Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

Chương 37

Biên tập: Cải

Ban đêm vốn yên tĩnh, hơn mười một giờ, kỳ thật xem như đã khuya.

Chỗ bọn họ đa số đều là biệt thự đơn lập, khoảng cách không tính là quá gần nhưng cũng không tính là quá xa. Bởi vì trụ tại trung tâm thành phố cho nên đất không được rộng lắm, hai cách vòng ở cách vách cách nhau không xa.

Phòng bên phải của nhà Khương Yên một mảnh đen nhánh, chỉ có trước sân là có chút ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, nhưng cũng không tính là quá sáng.

Nhà bọn họ sáng đèn, chiếu sáng một mảnh khu vực xung quanh.

Xung quanh thực an tĩnh, ánh sáng đã yếu ớt, âm thanh lại càng không có.

Câu nói của Hoắc Đình Diễm, một chữ cũng không thiếu, rành mạch rõ ràng chui vào tai cô. Khương Yên chớp chớp đôi mắt, đối với thính lực của bản thân tiến hành hoài nghi nhưng lại cảm thấy không nên..... lại nói, câu nói vừa rồi, năm chữ kia, cô nghe rất rõ ràng chính xác.

Cô phân tích kĩ câu nói kia của Hoắc Đình Diễm, một lúc sau mới kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Hiện tại sao?"

Tay cầm khúc phổ của Hoắc Đình Diễm run lên, nhàn nhạt nhìn cô "Không muốn?"

Thanh âm của anh vốn trầm thấp, ở dưới bóng đêm càng phá lệ có vẻ khàn khàn gợi cảm, Khương Yên nghe, lông mi run rẩy, lắp bắp đáp ứng "Muốn... a"

Cô sao có thể sẽ không muốn chứ!

Là Hoắc Đình Diễm đó!! Là idol của cô đó!! Idol mà cô vẫn luôn thần tượng, luôn theo đuổi!! Cô sao có thể không muốn cùng anh đánh đàn, đây chính là ước mơ mà cô ao ước bấy lâu!!

Loại chuyện này trước kia nằm mơ Khương Yên cũng không dám nghĩ!

Càng miễn bàn đến thực hiện!!

Cô kích động, buột miệng suýt nói ra tiếng lòng muốn mời anh đến nhà mình, nhưng lời nói vọt đến miệng, Khương Yên liền tỉnh táo lại.

Không được!!

Không nói đến hiện tại đã là hơn mười một giờ tối, cho dù có là ban ngày thì cũng không thích hợp một chút nào!!!

Cô mời Hoắc Đình Diễm đến nhà mình luyện đàn?

Đêm hôm khuya khoắt, chỉ có hai người bọn họ, tuy rằng Khương Yên sẽ không có bất kỳ ý tưởng nào không an phận với idol nhưng cũng không thể khống chế được những người khác a, vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì sao? Việc này đối với Hoắc Đình Diễm chính là cực kỳ không tốt a!!!

Mặc dù Khương Yên biết tiểu khu này của bọn họ bảo mật nghiêm ngặt nhưng cô thực sự không dám mạo hiểm a, cho dù chỉ là 1% khả năng cũng không được.

Khương Yên đối với chuyện này 100% cự tuyệt.

Cô nhăn mày tự hỏi làm cách nào cự tuyệt Hoắc Đình Diễm. Kết quả, Khương Yên còn chưa nghĩ ra, Hoắc Đình Diễm đã mở miệng nói "Ngày mai thử xem"

"A?" Khương Yên sửng sốt nhìn anh "Cậu nói cái gì?"

Cô vẻ mặt ngốc manh, e sợ chính mình nghe nhầm.

Hoắc Đình Diễm thu hồi bản thảo, một chút cũng không cảm thấy phiền lặp lại "Ngày mai thử xem?"

Khương Yên "...."

Cho nên vừa nãy idol chính là thử cô?

Hoắc Đình Diễm nhìn cô, nhiều lời "Nghỉ ngơi sớm một chút"

Thẳng đến khi bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa Khương Yên mới hoàn hồn. Cô nhịn không được mà bĩu môi, khó có thể tin chuyện vừa xảy ra... idol của cô, "con trai" không thích nói giỡn, lạnh nhạt thế nhưng vừa mới đùa cô?!

Mệt cô còn suy nghĩ lý do cự tuyệt, lo lắng bản thân nói sai, lý do cự tuyệt không tốt, khiến "con trai" bị tổn thương!!!

Nhưng kết quả thì sao? Khương Yên nghĩ nghĩ, tức giận a!! Nhưng cố tình người kia lại là idol, idol làm như vậy cô còn có thể làm gì được cơ chứ, cũng chỉ có thể sủng sủng thôi.

Người chính mình thần tượng, khóc lóc cũng vẫn phải theo thôi!

Khương Yên không hề thấy được, Hoắc Đình Diễm sau khi xoay người rời đi, khóe miệng hiện lên một mạt ý cười.

Nếu có người thấy được ý cười kia, hẳn là sẽ nhận ra đó tuyệt đối là nụ cười do tâm động.

....

Đêm nay, bởi vì một câu nói của Hoắc Đình Diễm, Khương Yên kích động cả đêm không ngủ được.

Đương nhiên, nguyên nhân cô kích động cũng không chỉ là thế.

Hôm nay vốn là thứ sáu, là ngày chiếu tập thứ tư của gameshow do Hoắc Đình Diễm tham gia. Hoắc Đình Diễm ở trong chương trình này biểu hiện càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng có nhiều người chú ý đến anh.

Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, lượng fan của anh cán mốc trăm vạn, nam sinh thành tích ưu tú, lớn lên đẹp trai, đa tài đa nghệ có ai sẽ không thích chứ? Quan trọng nhất là, Hoắc Đình Diễm vốn là một người rất đặc biệt, chỉ nhìn đôi mắt anh, bạn có thể nhìn thấy được sự chân thành.

Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt anh quá mức hấp dẫn người, chỉ cần nhìn, liền sẽ không khống chế được mà hãm sâu vào trong.

Khương Yên sau khi về phòng liền trực tiếp mở app xem, cô vừa nãy không có xem TV cho nên hiện tại đành phải xem chiếu lại.

Bởi vì không quá mệt, Khương Yên sau khi xem xong chương trình liền rất quen thuộc bắt đầu cắt nối biên tập video, đăng lên weibo.

Video lần này so với thời điểm trước kia muộn hơn một tiếng. Hai giờ liền có không ít cú đêm điên cuồng nhắn tin hỏi cô vì sao còn chưa có video, là đang bận việc hay như thế nào?

Cho nên video này Khương Yên vừa đăng lên liền có rất nhiều fan ở dưới nhắn lại.

[A a a a, rốt cuộc cũng chờ được, một tiếng trước khi ngủ lướt weibo, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy video mới của tiểu tỷ tỷ!!! Thật là hạnh phúc!! Ô ô ô, thật cảm động!!!]

[Ô ô ô, kích động, tôi muốn xem xong mới đi ngủ!!! Tiểu tỷ tỷ thật siêng năng! Ba giờ rồi mà vẫn còn đăng bài, tỷ tỷ đi ngủ sớm một chút nha!]

[Tôi còn nghĩ là đêm nay không có không nghĩ tới tiểu tỷ tỷ cuối cùng cũng vẫn đăng video, thật sự quá kích động! Yêu tiểu tỷ tỷ]

[Như thế nào hôm nay lại chậm vậy a, tôi đã chờ thật lâu!]

[A a a a, nghe mọi người nói đêm nay Hoắc Đình Diễm đặc biệt siêu siêu đẹp trai, cái tiểu nam sinh này, rõ ràng là vị thành niên nhưng vì sao trên người lại luôn có cảm giác một ông cụ non a, cố tình loại cảm giác này lại chính là loại gãi đúng chỗ ngứa a! Thực mê người!]

[Tiểu tỷ tỷ lần sau nếu không đăng video có thể nói trước một tiếng không? Tôi chờ cô thật lâu thật lâu a. Biết cắt nối biên tập rất vất vả nhưng vẫn là muốn biết lịch đăng đại khái, trước kia đều là hai giờ, hôm nay đột nhiên lại là hơn ba giờ, có chút muộn]

....

Khương Yên nhìn bình luận dưới weibo, nói thật là thực sự rất vui vẻ.

Có càng nhiều người thích Hoắc Đình Diễm, anh càng nổi tiếng, cô nhìn thấy đều cảm thấy thực vui mừng. Cô không hề sợ Hoắc Đình Diễm sẽ bị người khác cướp đi, cô chính là hy vọng ngày càng có nhiều người yêu thích anh, ủng hộ anh, đấy chính là nỗi lòng của "người mẹ già" a.

Cô suy nghĩ giây lát, vẫn là ở dưới khu bình luận viết một câu [Xin lỗi mọi người, đêm nay có việc phải ra ngoài, không có xem TV, sau khi về nhà mới xem lại, sau đó mới biên tập video, video ra có chút muộn, chúc mọi người ngủ ngon]

Bình luận này của Khương Yên được không ít người trả lời, đều là an ủi cô.

Có việc cần làm, mọi người đều có thể hiểu được.

Khương Yên lướt một vòng weibo sau đó mới đóng di động, bắt đầu xem khúc phổ. Hiện tại đánh đàn có chút không thích hợp, cô chỉ có thể trước đem khúc phổ học thuộc lòng, buổi sáng ngày mai đánh đàn mới không xảy ra lỗi.

Bài hát này cô rất quen thuộc, kỳ thật nếu đàn cũng sẽ không thành vấn đề, bất quá Khương Yên nghĩ, vì để phòng ngừa vạn nhất cô vẫn là nên hảo hảo nhìn qua, học thuộc lòng. Rất nhiều chuyện giống như học tập vậy, thời gian dài không chạm vào, một ngày nào đó sẽ quên.

Bài hát này, bất luận là nguyên xướng hay bản dương cầm, cô đều tải về máy, đeo tai nghe nghe đi vào giấc ngủ.

Cô ở bên này khổ công ghi nhớ, Hoắc Đình Diễm bên kia cũng không có nghỉ ngơi.

Nhà của Hoắc Đình Diễm cách âm rất tốt bởi vì anh ngẫu nhiên có linh cảm sẽ muốn đánh đàn viết nhạc gì đó, cho nên phòng âm nhạc so với phòng khác cách âm còn tốt hơn.

Giai điệu bài hát này rất dễ nghe, bản thân nó vốn là nhạc phim điện ảnh cho nên trong câu từ có rất nhiều thứ lãng mạn, nhưng lại mang theo chút cảm giác bi tình. Tóm lại, đây chính là một câu chuyện tình yêu lãng mạn nhưng lại không có một kết cục lãng mạn tốt đẹp.

Hoắc Đình Diễm hơi rũ mi mắt, nghiêm túc sửa chữa khúc phổ.

Anh lại thử thử mấy lần sau đó mới vừa lòng đi nghỉ.

....

Sáng hôm sau, nắng sớm mờ mờ.

Thời tiết đã dần chuyển lạnh, buổi sáng chỉ mặc một kiện áo khoác cảm giác có chút lạnh.

Khương Yên tuy rằng ngủ muộn nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ hôm nay phải cùng Hoắc Đình Diễm luyện đàn cho nên từ sớm đã tỉnh dậy. Bọn họ tám rưỡi phải đi đến lớp học bổ túc bên kia cho nên sẽ luyện đàn từ 7 giờ đến 8 giờ hơn.

Hơn nữa, đối với nhiều người mà nói, sáng sớm là thời điểm đầu óc minh mẫn nhất.

Khương Yên 6 giờ rưỡi đi đánh răng rửa mặt, cũng may nguyên chủ có làn da cùng diện mạo rất đẹp chỉ cần rửa mặt cùng dưỡng da đơn giản liền được. Làn da bạch bạch nộn nộn, nhìn qua thực ngon miệng khiến người khác có xúc động muốn cắn một miếng.

Khương Yên nhìn bản thân trong gương tự kỷ một hồi sau đó mới từ trong ngăn tủ tìm ra một bộ quần áo để thay.

Hiện tại quần áo cô mặc đều là sau khi xuyên qua mua lại, phong cách của nguyên chủ thiên về hướng thành thục gợi cảm còn Khương Yên lại tương đối thích phong cách thiếu nữ tươi mát. Đương nhiên, cô chủ yếu là xem trường hợp mà chọn trang phục, đời trước cô từng học qua một chút về phương diện này, Hoắc Đình Diễm là một người có gu thời trang, anh mỗi lần đến sân bay hay tham gia chương trình, trang phục đều vô cùng hút mắt.

Cho nên, dần dà, Khương Yên cũng chính mình bắt đầu coi trọng chuyện ăn mặc, idol am hiểu như vậy, thân là fan hâm mộ, cô không thể để cho anh thất vọng!

Thậm chí bởi vì Hoắc Đình Diễm mà Khương Yên còn đem tất cả nhãn hiệu quần áo nổi tiếng đều thuộc lòng, Khương Yên khi đó, thực sự rất điên cuồng.

Sau khi thay quần áo xong, Khương Yên nhìn di động, còn chưa đến 7 giờ.

Cô suy nghĩ một lát, gửi cho Hoắc Đình Diễm một cái tin nhắn: Đến nhà ai?

Hoắc Đình Diễm bên kia thực nhanh liền trả lời: Lại đây?

Khương Yên ánh mắt sáng lên, vội hỏi: Ba mẹ cậu không có ở nhà?

Hoắc Đình Diễm: Ừ

Khương Yên: Vậy tớ lập tức qua, cậu có muốn ăn gì không?

Hoắc Đình Diễm: Không cần.

Anh không có thói quen ăn sáng sớm như vậy, hơn nữa hiện tại cũng không có quá nhiều thời gian.

Khương Yên nhìn, mở tủ lạnh ra xem xét, xác thực cũng không có đồ gì có thể mang qua cho Hoắc Đình Diễm, nghĩ nghĩ, cuối cùng cô từ bỏ, cầm lấy di động cùng khúc phổ đi sang nhà bên cạnh. Thời điểm đi đến cửa, Khương Yên đột nhiên có chút kích động.

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên đến đây nhưng cô lại cảm thấy rất khẩn trương, đại khái là bởi vì cảm giác không giống nhau. Lần đầu tiên là bởi vì muốn bắt ké wifi, sau đó được anh mời vào nhà xem TV, mà hiện tại, cô là chuẩn bị cùng Hoắc Đình Diễm hợp tác, cùng nhau đánh đàn!!

Tưởng tượng đến lát nữa hai người bốn tay đánh đàn, Khương Yên có chút không khống chế được trái tim đang đập loạn trong ngực! Ô ô ô, cô thực sự muốn thực hiện mộng tưởng cùng thần tượng đánh đàn của bản thân!!

Suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thật là vui, vô luận dùng cái gì cũng không thể che dấu được nội tâm kích động cùng hưng phấn của cô.

Khương Yên đứng ở cửa bao lâu, Hoắc Đình Diễm liền nhìn chằm chằm máy theo dõi bấy lâu.

Anh không tiếng động cong cong khóe môi, chờ Khương Yên ấn chuông cửa.

Một hồi sau, Khương Yên cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tâm lý, ấn chuông cửa.

....

Hoắc Đình Diễm liếc nhìn chân mang giày của cô, dừng một chút, từ tủ giày lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho cô, thấp giọng nói "Đây là của mẹ tôi, cậu trước tiên đi tạm đi"

Khương Yên gật đầu "Được, không sao"

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, kinh ngạc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, hơi sửng sốt "Cậu không ngủ ngon sao?"

Hoắc Đình Diễm hơi cứng người, nhìn cô "Tối qua tôi có sửa lại khúc phổ, chút nữa nhìn xem"

"Được"

Hoắc Đình Diễm cũng không cùng cô nói hàm hồ gì đó, trực tiếp đem người đi lên trên tầng. Phòng luyện đàn của anh ở tầng ba, tầng hai là phòng của cha mẹ anh.

Khương Yên đi theo Hoắc Đình Diễm lên tầng, một chút cũng không dám lộn xộn, có chút cảm thấy không thích hợp. Cảm giác như cô đang rình coi sinh hoạt cá nhân của idol vậy! Khương Yên nỗ lực áp chế tâm tình, an tĩnh đi theo Hoắc Đình Diễm.

Trên tầng rất rộng, Hoắc Đình Diễm mang Khương Yên đi vào một căn phòng.

Khương Yên vừa đi vào nhìn liền ngây người.

Trước kia thời điểm Hoắc Đình Diễm nhận phỏng vấn có nhắc đến chính mình có một căn phòng chứa nhạc cụ nhưng Khương Yên không nghĩ tới căn phòng đó lại lớn đến vậy! Hơn nữa, cô đứng từ cửa có thể nhìn thấy, đàn violon, đàn ghi-ta, trống, dương cầm,.... Loại này cũng có, bên trong có một chỗ bị ngăn cách bởi cửa kính,mơ hồ có thể nhìn thấy thiết bị ghi âm ở bên trong?

Khương Yên thực sự sợ ngây người, một mình căn phòng này đã chiếm trọn hai phần ba diện tích tầng lầu. Biệt thự nhà bọn họ diện tích giống nhau, tầng ba nhà Khương Yên có bốn phòng, rất rộng rãi, mà nơi này của Hoắc Đình Diễm.... Chính là hoàn toàn thông thành một phòng.

"Cậu... Mấy nhạc cụ này...." Cô làm bộ kinh ngạc chỉ chỉ "Đều biết đánh sao?"

Hoắc Đình Diễm nhìn cô, nhàn nhạt nói "Một chút"

Học không tính tinh thông, hơn nữa anh cũng không có nhiều thời gian như vậy,nhưng nếu cảm thấy có hứng thú thì sẽ mua về thử một chút.

Khương Yên "a" một tiếng, quay đầu nhìn anh, hai mắt phát sáng "Cậu thật lợi hại! Tớ quả nhiên không thần tượng lầm người!"

Hoắc Đình Diễm tránh ánh mắt của cô, không tiếng động cong cong khóe môi "Lại đây xem khúc phổ tôi sửa"

"Được"

....

Trên tầng có một cái cửa sổ rất lớn, ánh mặt trời từ bên ngoài theo đó mà chiếu vào trong phòng.

Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên đứng ở trước dương cầm, ánh mắt hai người chuyên chú nhìn vào khúc phổ, nhỏ giọng thảo luận.

Khương Yên nhìn nhìn những nơi mà Hoắc Đình Diễm đã sửa lại, không thể không nói, Hoắc Đình Diễm quả thực rất lợi hại, người này vĩnh viễn có thể đem 24h biến thành 48 thậm chí là 72h mà đem ra sử dụng. Có đôi khi bạn sẽ không nhịn được mà nghĩ, người này rốt cuộc có phải hay không chính là thần tiên? Vì sao cùng là 24h một ngày, anh lại có thể có nhiều thời gian làm việc như vậy?

Bạn hoàn toàn không thể nào biết được thời gian của anh rốt cuộc là bài trừ từ nơi nào tới.

Hai người cùng nhìn khúc phổ, tự nhiên là phải dựa vào gần một chút. Khương Yên ban đầu còn thực nghiêm túc nghe Hoắc Đình Diễm nói chuyện, sau đó ý thức chậm rãi phiêu tán, ban đầu là nghe thanh âm của anh, giọng anh có chút khàn khàn, đại khái là do vừa mới tỉnh giấc không lâu, nghe vào tai đặc biệt gợi cảm cùng từ tính. Sau đó lực chú ý của cô liền dời đến hương thơm trên người anh, vị bạc hà, mát lạnh nhưng lại không hề gay mũi.

Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào, nhưng chính là cảm thấy rất dễ ngực, thực thích, nhịn không được muốn tiến gần hơn chút.

Cô thất thần nghĩ, người cũng càng ngày càng tiến gần Hoắc Đình Diễm.

Mà Hoắc Đình Diễm tự nhiên cũng nhận ra Khương Yên không thích hợp, anh không có lên tiếng đánh gãy nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Thời điểm cô rũ mắt nghiêm túc nghe anh nói, nhìn qua thực ngoan ngoãn. Khương Yên kỳ thực là người rất có chủ ý, bạn cùng cô nói cái gì, cô đều có thể nghe hiểu một chút, nếu nghe không hiểu sẽ chủ động hỏi lại.

Hoắc Đình Diễm rũ mắt, nhìn miệng cô lúc đóng lúc mở, mạc danh cảm thấy yết hầu có chút khô.

Anh ho khan, nhẹ rời tầm mắt.

Khương Yên "a" một tiếng nhìn anh, khẩn trương hỏi "Cậu có phải bị cảm hay không?"

Hoắc Đình Diễm "...."

"Không có" Anh thấp giọng nói "Trước xem cái này, nếu không hay là thử một chút?"

"Cùng nhau sao?" đôi mắt cô sáng lên.

Hoắc Đình Diễm che miệng ho khẽ "Đoạn đầu đã nhớ chưa?"

Khương Yên nhẹ nói "Cũng nhớ kha khá nhưng thỉnh thoảng sẽ quên một chút"

Cô không có khả năng nói chính mình đã nhớ rõ, dù sao đợt lát nữa cũng sẽ bị lộ, chỉ có thể nói cho Hoắc Đình Diễm, chính mình có thể đàn nhưng lại không tính thuần thục.

"Được, vậy thử một chút"

Khương Yên trừng mắt nhìn người trước mặt, nhìn Hoắc Đình Diễm ngồi xuống, quên cả hành động.

Hoắc Đình Diễm sau khi ngồi xuống, đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt "Không muốn đàn?"

Khương Yên "!!!"

Cô sao có thể không muốn a! Chính là không nghĩ đến hạnh phúc có thể tới đột ngột như vậy!

Hoắc Đình Diễm thực sự đáp ứng cùng cô đánh đàn! Bốn tay đánh đàn, cứ như vậy liền thuận lợi được thực hiện!!

A a a a a!!!

"Muốn!" Khương Yên nhanh chóng đáp ứng, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng ngồi xuống, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Đình Diễm.

Không biết sao lại thế này, trước kia khi dùng bữa cũng đã từng ngồi cạnh nhau nhưng mấy lần kia, không hề có cảm giác kích động cùng khẩn trương như hiện tại! Cô hít sâu một hơi, bàn tay nhẹ đặt lên trên phím đàn....

Hoắc Đình Diễm nghiêng đầu nhìn cô, cũng đặt một bàn tay lên.

Bởi vì muốn cùng nhau đánh đàn cho nên hai người dựa vào nhau rất gần rất gần, thậm chí thỉnh thoảng bả vai còn đụng vào nhau.

Khương Yên thực sự có chút khẩn trương còn Hoắc Đình Diễm thì nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Đột nhiên, bên tai truyền đến thanh âm "Hiện tại bắt đầu?"

Khương Yên sửng sốt gật đầu "Được"

Hai người cùng nhau đàn tấu, thời điểm ban đầu Hoắc Đình Diễm chỉ dùng tay trái, Khương Yên thì dùng tay phải, một lát sau, tay phải Hoắc Đình Diễm xuyên qua giữa cánh tay của hai người, đem tay trái của Khương Yên cấp vây quanh.

Khương Yên ban đầu có chút khẩn trương nhưng một lát sau cô lại cảm thấy không có gì mà phải khẩn trương, khẩn trương sẽ khiến vấn đề xuất hiện, cô tuyệt đối tuyệt đối không thể khẩn trương, không thể làm idol mất mặt! Cho nên sau khi đánh đàn, Khương Yên cả người đều chìm đắm trong âm nhạc, ngẫu nhiên bị Hoắc Đình Diễm chạm phải cũng không có bất luận cảm giác gì.

Mà Hoắc Đình Diễm, vốn trong đầu cũng không nghĩ gì nhiều nhưng trong một lần đụng phải tay đối phương, anh đột nhiên ngừng lại.

Khương Yên cùng ngừng lại theo, kinh ngạc nhìn anh "Hoắc Đình Diễm?"

Cô tỉnh lại một chút "Tớ vừa nãy có phải hay không đã đàn sai?"

Điều đầu tiên Khương Yên nghĩ đến chính là bản thân có vấn đề.

Hoắc Đình Diễm cứng người, thấp giọng nói "không có" Anh suy nghĩ giây lát "Có muốn hay không trước xem video một chút? Nhìn xem nguyên bản bốn tay đánh đàn là như thế nào?"

Khương Yên "a" một tiếng, mím môi đáp ứng "Được"

Kỳ thật cô đã xem qua video, đúng là bởi vì đã xem qua cho nên thời điểm Hoắc Đình Diễm nói muốn chọn bài này, Khương Yên liền không quá tán đồng. Trong video là một đôi tình lữ, bọn họ bốn tay đánh đàn tư thế thực quá ái muội, quá tình cảm, ngẫu nhiên đối diện, ngón tay va chạm, thân mình dán sát.

Tay chạm nhau cùng mắt đối mắt, thời điểm nhìn đối phương đôi mắt tràn đầy ý cười, giống như cả thế giới này chỉ có mình người kia.

Cái loại video này.... Khương Yên quả thật không dám cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau xem!!! Hai người kia là người yêu!!! Bọn họ là fan cùng idol a!!!

Không thích hợp, không thích hợp!!

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Khương Yên không dám nói ra, chỉ có thể yên lặng cam chịu.

Hoắc Đình Diễm nhanh chóng tìm được video, hai người cùng ngồi xem. Sau khi xem xong Hoắc Đình Diễm liền đi ra ngoài cầm hai chai nước đi vào, một chai cho Khương Yên, còn một chai chính mình uống.

Anh nhìn về phía Khương Yên, dừng một chút hỏi "Có cảm giác gì?"

Khương Yên suy nghĩ giây lát "Hai người họ đàn rất hay, tình cảm rất sâu nặng"

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm gật đầu, thấp giọng nói "Chính là đạo lý này"

Anh uống một ngụm nước, ánh mắt thanh triệt nhìn về phía Khương Yên, thực sự không mang theo một chút ý nghĩ khác nào, nghiêm túc nói "Chúng ta biểu diễn ở buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cho dù quan hệ chỉ là bạn học thì cũng phải diễn một chút"

Anh dừng một chút, nhìn Khương Yên "Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Khương Yên: "..."

Cô sao lại không hiểu cơ chứ, chính là cùng idol giả vờ làm một đôi tình nhân, cô cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt! Đây chính là loạn, luân a!!! Muốn cô liếc mắt đưa tình với "con trai" quả thật có chút áp lực tâm lý.

Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn Khương Yên, đại khái cũng đoán ra được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.

Nghĩ nghĩ, Hoắc Đình Diễm đau đầu xoa ấn đường. Anh rất muốn đăng bài hỏi một chút, bị fan coi như "con trai" là cảm giác thế nào?

"Khương Yên" anh gọi một câu.

Khương Yên ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn anh "Sao?"

"Trước hãy quên thân phận của tôi đi!" Hoắc Đình Diễm cắn răng nói "Đem tôi xem như bạn học của cậu"

Nghe vậy, Khương Yên nhỏ giọng phản bác "Cậu vốn dĩ chính là bạn học của tôi"

Hoắc Đình Diễm bị cô chọc đến sinh khí, buột miệng nói "Vậy thời điểm đánh đàn không cần dùng cái ánh mắt từ ái kia đi nhìn tôi"

Khương Yên "..."

Ok ok, idol đều đã đưa ra kháng nghị, vậy cô sẽ tận lực nhịn xuống!

....

Sau khi thảo luận xong, vẫn còn dư thời gian, hai người lại tiếp tục thử tiếp hai lần.

Ban đầu, Khương Yên vẫn còn có chút nhịn không được mà dùng ánh mắt từ ái nhìn anh, thời điểm ngẫu nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, biểu tình của cô vẫn rất nghiêm túc. Nhưng đàn một hồi, Khương Yên bắt đầu nhập vai, có thể là do ca từ quá mức cảm nhiễm người, cũng có thể là do nguyên nhân khác, chậm chậm rãi rãi cô liền có điểm tiến vào trong thế giới của "Bí mật không thể nói", ánh mắt nhìn Hoắc Đình Diễm cũng dần có chút tình yêu.

Tuy rằng không biết cái tình yêu này có phải là tình thương của mẹ hay không!

Hai người cùng nhau đánh đàn, cảnh tượng thực đẹp.

Hai người lớn lên đều đẹp, từ bên trái nhìn sang liền thấy bóng dáng hai người dựa sát vào nhau, vai chạm vai, từ bên cạnh nhìn, tay hai người đan nhau đặt ở trên phím đen, ngẫu nhiên sẽ không cẩn thận đụng phải nhưng thật nhanh liền tách ra. Thời điểm hai người cùng đàn tấu, ánh mắt chạm vào nhau, mặt mày mang ý cười mà nhìn đối phương, trong ánh mắt thâm thúy dường như chỉ có mỗi ảnh ngược của người kia.

Ngón tay bọn họ linh hoạt lướt trên phím đàn, từng âm thanh dễ nghe vang lên, tim bọn họ cũng dần theo âm phù mà nhảy lên.

Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu lên trên người họ, dường như cũng bị bọn họ cảm nhiễm cảm giác tốt đẹp thời niên thiếu.

Một màn này ở rất nhiều năm sau, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Đây là bước đầu tiên đánh dấu bước tiến trong quan hệ của bọn họ, cũng là ngọn nguồn phát sinh của rất nhiều sự việc.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Bình Luận (0)
Comment