Sau khi Tề Gia Mẫn về nhà mới biết chuyện anh tư Tề bị thương, hơn nữa còn là vì mỹ nhân mà bị thương.
Tề Gia Mẫn trở về đã khuya mà Mục Lan vẫn chưa rời đi. Con người của cô ấy không phải rất có trù tính, hơn nữa làm việc gì cũng đều có tính bốc đồng của đại tiểu thư, bằng không cũng không nói theo đuổi Lục Minh Kỳ liền theo đuổi, hoàn toàn không bận tâm hắn đã có vị hôn thê. Mà hiện tại, cô ấy cũng không cảm thấy muộn như vậy vẫn ở nhà người ta thì có gì không ổn.
Tề Gia Mẫn ngẩng đầu xem thời gian, đã chín giờ.
Cô tiến lên nhìn vết thương của anh tư Tề. Lúc này cánh tay của hắn đã được băng bó, chẳng nhìn ra cái gì nhưng Tề Gia Mẫn cảm thấy hẳn là không nghiêm trọng đến thế. Nếu thật sự nghiêm trọng thì bác sĩ sẽ không để hắn về nhà mới đúng.
“Mục Lan, chị đã gọi điện về nhà chưa?”
Con gái muộn như vậy còn chưa về, trong nhà sao có thể yên tâm?
“Rồi!”
Thật ra cô ấy đã quên mất. Mà ba mẹ Tề đi Hàng Châu không có ở nhà, anh cả và anh hai Tề không biết ở bên ngoài làm việc gì mà em trai bị thương như thế này cũng không thấy trở về, cho nên trong nhà chẳng có ai.
Cũng may có Tề Linh Hiền, trước khi đưa cơm tới bệnh viện đã nghĩ ra mà nhắc nhở một tiếng, nếu không thì thật đúng là cô ấy đã quên gọi điện thoại về nhà. Có thể thấy được người này khá ẩu và hấp tấp.
Tề Gia Mẫn hơi mỉm cười, nói: “Vậy là được rồi.”
Cô lại quay đầu nhìn về chỗ vết thương đã được băng bó, đau lòng hỏi: “Anh tư, có đau không? Bác sĩ có nói phải chú ý gì không? Tay bị thương là tay phải, ngày mai đừng ra bến tàu nữa. Ở đó nhiều người, rất hỗn loạn, nếu chẳng may bị đụng phải rồi càng nghiêm trọng hơn thì khổ.”
Cô lại nghĩ nghĩ, nói: “Có phải kiêng cái gì không?”
Vừa dứt lời, anh tư Tề chưa lên tiếng thì Mục Lan đã lập tức lấy ra một tờ giấy, nói: “Có có, chị đã ghi nhớ hết những đồ phải kiêng rồi.”
Cô ấy chớp mắt, cười cười: “Chị không đi chẳng phải là vì đợi ai đó nhà em trở về để giảng giải một chút hay sao. Không thể để sót một cái được.”
Tề Gia Mẫn: “……”
Mục Lan: “Rất nhiều thứ đấy. Nào là hải sản này, tôm cua gì đó đều không được, còn có…”
Mục Lan lải nhải mà Tề Gia Mẫn cũng ở một bên nghiêm túc lắng nghe. Anh tư Tề dở khóc dở cười không biết sao mình lại rơi vào cái tình cảnh này. Cũng may là lúc đầu óc hắn suýt bay lên mây thì hai người này rốt cuộc cũng nói xong.
Tề Gia Mẫn nhìn tờ giấy trên tay Mục Lan, nói: “Hay là chị đưa cho em cái này đi, em chép ra vài tờ nữa để dán trong phòng bếp với mấy chỗ khác, như vậy thì không cần phải giải thích cho từng người một, mọi người cũng biết mà chiếu cố anh tư.”
Tề Gia Mẫn nói chân thành khiến Mục Lan rất vui mừng: “Được, được.”
Cô ấy nhìn về phía anh tư Tề, nói: “Hắn bị thương ở tay phải nên lúc ăn cơm tốt nhất là mọi người đút cho hắn đi.”
Anh tư Tề vừa mới uống một hớp nước, còn chưa kịp nuốt thì đã phun ra, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Đút hắn ăn?
Coi hắn là đứa trẻ ba tuổi à?
Anh tư Tề cảm thấy hình như mình đang bị cười nhạo.
Mục Lan lại nói một hồi lâu, lần này anh tư Tề thật sự sợ ngây người. Hắn chưa từng thấy qua cô gái nào có thể nói nhiều đến thế, từ lúc vào cửa đến giờ không ngơi miệng chút nào.
Mẹ Tề tuy rằng hung dữ nhưng những lúc không làm gì sai, hầu như bà ấy sẽ không nói nhiều, mà Tề Gia Mẫn hoạt bát nhưng cũng không ồn ào, rất nhiều lúc cứ tự chơi một mình thôi.
Nhưng vị này, cô ấy có thể nói mãi không ngừng nghỉ.
Hơn nữa lời nói còn không lặp lại nhau.
Trời mới biết sao có thể nói nhiều như vậy!
Tề Gia Mẫn nhìn biểu tình của anh tư Tề, lại nhìn Mục Lan, như có như không cười cười, thậm chí cũng không hỏi nhiều Mục Lan đến bến tàu làm gì.
Tề Gia Mẫn về lúc chín giờ, cô ấy đã nói tới hơn mười giờ. Cuối cùng ngoài cửa cũng truyền đến tiếng xe, Trương quản gia rất nhanh đi vào, nói: “Mục tiểu thư, đại thiếu gia nhà tôi đã trở lại, nói muốn đưa ngài về nhà họ Mục.”
Mục Lan kéo anh tư Tề: “Ngày mai tôi lại tới thăm anh!”
Anh tư Tề: “Đừng, đừng. Cô cứ bận việc của mình đi, thật sự không cần đâu.”
Không tới mới tốt!
Mục Lan vỗ vỗ bả vai anh tư Tề: “Không cần quá cảm động. Tôi về đây.”
Anh tư Tề: “…”
Tề Gia Mẫn nghẹn cười. Cô tiễn Mục Lan ra cửa. Lúc này, anh cả Tề cũng xuống xe. Tuy rằng bận suốt ngày nhưng trông hắn cũng không có gì mệt mỏi, nói: “Mục tiểu thư, mời.”
Mục Lan dặn dò Tề Gia Mẫn: “Em phải chăm sóc hắn thật tốt nha.”
Tề Gia Mẫn gật đầu: “Ừm.”
Mắt thấy xe đã rời đi, Tề Gia Mẫn trở lại phòng khách, nhìn anh tư nhà mình. Hắn tỏ ra rất đáng thương, sức cùng lực kiệt. Tề Gia Mẫn đi tới, hỏi: “Anh tư, anh không sao chứ?”
Tề tứ ca: “Anh nghĩ, khả năng anh sẽ bị cô ấy tra tấn chết mất.”
Tề Gia Mẫn phì cười, ý vị thâm trường nói: “Anh cứ coi như là… gánh nặng ngọt ngào đi?”
Nói xong rồi nghênh ngang rời đi.
Anh tư Tề: “???”
Này ý gì?
Anh ba Tề ở một bên cũng cười theo, đi lên lầu.
Hắn muốn ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó nói cho Du Khanh nghe, thật thú vị nha!
Mà lúc này Du Khanh đang ở trong nhà tính toán xem mình còn thiếu cái gì không thì nghe được tiếng gõ cửa. Du Khanh ngẩng đầu nói: “Mời vào.”
Người gõ cửa là nữ giúp việc, lễ phép nói: “Đại tiểu thư, lão phu nhân cho gọi người xuống lầu.”
Du Khanh buông bút xuống, đi thẳng xuống dưới lầu. Lúc này, tất cả nữ quyến nhà họ Du đều có mặt ở đây, cô ấy ngờ vực: “Bà nội tìm cháu ạ?”
Du lão phu nhân đối xử với cô ấy lạnh nhạt, đương nhiên vốn cũng không thân thiết gì, chỉ là từ sau khi cô ấy náo loạn một hồi thì càng lạnh nhạt hơn nữa, không thể nào tự dưng mà nói chuyện được. Bà ta nhìn thấy Du Khanh thì để một cái hộp lên bàn, đẩy cho cô ấy.
Du Khanh nghi hoặc: “Đây là?”
“Cháu là cháu nội nhà họ Du, tóm lại không thể gả chồng mà không có gì đi?”
Du Khanh cúi đầu mở hộp ra, bên trong tất cả đều là trang sức.
Cô ấy sửng sốt.
Thật ra, trong khoảng thời gian này, nhà họ Du đã đưa tiền cho cô ấy tự mình lo liệu, tuy không ít nhưng nếu Du Khanh muốn mua thứ thật sự tốt thì cũng chưa chắc dễ dàng. Rốt cuộc, để chọn được đồ tốt yêu cầu phải có thời gian và kinh nghiệm.
Hơn nữa, bản thân cô ấy không phải một người rất thích trang sức, cũng không để ý đến, thế nên chưa xem nhiều đến mấy thứ này. Thật không ngờ lúc này đây bà nội lại đưa cô một hộp trang sức.
Lại còn là trước mặt mọi người.
Cô ấy nói: “Cảm ơn bà nội.”
Cô ấy cũng không phải một người hiếu thắng mà nói không cần.
“Xuy.” Một tiếng trào phúng vang lên, Du Khanh vừa ngẩng đầu liền thấy đó tam di thái. Người này cùng lắm lớn hơn cô ấy một tuổi nhưng cũng đã gả vào đây được bốn năm rồi. Chỉ nghĩ thôi cũng biết một cô thiếu nữ xinh đẹp vì sao lại gả cho một lão già.
Lúc này, cô ta đang ghen ghét nhìn hộp trang sức, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu và khinh bỉ.
Du Khanh “cạnh” một tiếng đóng chiếc hộp lại, nhìn về phía phía tam di thái. Bình thường cô ấy sẽ không chấp nhặt vì nghĩ đó là trưởng bối nhưng hiện tại đã khác rồi! Đến cả tình nhân của cha cô ấy cũng dám giết chết thì còn phải để ý cái gì chứ?
Lại nói, hôn sự đã định rồi, cô ấy đã có con đường của mình, dù sao cũng sẽ không ở lại trong cái nhà này bao lâu nữa, tất nhiên sẽ không chịu đựng cô ta.
Du Khanh nhìn tam di thái, từng câu từng chữ lạnh lùng nói: “Nếu như cô sống đủ rồi muốn xuống dưới đất làm vợ bé của Diêm Vương thì cứ việc chọc đến tôi! Tôi sẽ giúp cô được chết!”
Còn phải nói, lời Du Khanh thật sự hữu dụng. Sắc mặt tam di thái trong nháy mắt liền trắng bệnh, cô ta bặm môi, giậm chân đứng lên: “Tôi là trưởng bối của cô!”
“Phốc!” Du Khanh đứng lên, lạnh lùng nói: “Cô không biết thế nào là xấu hổ có phải không? Trưởng bối trên? Cái gì trưởng bối? Cô chỉ là gả vào đây làm vợ bé mà thôi, chứ còn nghĩ mình là cái thá gì à? Nếu sớm mấy năm thì cô có khác gì mấy nha hoàn quét tước vệ sinh? Đừng tưởng mình là gà hóa phượng. Tôi nhắc lại lần nữa, tránh xa tôi ra một chút, chỗ này còn không đến phiên cái loại hạ đẳng như cô nói chuyện! Cô đừng để tôi nói phải nói lần thứ ba, tôi không có tâm tình đấy đâu. Thế cho nên, cô chỉ cần mở miệng ti tiện một câu thôi là tôi sẽ bắn một phát chấm dứt cuộc đời của cô luôn đấy! Tóm lại...”
Ngừng một chút, Du Khanh cười lạnh: “Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết. Ba, tôi cũng đã đắc tội rồi, tôi không sợ đắc tội thêm ông nội nữa đâu.”
Những người phụ nữ có mặt tại đó đều trợn mắt há hốc mồm!”
Nhưng loáng thoáng cũng có thể nhìn ra Du lão phu nhân có vài phần âm thầm vui sướng, chỉ là không hiện rõ ràng ra mà thôi.
Tam di thái cũng đã chứng kiến lần nảy sinh ác độc đó của Du Khanh, cô ta thật sự không dám đối mặt chính diện với Du Khanh. Mỗi người ở hiện trường đều biết, cho dù Du Khanh không tốt cũng là người nhà họ Du, hơn nữa đã đính hôn rồi, dù nhà họ Du không thích cô ấy nhưng đại để cũng sẽ chắp vá cho đến khi cô ấy gả ra ngoài. Nhưng nếu ngay lúc này cô ta chọc giận Du Khanh thì chắc chắn là mất nhiều hơn được.
Cô ta hít sâu một hơi, nói: “Tôi không thèm chấp nhặt với một đứa nhóc.”
Du Khanh: “Tôi lại nhổ vào cho. Đứa nhóc? Không biết đời kiếp nghiệp lai nào cô mới sinh ra được đứa nhóc của riêng mình ha? Thế mà còn mặt dày dám tự xưng trưởng bối với hậu bối nhà họ Du. Nếu để tổ tông nhà họ Du biết được, tám phần là muốn độn thổ chạy tới bên cửa sổ phòng cô giáo huấn một trận đấy chứ! Rác rưởi! Hôm nay tôi phải nói luôn ở đây, rằng bình thường nhìn thấy tôi thì nhớ đi đường vòng, đừng để tôi không cao hứng, tôi sẽ không khách khí đâu!”
Người nhà họ Du lại trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không thể ngờ được Du Khanh sẽ phát tiết như vậy!
Có điều, mắng hay lắm!
Từ trên xuống dưới nhà họ Du đều không thích tam di thái này. Cô ta ỷ vào chính mình được Du lão gia tử sủng ái nên hành sự không có chừng mực, nhiều khi còn khoe mẽ. Bây giờ thì tốt rồi, khiến Du Khanh phát hỏa rồi.
Mọi người đều có chút sảng khoái trong lòng.
Hơn nữa cũng chẳng ai rảnh mà lo chuyện bao đồng đâu!
Còn không nhìn thấy lão phu nhân chẳng hề lên tiếng đấy sao?
Bọn họ hà tất phải xông lên làm gì?
Vả lại, đột nhiên họ phát hiện Du Khanh đã thay đổi rất nhiều. Rốt cuộc, trước kia cô ấy rất có vẻ tri thức, mang theo vài phần khí chất tiểu thư khuê các, thanh tao và nhã nhặn. Nhưng bây giờ thì khác. Tuy vẫn là mười phần phong độ trí thức nhưng lại nói năng hùng hồn hơn rất nhiều.
Thậm chí còn có vẻ rất uy quyền.
Sự thay đổi không hẳn là quá lớn nhưng lại rất rõ ràng.
Tam di thái không được chút nào ở chỗ Du Khanh liền quay sang cáo trạng với Du lão phu nhân: “Chị cả, chị xem đứa nhỏ Du Khanh này đi… Như vậy gả qua, không chừng nhà họ Tề ở sau lưng nói nhà chúng ta thế nào đó cũng nên.”
Du Khanh nhàn nhàn nói: “Thế nào? Cô có bao dưỡng nội ứng ở nhà họ Tề à?”
Tam di thái biến sắc: “Nói bậy bạ gì vậy!”
“Nếu biết là bậy bạ thì câm miệng đi, đừng có nhiều lời! Nhà họ Tề nói gì sau lưng nhà chúng ta? Lỗ tai nào của cô nghe được? Đừng tưởng rằng mình là vợ bé của ông nội thì có thể diễu võ dương oai. Tôi nói cho cô biết, mặc kệ là trong mắt ai thì cô cũng chỉ là cái hạng rác rưởi mà thôi! Liền tính là tôi hung dữ thì trong mắt nhà họ Tề cũng là một cô gái kiên cường cứng cỏi lại tài hoa. Bọn họ liền thích kiểu người như tôi đấy. Còn cô? Có cho đi chăng nữa thì nhà người ta cũng không thèm nhận làm người hầu vì sợ cô sẽ bày mưu tính kế câu dẫn người đấy!”
“Du Khanh, mày…”
“Bang!”
Du Khanh trực tiếp cho tam di thái một bạt tai. Hiện trường lập tức an tĩnh tới mức một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Tam di thái không ngờ Du Khanh lại dám động thủ, những người khác cũng vậy, thậm chí đến mẹ của Du Khanh cũng sững sờ.
Du Khanh: “Cút!”
Tam di thái đang định la lối khóc lóc thì nhìn thấy sát khí nồng đậm trong mắt Du Khanh liền cả kinh trong lòng.
Cô ta chạy đi, vừa chạy vừa khóc!
Du Khanh ngồi xuống, nhàn nhạt: “Thực xin lỗi bà nội, làm bà mất hứng rồi.”
Du lão phu nhân dửng dưng nói: “Không việc gì, gần đây cô ta có chút không biết điều. Chúng ta là người một nhà, không để ý chuyện đó, nhưng cháu sắp gả chồng rồi, không chịu đựng được nữa cũng là bình thường. Nếu cô ta bới lông tìm vết, cháu nói cho ta là phải. Ta cùng nói với ông nội cháu, tóm lại nhà họ Du cũng không phải là nơi để cô ta quậy phá.”
Giọng của Du lão phu nhân thực bình tĩnh, nhưng ở chung lâu rồi liền có thể nghe ra vài phần cao hứng. Tam di thái đương nhiên cũng cảm giác được, trong lòng tức vô cùng, thình thình đi lên lầu. Chỉ là có lẽ quá bực dọc nên lập tức bước hụt, “A…!!!”
Cả người ngã xuống.
Mấy người phụ nữ đồng loạt quay đầu lại. Du lão phu nhân: “Nhanh nhanh đưa người đến bệnh viện. Quản gia, đưa cô ta đi.”
Tam di thái thực mau đã bị tiễn đi.
Lúc này ý cười của Du lão phu nhân càng thêm rõ ràng, nói: “Nhìn xem có thích mấy cái trang sức này không. Sau ta nhìn thấy thứ tốt thì sẽ mua cho cháu một ít. Ta thấy cháu chỉ lo quần áo mà quên mất trang sức. Thật ra trang sức mới là bộ mặt của người phụ nữ, không được qua loa.”
Du Khanh: “Cháu biết rồi, cảm ơn bà nội.”
Du lão phu nhân mỉm cười: “Dù cháu là người có tật thì cũng vẫn là người nhà họ Du, tóm lại là chúng ta sẽ không mặc kệ cháu. Ông nội và cha đều là miệng cứng lòng mềm, cháu đừng quá mức khổ sở, trong lòng hai người đó đều có cháu.”
Du Khanh gật đầu: “Cháu biết rồi.”
“Bọn họ hung dữ với cháu, cháu cũng không nên trách cứ bọn họ.”
“Cháu biết, cháu hiểu hết, sẽ không trách bọn họ.”
Du Khanh ôm một hộp trang sức lên lầu, ngồi trước bàn trang điểm suy tư. Thật lâu sau cô ấy nghĩ tới lời mà tiểu thúc đã nói, cắn môi, dựa vào bàn thì thầm: “Cảm ơn tiểu thúc.”
Ai có thể nghĩ đến, người thật tình vì cô ấy mà trù tính trong cái nhà này không phải cha mẹ mà là tiểu thúc đâu!
Du Khanh cúi đầu nhìn tay mình. Cô ấy còn chưa dám tin mình thật sự đánh người!
Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, rõ ràng là cô ấy đánh người nhưng bà nội không trách phạt, ngược lại còn cao hứng.
Tiểu thúc nói: Cũng chỉ còn mấy tháng, hà tất phải làm chính mình sống khổ sống sở đâu! Nhiều thứ chỉ cần làm khác một chút là sự việc liền thay đổi rất nhiều. Một khi đã như vậy thì sao lại không làm?
Tiểu thúc cũng nói: Có đôi khi cháu làm được chuyện người khác không dám làm cũng sẽ khiến người ta cảm thấy “thích” hoặc cũng có thể “tận dụng”. Thông qua một việc nho nhỏ để bản thân được nhẹ nhàng đi một chút chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Cũng đừng cảm thấy mình cầm tiền của nhà họ Du là không đúng. Cháu phải biết rằng, cháu không lấy số tiền này thì cũng có người khác lấy, so với để lại cho bọn họ ăn chơi trác táng thì không bằng cầm trong tay mình.
Du Khanh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve hộp trang sức.
Còn Du tứ thiếu lúc này đang ngồi ở ban công. Gió lớn mà tiết trời cũng lạnh, thế nhưng hắn lại như thể vô tri không cảm nhận thấy, yên lặng cầm một ly rượu mạnh trong tay.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Du tứ thiếu không quay đầu lại, nói: “Mời vào.”
Người tiến vào chính là Du lão phu nhân. Bà ta không nghĩ là con trai đang ở ngoài ban công, kinh ngạc, oán trách: “Sao không đi vào? Nhỡ mắc thương hàn thì làm sao bây giờ?”
Du Thư mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”
“Như thế nào mà không sao? Xem xem, mặt lạnh toát rồi đây này.” Bà ta sờ soạng mặt hắn một chút nói: “Mau vào phòng đi.”
Du Thư lắc đầu, nói: “Không có việc gì, trời lạnh thì con mới có thể thanh tỉnh suy nghĩ chút chuyện.”
Du lão phu nhân nói: “Đứa nhỏ này thật là!”
Bà ta than thở: “Con ấy, phải tìm người phụ nữ nào chăm sóc chu đáo cho mình mới được.”
Trước mặt Du Thư hiện lên bóng dáng một người, hắn lắc đầu: “Không cần.”
Hắn nói: “Mẹ, mẹ cũng biết tính con mà. Con không thích có người bên cạnh chi phối cuộc sống của mình.”
“Nói bậy nào! Ai có thể không kết hôn? Cũng phải nói, sao lại là chi phối cuộc sống được? Cùng lắm đó cũng chỉ là một người hầu hạ chăm sóc con mà thôi. Như vậy thì có ảnh hưởng gì đâu? Mà mẹ biết tính con. Con là đứa có tâm tính kiên định, nếu con không muốn thì ai có thể chi phối cuộc sống của con đây? Đừng gạt mẹ. Cũng đã hai bảy rồi, nên có phụ nữ bên người, bằng không chừng nào mới có con? Lúc anh cả hai bảy, Du Khanh cũng đã chín tuổi rồi. Nhìn con xem, ngay cả một người phụ nữ cũng không có.”
Du thư cười: “Có lẽ, người con muốn còn nhỏ.”
Du lão phu nhân nhạy bén phát hiện ra ý tứ trong lời con trai, lập tức hỏi: “Người con thích con nhỏ à? Là ai thế?”
Bà ta lập tức trên dưới đánh giá con trai, nghiêm túc hỏi: “Là ai?”
Bà ta cẩn thận cân nhắc nhưng Du Thư vẫn bất động thanh sắc như cũ, không hề có chỗ nào đặc biệt. Hắn mỉm cười: “Không có ai cả. Con chỉ ví dụ thế thôi. Mẹ cũng biết là bây giờ con có rất nhiều việc, nơi nào có thời gian suy nghĩ những việc này? Hơn nữa, nếu con thật sự tìm một người phụ nữ, có lẽ là hại cô ấy.”
Hắn hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra thương cảm, tươi cười một nụ có phần cay đắng: “Tình trạng hiện tại của con chẳng biết bản thân có thể sống được bao lâu nữa, con không muốn làm thương tổn đến người khác.”
“Nói bậy! Cái gì mà thương tổn người khác? Người nào có thể gả cho con là phúc của cô ta!” Du lão phu nhân kéo con trai tới, nói: “Nghe mẹ nói, càng là như vậy thì càng nên tìm một người phụ nữ tốt, sinh một đứa con.”
Du Thư: “Mẹ, mẹ không cần khuyên con, bây giờ con thật sự không muốn. Hơn nữa, hiện tại thế đạo không ổn định, bất cứ lúc nào con cũng có khả năng xông pha chiến trường. Nếu con chết khiến người ta phải ở góa thì sao?”
“Phi phi phi, không được nói bậy, cái gì mà ở góa! Như con nói thì những người nhập ngũ đều không được kết hôn hết à?”
Du lão phu nhân còn định khuyên Du Thư gì đó nhưng hắn lắc đầu: “Mẹ, đừng nói nữa. Tâm ý con đã định rồi, về sau… lại nói! Nếu một ngày kia, quê hương thái bình rồi, con nhất định sẽ kết hôn!”
“Đứa nhỏ này…” Du lão phu nhân yêu thương người con trai này nhất nhưng rồi lại thật sự không rõ rốt cuộc hắn nghĩ cái gì. Có lẽ là người đọc sách nhiều cũng nghĩ nhiều!
Có đôi khi bà ta nghĩ, thà rằng con trai bà không thông minh như vậy!
Nếu như không thông minh đến thế thì có phải sẽ không đến mức nghĩ ngợi nhiều như vậy?
Thấy hắn thật sự không có tâm tư nói nữa, Du lão phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Con đó, thật làm ta nhọc lòng.”
Du tứ thiếu bật cười, hắn nói: “Du Khanh giáo huấn tam di thái đi?”
Du lão phu nhân gật đầu: “Còn đừng nói, nó thật sự nổi điên luôn. Con không nhìn thấy mặt cái con vợ ba này, giồi ôi, thật tức cười chết mất!”
Bà ta vốn không thích nhất con gái mà không dịu dàng duyên dáng, nhưng lúc này lại cảm thấy thật ra như thế cũng không tệ lắm!
Dù sao cũng có nhà chồng, sau này cũng không quan hệ nhiều lắm với nhà họ Du nữa, cứng rắn một chút cũng tốt.
“Ta đã kêu quản gia đưa cô ta đến bệnh viện rồi. Trong nhà lúc này thanh tịnh hẳn. Haha!”
Không phải bà ta không thể quản tam di thái, chỉ là có chút lời bà ta nói ra sẽ không dễ nghe, dù sao bà ta cũng là người phụ nữ làm chủ gia đình. Nhưng bây giờ lại bất đồng! Người khiến con nhỏ đó tức giận đến ngu người không phải bà ta. Ngồi một bên xem kịch thật không tồi!
Du tứ thiếu mỉm cười: “Cho nên, về sau mẹ không cần phải lạnh lùng hay là trừng mắt gì với Du Khanh. Nó chỉ là có bản năng chán ghét thê thiếp thôi. Mẹ không cần nói gì nhưng tam di thái động một cái thôi cũng hoàn toàn bị nó bóp chết rồi. Mẹ không cần ra tay, cũng không cần quát tháo, không phải rất tốt sao?”
Du lão phu nhân gật đầu: “Thật đúng là khá tốt. Nhưng mà sao con biết Du Khanh nhất định sẽ nổi giận? Mẹ còn tưởng cho dù thế nào nó cũng sẽ kiềm chế cố trụ.”
Du tứ thiếu: “Tề Gia Mẫn là đồ đệ của con, mẹ nói con không hiểu người nhà họ Tề sao?”
Du lão phu nhân tổng cảm thấy nơi nào không đúng lắm nhưng lại không bắt được đúng điểm. Bà ta bị chuyện của Du Khanh hấp dẫn, hỏi: “Ý con là nhà họ Tề thích nó như vậy?”
“Mẹ cũng nghe qua tính cách của Tề Linh Nghi rồi đúng không? Mấy anh em nhà họ Tề cơ bản là quen ở với một cô gái sôi nổi và tràn đầy sức sống, nếu nói bọn họ thật sự thích người dịu dàng như nước con mới không tin.”
Du lão phu nhân: “… Đúng là một loại gạo dưỡng trăm người! Còn có người không thích dịu dàng nữa?!”
“Không thích dịu dàng rất kỳ quái sao? Con cũng không thích.” Du Thư cúi đầu uống một ngụm rượu. Một ly rượu mạnh đã sắp bị hắn uống hết rồi, sắc mặt có chút hơi ngà say.
Du lão phu nhân: “!!!”
Bà ta nhìn con trai hồi lâu mới nói: “Con không thích dịu dàng???”
Du Thư: “Không thích.”
Hắn bật cười, nói: “Dịu dàng có ích gì?”
Lời này hỏi ra khiến Du lão phu nhân ngớ người. Bà ta mê mang nhìn con trai, có chút không hiểu.
Chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ và bọn họ lúc ấy không giống nhau? Đã không còn thích con gái ôn như như nước nữa rồi?
Thế gian này thay đổi rồi ư?
“Mẹ, mẹ về phòng đi, con muốn nghỉ ngơi.”
Du lão phu nhân: “Được được, ngủ sớm một chút. Đừng có cả ngày hồ nháo. Chuyện kết hôn này để tâm chút cho mẹ, không thể cứ kéo dài được. Mẹ không cần biết con thích kiểu người như thế nào, nếu thích người sôi nổi thì mẹ sẽ tìm cho con người như vậy.”
Có thể sắp xếp đi xem mắt.
Du tứ thiếu cúi đầu chào. Thấy Du lão phu nhân đã rời đi, hắn đóng cửa lại, một mình dựa người vào ban công, uống một hơi cạn ly rượu, rồi lại đến một ly khác.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Trong phòng Du Thư có đường dây điện thoại riêng. Hắn tiếp máy, trong giọng nói không nghe ra một chút dấu vết say rượu: “Alo, Du Thư đây.”
Bên kia đầu dây là Lục Minh Kỳ, hắn nói: “Tứ thiếu, tôi ở Khai Thụy Sĩ, lại đây một chuyến được không?”
Du Thư: “Có thể.”
Hắn cúp điện, nhanh chóng thay quần áo đi ra cửa.
Du Thư thực mau đánh xe tới câu lạc bộ Khai Thụy Sĩ rồi đi thẳng lên lầu, qua lầu năm vẫn tiếp tục đi lên. Phía trên lầu năm không an tĩnh như thường ngày, ngược lại có chút náo nhiệt.
Du Thư đi lên cửa lầu sáu, lúc này ở cửa có mấy người mặc áo đen: “Xin chào, giấy chứng nhận của ngài.”
Du Thư cầm một tấm thẻ ra, mặt trên thậm chí còn có một tấm ảnh.
Người mặc áo đen kiểm tra xong lại đi tới bên người Du Thư. Hắn đứng thẳng lên cho hai người kia ra rà soát, xác nhận hắn không mang theo bất cứ vũ khí gì mới nói: “Du tứ thiếu, mời.”
Du Thư vào cửa, thấy được Lục Minh Kỳ. Lục Minh Kỳ đi tới đón hắn, thấp giọng nói: “Tình địch và anh rể tương lai của cậu đều ở đây.”
Du Thư lạnh mặt liếc hắn một cái: “Cậu có thể đừng nói nhảm được không?”
Lục Minh Kỳ cười cười, bọn họ cùng ngồi xuống. Du Thư nhìn về phía Cao Như Phong ở cách đó không xa, vừa lúc Cao Như Phong cũng nhìn về phía hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Cao Như Phong lười nhác dựa vào ghế, cái dáng ngồi không ra ngồi, trông kì cục nhất ở chỗ này.
Cho dù thân phận gì thì ai ai cũng đều là tây trang giày da! Chỉ có Cao Như Phong, một thân đồ đen trông không chút đứng đắn, không chút tin cậy, rất biếng nhác.
Đấy là ghế phía trước có người ngồi rồi, nếu không chắc hắn phải gác chân lên đó một cách lưu manh nhất.
“Cao Như Phong vừa đến.” Lục Minh Kỳ thấp giọng.
Du Thư không rời ánh mắt, trùng hợp là Cao Như Phong cũng thế. Hắn không chỉ không rời mắt đi mà còn điều chỉnh tư thế càng thoải mái hơn để nhìn Du Thư, giống như nhìn đất cỗi trời hoang từ xa xôi.
Dáng vẻ “triền miên đến thiên thai” của hai người này tự nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Một số người không biết thì khó hiểu tự hỏi bọn họ đang làm cái gì; một số người biết chút ít thì động tác nhất trí nhìn về phía Tề Gia Cung. Có điều, Tề Gia Cung vẫn cứ nghiêm túc, yên lặng ngồi ở đó, đầu hơi cúi xuống không biết nghĩ cái gì.
Cảnh tượng thật sự kì lạ.
Đang trong lúc không khí quỷ dị, Tề Gia Cung đứng lên, xoay người đi tới quầy, không biết nói cái gì, sau đó đăng kí và kí một cái tên.
Ngay sau khi hắn kí tên, lập tức có người tới dẫn Tề Gia Cung rời đi. Đương nhiên mọi người đều có thể nhìn ra là hắn đi gọi điện thoại. Những người có mặt ở đây muốn đi gọi điện đều phải đăng kí xác nhận, hơn nữa còn phải có người đi cùng. Nhưng đến tột cùng là gọi cho ai thì bọn họ không biết, chỉ có ban tổ chức biết.
Lúc Tề Gia Cung trở về chắc cũng chỉ qua gần mười phút, mà Du Thư và Cao Như Phong vẫn nhìn chằm chằm nhau như đang chọi gà.
Lúc này, Tề Gia Cung rốt cuộc cho bọn họ mỗi người một ánh nhìn, nhưng rất nhanh liền giương khóe miệng lên mang theo vài phần trào phúng rồi xoay người về chỗ của mình, không nói một câu dư thừa.
Chỉ là, hai người kia mặc kệ Tề Gia Cung, vẫn đấu mắt như cũ. Thật kì dị!
Cuối cùng cũng có người không rõ nên thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Người ngoài không biết hình dung như thế nào, chỉ căn cứ vào lời đồn đại loáng thoáng, nói nhỏ: “Đại để là… kẻ thù gặp nhau liền phải cay mắt?”
“Kẻ thù?”
Không nghĩ ra được là Du tứ thiếu và Cao Như Phong có cái thù hận gì! Hai người này vốn dĩ là một chút tiếp xúc cũng không có nha! Nếu có, bến Thượng Hải lớn như vậy mà không chỗ nào truyền ra sao?”
“Tình địch thì còn không phải kẻ thù à?”
Tuy rằng Du tứ thiếu chưa từng bày tỏ tình ý với Tề ngũ tiểu thư nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa thấy qua vị này đối với người con gái nào tốt như vậy, thậm chí còn thu nhận làm đồ đệ. Thế không phải rất kì quái sao? Nếu nói Du tứ thiếu không có tâm tư gì thì thật khó tin được!
Nhưng cho dù là có tin hay không thì mọi người cũng không thể nhiều lời, sợ rước lấy rắc rối.
Không cần thiết.
Vốn dĩ là không có nhiều đồn đãi nhưng cảnh tượng hôm nay lại giống như đã chứng thực.
Tóm lại, trông rất đẫm máu.
Cao Như Phong nhìn chằm chằm Du tứ thiếu. Du tứ thiếu luôn luôn không cẩu thả, so với chính mình tùy ý như vậy, hắn chính là một thế gia công tử đứng đắn, không hề vượt quá chừng mực một phân nào.
Cao Như Phong nhìn bao tay da màu đen của hắn. Hắn rất ít khi lộ da thịt ra, giống như người bên ngoài đều rất bẩn vậy.
Cao Như Phong trào phúng cười. Có điều lúc này hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng xoa xoa bả vai rồi xoay người.
Bởi vì hành động này của hắn nên hiện trường vốn dĩ an tĩnh cũng dần sôi nổi lên.
Vừa rồi, rất nhiều người còn không dám phát ra tiếng động lớn!
Sợ đắc tội ai đó!
Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, chiếc đồng hồ lớn cuối cùng cũng dừng đến vị trí mười một giờ rưỡi.
“Tuýt tuýt tuýt!” Một hồi còi dồn dập vang lên. Một người đàn ông trung niên mặc áo dài nam đi lên đài. Hắn đeo mắt kính, tóc chải chuốt tỉ mỉ từng sợi: “Xin chào, hoan nghênh các vị tới hội đấu giá lần này. Tôi là người chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Bây giờ chúng ta sẽ đi vào phòng triển lãm trong vòng nửa giờ, mời các vị.”
Giọng nói vừa hạ xuống, một sườn khác của cửa chính mở ra, mọi người đứng dậy, không chen lấn nhau nối đuôi nhau đi vào.
Dù sao, có thể vào đây tóm lại đều không phải là người bình thường, sẽ không vì tới sớm một bước so với người khác mà vội vội vàng vàng.
Nhưng Tề Gia Cung lại không nhúc nhích. Hắn vẫn yên lặng ngồi ở vị trí đó. Mà đồng dạng cũng có hai người như vậy là Cao Như Phong và Du tứ thiếu.
Lục Minh Kỳ đành chịu, nhỏ giọng nói bên tai Du tứ thiếu: “Cậu định ở chỗ này phân cao thấp với bọn họ à? Đi thôi.”
Du tứ thiếu đột nhiên nói: “Cậu đoán xem, vừa rồi Tề Gia Cung gọi cho ai?”
Lục Minh Kỳ cười: “Tôi làm sao biết được.”
Du tứ thiếu từ tốn nói: “Tôi đoán là tiểu Gia Mẫn.”
Lục Minh Kỳ: “……”
Hắn nghiêng đầu nhìn Du tứ thiếu, thật lâu sau mới nói: “Cho nên, anh trai của người ta còn ở đây mà cậu còn lo lắng người ta bị lừa đi à? Đương sư phụ như thế có quá phận không?”
Du tứ thiếu nghiêng đầu, rốt cuộc cũng nhìn về phía Lục Minh Kỳ, nói: “Tôi thích thế.”
Lục Minh Kỳ: “……”
Hắn trầm mặc một chút, hồi lâu sau đột nhiên bật cười, nói: “Du Thư, cậu có cảm thấy hôm nay hỏa khí của chính mình rất lớn không? Để tôi đoán một chút.”
Tầm mắt hắn dừng trên người Cao Như Phong. Cao Như Phong không xoay người lại chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, hắn nói: “Không phải là gặp tình định nên cay mắt sao? Thật ra, cậu không nghĩ tới, trong mắt Tề Gia Cung, cả hai đều là sói đuôi to cần phòng bị đó.”
Du thư: “Cậu đi vào xem đi.”
Lục Minh Kỳ cười bất lực: “Được.”
Tuy rằng xem kịch rất thú vị nhưng cũng không thể ngăn trở hắn xem đồ cổ!
Không sai, nơi này đúng là hội đấu giá đồ cổ! Lục Minh Kỳ nghiên cứu rất nhiều về đồ cổ, không thể xưng là chuyên gia nhưng cũng không quá kém. Hắn nhanh chóng đi vào phòng triển lãm, những vật phẩm hôm nay đều trưng bày ở chỗ này.
Trước khi đấu giá bọn họ được xem xét nửa giờ, đương nhiên cũng là để bọn họ xác nhận thứ nào đó đáng giá. Đây chính là khảo nghiệm nhãn lực, cho nên cũng có một số người dẫn theo người có chuyên môn trong ngành tới nhưng đại đa số vẫn là đi một mình.
Bởi vì suất đấu giá có hạn nên không phải ai cũng có thể dẫn người vào.
Nếu ai khác ngoài hội viên muốn dẫn theo khách thì phải nộp thêm năm trăm miếng vàng nhỏ(1). Cái giá này quả thực là hố người. Phải biết rằng bọn họ mua một món đồ cổ chính tông cũng chưa chắc tới mức đó. Cho nên, nếu không có tham vọng lớn thì khẳng định là sẽ không mang theo người khác vào.
(1) một miếng vàng nhỏ thời dân quốc nặng xấp xỉ 31,25 gam.
Hơn nữa, đồ vật được đưa lên đấu giá đều là thật, chẳng qua là giá trị khác nhau mà thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chỉ còn mười phút nữa, đúng mười hai giờ là bắt đầu bán đấu giá, ngoài cửa tiến vào một đôi nam nữ. Nam phong lưu phóng khoáng, tóc chuốt ngược về sau, trời lạnh như vậy mà hắn chỉ mặc một kiện áo sơ mi và áo khoác mỏng màu đen bằng vải nỉ, không phối với giày da mà là một đôi giày ủng(2), có vài phần tự nhiên không gò bó khó tả. Thiếu nữ bên cạnh hắn lại hoàn toàn tương phản với một chiếc áo len cổ lọ màu trắng gạo rất dày và xù xì, bên ngoài là chiếc áo khoác dày màu đen dài tới mắt cá chân. Có thể nói trang phục của chàng trai đặc biệt ở đôi giày thì cô gái này cũng vậy.
Thế mà cô ấy lại đeo một đôi giày bông(3)!
Giày bông!
(2) giày ủng:
(3) giày bông:
Nhìn toàn trường, cho dù là nam hay nữ cũng không có ai ăn mặc như vậy. Mà dường như thế vẫn chưa đủ ấm, cô ấy còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ to đùng, chùm một chiếc mũ lớn, chỉ chừa lại một khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài.
Trông như một con gấu nhỏ sắp bị đóng băng.
Tề Gia Cung lập tức đứng dậy, đi tới cửa và dắt tay thiếu nữ, nói: “Em gái.”
Lúc này mọi người mới biết được đôi nam nữ kia là anh em nhà họ Tề, chính là em trai Tề Gia Hỉ và em gái Tề Gia Mẫn của hắn.
À, nghĩ thế thì không có gì bất ngờ nữa rồi!
Một chút cũng không.
Thanh danh của Tề Gia Hỉ rất nổi tiếng, mà cũng có nghe nói thân thể của Tề Gia Mẫn không được tốt, như vậy thì liền cảm thấy… có thể lí giải?
Tề Gia Mẫn vốn định ngủ, không nghĩ tới anh hai lại đến hỏi cô có muốn đi cùng tới tham gia hội đấu giá đồ cổ không!
Hội đấu giá đồ cổ sao!
Tề Gia Mẫn chưa bao giờ tham gia hội đấu giá như vậy đâu! Phải biết rằng đây chính là thời dân quốc đó! Cô gần như là nhảy dựng lên, nhanh chóng thu thập rồi đi theo anh hai Tề ra ngoài.
Thật ra Tề Gia Hỉ cũng không có ý định mang Tề Gia Mẫn ra ngoài vào buổi tối muộn nhưng mà anh cả bảo hắn hỏi em gái một câu có tới hay không.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô nhất định muốn đến.
Tề Gia Mẫn ngẩng mặt lên, nói: “Anh cả, thì ra chỗ này còn có hội đấu giá nha!”
Cứ cách ngày cô lại đến đây một lần thế mà vẫn luôn không biết bên này ẩn náu nhiều cơ sở như vậy. Lần trước đi tới lầu năm cô đã biết ở đó có thể đấu võ để học hỏi lẫn nhau, thật không ngờ lần này tới lầu sáu là một hội trường đấu giá.
Cô âm thầm tặc lưỡi.
Tề Gia Cung nói: “Chỗ này rất ấm, em cởi áo khoác ra đi, không là bị chênh lệch nhiệt độ sẽ không thoải mái đâu.”
Tề Gia Mẫn ngoan ngoãn vâng dạ rồi bỏ mũ và khăn quàng cổ xuống, còn cởi cả áo khoác ra nữa.
Phụ nữ ở đây không nhiều lắm nhưng ngoại trừ âu phục thì cơ bản là sườn xám. Mà Tề Gia Mẫn lại hoàn toàn khác biệt. Một chiếc áo len cao cổ lông cừu màu trắng, một chiếc quần dài màu đen, giày bông của cô cũng không giống của người bình thường mà cao tới bắp chân.
Trông rất ấm áp, thật sự ấm áp vô cùng.
Bởi vì đội mũ nên đầu tóc của Tề Gia Mẫn có chút lộn xộn. Tề Gia Cung cẩn thận sửa sang lại cho cô một chút.
Một số người đi ra từ phòng triển lãm nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu này của Tề Gia Cung thì kinh ngạc suýt chút ngã sấp mặt. Thật sự là quá sốc! Đây là ai? Chính là người trong giang hồ gọi là “Tề băng sơn” đó! Thế mà cũng có lúc hắn ôn như vậy! Điều này không phải thực khủng bố sao?
Mà lúc này Tề Gia Mẫn cũng đã thấy được sư phụ của cô, vẫy tay cười: “Sư phụ.”
Du Thư giơ khóe miệng lên. Có điều, hắn cao hứng tự nhiên cũng sẽ có người không cao hứng. Cao Như Phong phát ra một tiếng cười giễu cợt vang lanh lảnh. Thanh âm kia quả thực khiến tim gan của người khác phải run rẩy.
Đương nhiên Tề Gia Mẫn cũng thấy Cao Như Phong nhưng anh cả và anh hai đều ở đây, cô tuyệt đối không thể tùy tiện chào hỏi hắn được!
Hơn nữa, giữa bọn họ cũng không nhất thiết một hai phải chào hỏi đi!
Ánh mắt Tề Gia Mẫn lóe lên, cười nhẹ, nói: “Sư phụ, sao anh ở đây thế?”
Du Thư mỉm cười: “Lại xem một cái.”
Tề Gia Cung lịch sự cười với Du Thư một chút. Hắn nói: “Gia Mẫn, tới xem đồ lần này đấu giá đi? Sắp tới giờ rồi.”
Hắn bổ sung: “Chỉ còn bảy phút.”
Tề Gia Mẫn lập tức đáp: “Vâng ạ.”
Cô sang sảng: “Sư phụ, tôi đi trước nhìn mấy vật phẩm đấu giá.”
Tuy rằng đây là lần đầu tiên tham gia hoạt động như vậy nhưng biểu hiện của Tề Gia Mẫn lại vô cùng bình tĩnh, không tỏ ra kinh ngạc chút nào.
Chẳng qua, lúc này có mấy người tò mò hỏi: “Sao nhà họ Tề có thể tới nhiều người vậy?”
Bình thường một nhà chỉ có hai suất, tuyệt đối không hơn.
Nhưng bây giờ nhà họ Tề tiến vào ba người, hơn nữa ai cũng biết là Tề Quang Chí đã tới, như vậy nhà họ Tề có ít nhất bốn suất trở lên. Điều này hợp lí sao?
Nghe thấy câu hỏi này, người bạn bên cạnh có chút cảm giác một lời khó nói hết, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Anh quên rồi sao? Người nhà họ Tề đều là… kẻ ngốc lắm tiền.”
Nói cách khác chính là cừu béo!
Có ai nỡ từ bỏ cừu béo sao?
Không có đâu!