũng không làm nên chuyện, còn bị ngã xuống cầu thang.”

Nói tới đây, Tề Gia Mẫn thực thành tâm bật cười: “Lời nói dối như vậy hẳn là ông trời cũng không nghe nổi đây mà.”

“Mẹ nó! Sao lại có người như thế cơ chứ! Đã một lần cố ý câu dẫn anh, bây giờ lại còn giở thủ đoạn châm ngòi ly gián. Rẻ mạt! Không cho cô ta ăn hành một chút thì phỏng chừng cô ta còn tưởng nhà họ Tề chúng ta không có người đâu!”

Anh hai Tề xắn tay áo nổi giận đùng đùng.

Anh cả Tề giương mắt nhìn hắn, nói: “Chú hai.”

Dừng một chút, hắn nhàn nhạt nói: “Có đôi khi, đối phó với người khác chưa chắc đã cần chính mình phải ra tay.”

Anh hai Tề lập tức an tĩnh lại, dựa người vào sofa, dường như đang suy tư điều gì.

Anh cả Tề nhìn về phía Tề Gia Mẫn, nói: “Từ Thục Tuệ nói Lục Minh Kỳ thích em?”

Tề Gia Mẫn gật đầu, chẳng qua vẫn nói: “Cô ấy nói hươu nói vượn a. Lục Minh Kỳ căn bản không có khả năng thích em!”

“Sao lại không có khả năng? Con gái ba đáng yêu lại tài hoa như vậy!” Tề Quang Chí ngẩng đầu nói.

Tề Gia Mẫn cười cười: “Cho dù là con có ngàn tốt vạn tốt, giống như tiên nữ thì không phải ai cũng sẽ thích con. Hơn nữa, con và thầy Lục cơ bản là không qua lại, hắn từ đâu nhìn ra được chỗ tốt của con mà thích chứ? Vả lại, thích một người chẳng phải sẽ toàn tâm toàn ý muốn gần gũi với người đó hay sao? Nhưng hắn lại không hề nha.”

Tề Gia Mẫn chân thành cảm thấy Lục Minh Kỳ với cô còn không tính là bằng hữu, cùng lắm là quen biết mà thôi.

Không biết lúc Từ Thục Tuệ nói mấy lời đó thì trong sọ có não không nữa.

Anh cả Tề: “Tuy thế nhưng mà về sau em vẫn nên tiếp xúc với Lục Minh Kỳ ít đi một chút, miễn cho bị vấy bẩn.”

Tề Gia Mẫn: “Em biết rồi.”

Anh hai Tề chen vào: “Em cảm thấy mấy người này đều không dùng não nói chuyện. Gia Mẫn nói đúng. Nếu thật sự thích một người thì không phải thời thời khắc khắc tìm cơ hội ở bên người đó hay sao? Lục Minh Kỳ hẹn em chơi bóng rất nhiều lần nhưng cũng có thấy hắn đề qua em gái đâu! Nếu hắn thích em gái thì ít nhất cũng nên hỏi thăm một chút đi? Nhưng mà một lần cũng không có luôn!”

Anh cả Tề: “Haha.”

Anh hai Tề: “Em nói thật!”

Tề Gia Mẫn cười, phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Cô xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Đã mười giờ!

Cô lười biếng duỗi eo một cái, nói: “Được rồi, anh cả, giao bản thảo cho anh, em lên lầu nghỉ ngơi đây!”

Anh cả Tề: “Ừm.”

Dừng một chút hắn lại nói: “Anh đưa em lên lầu.”

Tề Gia Mẫn nhìn biểu tình của hắn liền biết là có chuyện muốn nói. Hai người lên lầu, Tề Gia Mẫn nghiêng đầu nói: “Anh cả, có gì anh cứ nói thẳng đi! Không là em đi ngủ đấy nha!”

Anh cả Tề cười: “Trước đó em bảo anh điều tra Lục Minh Kỳ.”

Tề Gia Mẫn: “Đúng ạ.”

Cô mở to hai mắt, nói: “Không lẽ anh tưởng là chính em muốn điều tra hắn?”

Anh cả Tề lắc đầu: “Tất nhiên không phải, em lấy đâu là nhàn tâm đấy. Anh muốn nói là nếu Phạm Tiểu Vi đã muốn em điều tra Lục Minh Kỳ giúp thì có thể thấy được quan hệ giữa bọn họ không phải không có vấn đề. Ít nhất, Phạm Tiểu Vi cảm thấy có vấn đề. Chuyện Lục Minh Kỳ rốt cuộc là thế nào thì anh chưa tra rõ nhưng trong khi chờ kết quả, lúc em ở chung với Phạm Tiểu Vi thì nên kiềm chế một chút. Dẫu sao, trong chuyện tình cảm phụ nữ rất có linh quang, hơn nữa trời sinh vẫn luôn cảm thấy người khác muốn cướp nam nhân của mình.”

Tề Gia Mẫn cười thành tiếng, gật đầu nói vâng.

Nhưng cô cũng nói thêm: “Nếu là như thế này thì em nghĩ là anh đã coi thường cô Phạm rồi. Cô ấy không phải loại phụ nữ như anh nghĩ đâu.”

Anh cả Tề: “Đương nhiên là anh không hiểu biết về cô ta. Anh chỉ nói là đại bộ phận phụ nữ đều như thế. Dù sao không phải ai cũng là nữ chính dưới ngòi bút, khôn khéo lại lõi đời.”

Tề Gia Mẫn: “Em biết.”

Nếu anh cả Tề đã nhắc nhở, vậy thì dù cho cô có nghĩ thế hay không thì xác thật cũng sẽ chú ý không ít. Nhưng trên thực tế là căn bản không cần chú ý gì bởi vì Lục Minh Kỳ thật sự không xuất hiện trước mặt Tề Gia Mẫn.

Ngày hôm sau, Phạm Tiểu Vi hỏi sự tình hôm trước. Cô ấy cũng không bóng gió gì mà chờ Tề Gia Mẫn đưa cơm tới liền hỏi luôn: “Nghe nói hôm qua em và bạn học cãi nhau ngoài hành lang?”

Tề Gia Mẫn thẳng thắn: “Không phải cãi nhau, nói đúng hơn là cô ấy châm ngòi ly gián nhưng bị hỏa nhãn kim tinh của em nhìn ra thôi.”

Phạm Tiểu Vi phụt một tiếng bật cười, nói: “Em tưởng mình là con cháu Tôn Ngộ Không chắc? Còn bày đặt hỏa nhãn kim tinh.”

Tề Gia Mẫn: “Kỳ thật, rất không thú vị. Mà tình địch của cô Phạm thật đúng là không ít nha!”

Phạm Tiểu Vi bình tĩnh: “Tôi đã sớm biết mình nhiều tình địch.”

Cô ấy khinh thanh tế ngữ: “Nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi.”

Tề Gia Mẫn không nhịn được hỏi: “Không mệt sao?”

Ngừng một chút cô lại cảm thấy như vậy không hay lắm nên nói: “Thật ra, chỉ cần thầy Lục đối tốt với cô, không có một dạ hai lòng thì cũng chẳng cần lo lắng về ý muốn xen vào của người khác. Cho dù là mọi người đều thích thầy Lục thì sao chứ? Thầy Lục không động tâm, trong tim chỉ có một mình cô mà thôi thì người khác làm gì cũng thế cả.”

Phạm Tiểu Vi ngẩng đầu nhìn về phía Tề Gia Mẫn, nói: “Nếu, anh ấy đối với tôi không phải chân thành thì sao?”

Tề Gia Mẫn: “……”

Phạm Tiểu Vi cười nói: “Anh ấy chỗ nào cũng tốt, không có một khuyết điểm nào. Nhưng anh ấy tốt là do sự tu dưỡng của bản thân, mà việc đối tốt với tôi cũng không phải bởi vì con người Phạm Tiểu Vi mà là vì thân phận vị hôn thê Phạm Tiểu Vi. Nói vậy em hiểu không?”

Tề Gia Mẫn hiểu nhưng không nói gì. Chuyện tình cảm của người khác, cô có tư cách gì mà xen vào?

Cũng may, Phạm Tiểu Vi cũng không định cùng Tề Gia Mẫn nói thêm cái gì. Cô ấy nói: “Xem tôi kìa, tâm sự cùng với một đứa trẻ thì có thể nói được chuyện gì cơ chứ.”

Tề Gia Mẫn bật cười: “Em có phải là trẻ con đâu!”

Phạm Tiểu Vi nhấp miệng cười: “Sao lại không phải trẻ con? Cái gì cũng không hiểu, mơ mơ hồ hồ!”

Tề Gia Mẫn: “?”

Phạm Tiểu Vi đột nhiên nói: “Em mở hộp cơ quan Du tứ thiếu đưa cho chưa?”

Tề Gia Mẫn lắc đầu. Cô đã thử vài lần rồi nhưng không mở ra được. Chỉ là, Phạm Tiểu Vi đề cập đến khiến Tề Gia Mẫn khá kinh ngạc. Cô nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Trong hộp có cái gì sao?”

Phạm Tiểu Vi ánh mắt lóe lóe, nói: “Tôi không biết.”

Tề Gia Mẫn à một tiếng thật dài: “Không biết a~”

Rõ ràng là không tin.

Phạm Tiểu Vi cười: “Tôi thật sự không biết. Nhưng tôi đoán bên trong có cái gì đó.”

Tề Gia Mẫn nhướng mày, Phạm Tiểu Vi nói: “Dù sao thì tôi cũng đã từng học cùng với Du tứ thiếu đúng không? Tuy rằng không phải vô cùng hiểu biết nhưng tóm lại cũng biết hơn so với người bình thường đôi chút. Căn cứ vào tính cách của hắn, tôi suy đoán như vậy cũng chẳng phải gì ghê gớm đi?”

Tề Gia Mẫn: “Ý? Hai người học cùng nhau? Em chưa nghe qua.”

Phạm Tiểu Vi: “Tôi và Du Thư đều từng là học trò của Lục tiên sinh, còn có Lục Minh Kỳ nữa. Ba người chúng tôi có cùng một thầy giáo vỡ lòng. Chỉ là so với thiên phú của Du Thư thì tôi và Lục Minh Kỳ không đáng nhắc tới thôi. Lúc ấy cho dù tôi có liều mạng cũng không thể đuổi kịp Du Thư, càng về sau lại càng tụt xa.”

Tề Gia Mẫn chưa bao giờ nghe qua chuyện này. Cô tò mò kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: “Nhưng mà thầy Lục và cô Phạm cũng rất lợi hại nha.”

Phạm Tiểu Vi cười: “Bởi vậy mới nói, chúng ta chỉ là lợi hại, còn Du Thư thì phải gọi là thiên tài.”

Cô ấy đánh giá Tề Gia Mẫn trên dưới, nói: “Tề Gia Mẫn.”

Tề Gia Mẫn: “Dạ?”

Phạm Tiểu Vi nói: “Khi tôi nói những thứ khác em đều không mặn mà cho lắm. Đương nhiên ý tôi không phải là em chân trong chân ngoài mà chỉ là em không quá mức quan tâm thôi. Nhưng mà nhắc tới Du Thư em liền kéo ghế ngồi xuống.”

Tề Gia Mẫn: “Bởi vì hắn là sư phụ của em. Em là tò mò.”

Cô mỉm cười nói: “Sư phụ cũng đâu có kể mấy chuyện này.”

Phạm Tiểu Vi như có như không cười cười: “… À.”

Cô ấy khẽ di động ngón tay một chút, nói: “Mở hộp cơ quan của Du Thư ra đi. Kỳ thật tôi cũng khá tò mò xem tột cùng thì bên trong là cái gì.”

Tề Gia Mẫn: “Em sẽ cố gắng.”

Cô cảm khái: “Lúc này mới cảm thấy mình cũng không phải thiên tài gì!”

Cô gục đầu xuống làm Phạm Tiểu Vi bật cười.

Lúc Tề Linh Hiền vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Ông ấy khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phạm Tiểu Vi: “Trêu Gia Mẫn chút thôi!”

Cô ấy nhìn Tề Linh Hiền, hỏi: “Không phải hôm nay anh được nghỉ sao?”

Tề Linh Hiền: “Tôi đổi ca cho người khác.”

Ông ấy tiến lên kiểm tra cho Phạm Tiểu Vi, hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Phạm Tiểu Vi: “Vẫn ổn đi? Không có gì khác cả.”

Tề Linh Hiền lại kiểm tra thêm một chút, hỏi thêm vài vấn đề. Ông ấy nói: “Không sao đâu. Mọi thứ đều đang chuyển biến tốt, không cần lo lắng, từ từ sẽ khỏe lên.”

Tề Linh Hiền trầm ổn trấn định, ngữ khí cũng vô cùng khiêm tốn. Ông ấy chính là mang trong mình một cỗ khí chất khiến người ta yên tâm. Vì vậy nên có Tề Linh Hiền là Phạm Tiểu Vi liền rất tin tưởng bản thân sẽ khỏe lên, nhất định không xảy ra chuyện gì.

“Tề phó viện trưởng, cháu trai anh kết hôn thì có định mời tôi không?” Phạm Tiểu Vi hỏi Tề Linh Hiền.

Tề Linh Hiền cười: “Nếu cô vui lòng, tự nhiên là sẽ mời cô rồi. Nhà chúng tôi còn có thể kiếm thêm một phần tiền mừng.”

Kỳ thật, Phạm Hiểu Vi và nhà họ Tề căn bản không tính là thân thuộc, theo lý thì sẽ không mời cô ấy. Nhưng nếu cô ấy đã hỏi như vậy, Tề Linh Hiền sẽ không làm khó người, lại còn trêu ghẹo một chút.

Phạm Tiểu Vi: “Như vậy, tôi có thể tự mình đi sao?”

Tề Linh Hiền nghe ra ý tứ, nhìn về phía chân cô ấy, nói: “Dùng xe lăn là được.”

Phạm Tiểu Vi cúi gục xuống, có chút tủi thân.

Thật ra, điều cô ấy muốn hỏi là cô ấy có thể đi được vào tháng ba hay tháng bốn năm sau hay không, hiện tại chỉ là thay đổi cách nói mà thôi.

Tề Linh Hiền cùng Tề Gia Mẫn liếc nhau, ông ấy nói: “Kỳ thật, tình hình phục hồi của mỗi người đều là khác nhau. Tôi đã từng gặp qua một người chuyên môn bị thương chỉ sau một tuần đã dám chạy ra ngoài tung tăng, mà hẳn khỏe lên nhanh hơn người khác rất nhiều, hai ba tháng đã đi bình thường, vết thương hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Vẫn là câu nói kia thôi, khả năng phục hồi của mỗi người là không giống nhau, tố chất thân thể cũng khác biệt. Cô là con gái, đương nhiên sẽ yếu hơn một chút. Có điều, lúc bình thường hẳn là vẫn có thể đi đứng được nhưng tôi không kiến nghị cô chạy nhảy cũng như đi lại nhiều. Càng sốt ruột thì càng dễ lưu lại di chứng, vậy thì vì sao không chờ đợi vết thương đã dưỡng khỏi hoàn toàn? Dù sao cô cũng không ở trong hoàn cảnh chiến tranh hay giết chóc gì, hoàn toàn có thể dưỡng kĩ lưỡng, về sau không còn có một tia băn khoăn lo lắng nào, đúng không?”

Phạm Tiểu Vi nghe đến đó thì bật cười, gật đầu nói: “Anh nói đúng.”

Tề Linh Hiền: “Dựa theo tình hình hồi phục hiện tại của cô thì lúc thằng ba nhà tôi kết hôn, kì thật có thể đi lại được. Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại, cẩn thận dưỡng, hoàn toàn khỏi, không hối tiếc. Đương nhiên, không phải ai cũng nhất định để lại di chứng, nhưng tốt hơn hết là đừng lấy thân mình ra đánh cuộc, được không?”

Phạm Tiểu Vi gật đầu: “Được! Đều nghe anh hết.”

Cô ấy vất hết sự tủi thân vừa rồi đi, cả người lập tức đầy dũng khí, nói: “Cảm ơn.”

Tề Linh Hiền cười: “Là việc nên làm thôi!”

Ông ấy nhìn về phía Tề Gia Mẫn rồi lại quay đầu lại, nói: “Cho dù không phải vì nó thì tôi là bác sĩ, cũng sẽ chiếu cố cô thật tốt.”

Phạm Tiểu Vi mỉm cười, toàn thân đều trở nên rạng rỡ.

Tề Gia Mẫn nhìn cậu Tề, lại nhìn Phạm Tiểu Vi, đột nhiên sinh ra một cảm giác kì lạ. Cảm giác này không phải xuất phát từ phía cậu Tề mà là Phạm Tiểu Vi. Cảm xúc của cô ấy biến hóa thật sự quá… Tề Gia Mẫn thậm chí không dám nói, nghi vấn cái này là hỉ sự hay vẫn là sầu chuyện.

Cô siết chặt góc áo, phiền muộn.
Bình Luận (0)
Comment