Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

Chương 52

Biên tập: Cải

Chết tại chỗ là chuyện không có khả năng.

Khương Yên còn muốn cầm vé, mỹ tư tư mà đi xem tiệc tối đêm giao thừa.

Còn muốn chụp ảnh cho Hoắc Đình Diễm!!!! A a a a, vì cái vị trí tốt này, Khương Yên đêm này nhất định nhất định phải nỗ lực, càng nỗ lực chụp ảnh idol!

Tuyệt đối không thể cô phụ tấm vé này!

Giang Bạch đưa vé cho cô, dặn dò hai câu sau đó liền rời đi.

Khương Yên nhìn thời gian, hiện tại cho đến lúc tiệc tối bắt đầu còn hai tiếng nữa, cô nhìn hai tấm vé trong tay, suy nghĩ giây lát, ôm tâm lý không thể lãng phí, ở trên trang fan hâm mộ "Có người nào tới hiện trường tiệc tối đêm giao thừa không? Ai còn chưa có vé?"

Cô vừa mới hỏi, phía dưới lập tức liền có một fan trả lời "Tôi ở bên ngoài làm tiếp ứng, chúng tôi chỗ này có mười mấy người, đều chưa có vé"

Khương Yên "Bạn của tôi chỗ này chỉ có một tấm vé, các cô xem ai muốn thì lại đây tìm cô ấy lấy. Cô ấy ở *** bên kia, mặc một chiếc áo nỉ màu trắng, trong tay còn cầm light stick của Hoắc Đình Diễm"

Khương Yên không muốn làm lộ thân phận trưởng fan club của mình, cho nên tạm thời chỉ có thể nói cho mọi người cô là bạn của hội trưởng.

Tiểu fan "Được, tôi liền chạy qua tìm bạn của cô"

Không lâu sau, cô gái nhỏ liền chạy tới, trong tay còn cầm biểu ngữ tiếp ứng cho Hoắc Đình Diễm, Khương Yên nhìn mặt cô gái nhỏ, đại khái là sinh viên đi, trên mặt trang điểm nhạt, mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, cả mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Khương Yên nhìn, nháy mắt thấy đau lòng, có chút cảm giác không nói nên lời. Cô là một học sinh cấp ba nhưng vì kiếp trước từng trải qua cho nên hiểu được các cô truy tinh không dễ dàng.

Cô nhìn cô gái nhỏ trước mắt, vẫy vẫy tay cười "Xin chào, cô là Tiểu Điềm Điềm sao?"

Tiểu Điềm Điềm hai mắt sáng rực, cong cong như mảnh trăng non "Cô chính là bạn của hội trưởng sao? Cô thoạt nhìn thật nhỏ tuổi a"

Khương Yên gật đầu "Tôi là học sinh cấp ba, còn cô?"

"Tôi là sinh viên năm nhất rồi" Cô ấy nhìn Khương Yên nói "Tôi mới lọt hố chưa được hai tháng, còn cô?"

Nghe vậy, Khương Yên cười cười, suy nghĩ giây lát nói "Tôi thì thật lâu, là fan già rồi"

"A a a a a, thật sao?" Cô gái nhỏ nhìn cô, vẻ mặt hưng phấn "Vậy cô có phải hay không biết rất nhiều chuyện trước đây của Hoắc Đình Diễm a!"

Khương Yên gật đầu "Có biết một chút, bao giờ có cơ hội sẽ nói cho cô nghe"

Cô đem vé đưa cho Tiểu Điềm Điềm "Đây là vé vào, vị trí có hơi xa một chút"

Tiểu Điềm Điềm duỗi tay tiếp nhận, lấy điện thoại ra hỏi cô "Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho cô!"

"Không cần, không cần" Khương Yên buồn cười nói "Chúng ta đều là fan của Hoắc Đình Diễm, vé này coi như tôi tặng cô"

"Vậy không được" Tiểu Điềm Điềm chính nghĩa nói "Thật ra, vé bình thường tôi có thể mua được nhưng thời điểm biết tin có hơi muộn, thật nhiều hoàng ngưu (bọn đầu cơ) đều ào ào lên giá, sau đó tôi liền không mua nữa"

Chủ yếu là do mới lọt hố chưa được hai tháng, thích còn chưa sâu.

Khương Yên cười "Không sao, cô cầm đi, về sau thích Hoắc Đình Diễm nhiều hơn nha!"

"Được! Tôi nhất định, tôi rất thích ca ca!"

Khương Yên gật đầu cười, cuối cùng vẫn không chống cự được mị lực của cô gái nhỏ, hai người cùng nhau thêm Wechat.

Khương Yên không muốn tiền của cô ấy, coi như là quà tặng bạn bè vậy, đều là fan của Hoắc Đình Diễm, đều là người một nhà.

Sau khi đưa vé xong hai người liền tách ra, đi đến vị trí ngồi của mình.

Xung quanh chỗ ngồi của Khương Yên đa số đều là những fan hâm mộ có tiếng trong các fandom.

Loại tiết mục đêm giao thừa này mời rất nhiều nghệ sĩ đến tham dự, có ca sĩ, có diễn viên, thậm chí còn có MC cùng với vài vận động viên nổi tiếng.

Khương Yên kiên cường lấy light stick ra, dưới mọi loại màu sắc của đủ loại bảng hiệu, màu đỏ của cô xem ra vẫn còn có thể nhìn thấy được.

Kết quả, Khương Yên không nghĩ tới chính là vị trí của cô quá tốt, vừa lúc bị trưởng máy nhắm đến.

Không chờ đến khi Hoắc Đình Diễm lên sân khấu, Khương Yên ngẫu nhiên xem một vài tiết mục, ngẫu nhiên lại nhìn nhìn điện thoại, trên mạng đã có người bàn luận về tiệc tối đêm giao thừa.

[Mẹ ơi, fan nhà ai kia, bá chiếm vị trí thật là ngưu bức, vừa đúng lúc được trưởng máy quay đến! Cái đèn màu xanh dương kia cũng thật là sáng a!]

[Màu cam bên cạnh cũng không tồi a!]

[Ha ha ha ha ha ha ha, không ai phát hiện ở giữa có một cái light stick rất lớn màu đỏ hay sao! Phía trên ghi "Hoắc Đình Diễm, anh là giỏi nhất, Hoắc Đình Diễm là ai a?]

[Có cùng câu hỏi với lầu trên, hơn nữa tại sao vị trí kia lại có fan nhà khác trà trộn vào vậy?]

[Có chút tò mò]

.....

Thời điểm Khương Yên nhìn thấy những bình luận kia, có chút dở khóc dở cười.

Trong fan club đã có người chụp màn hình đăng lên hỏi xem ai đang ở vị trí này.

Khương Yên nhìn ảnh chụp, không nhìn thấy mặt mình, bởi vì khoảng cách khá xa cho nên chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn phát ra từ light stick.

Cô nghĩ nghĩ, ở trên fan club trả lời: Là tôi, tôi đang ở vị trí chính giữa.

Fan 1: Mẹ ơi! Là hội trưởng a! Hội trưởng thật ngưu bức, lại có thể mua được vé ở vị trí đó!

Fan 2: A a a a a, hội trưởng, tôi cũng đang ở hiện trường a, chúng tôi có hơn hai mươi người đang ngồi cùng nhau! Cô nhìn sang bên trái xem!

Fan 3: Hội trưởng cố lên! Khí thế nhất định không được thua a!

Fan 4: Hội trưởng nhớ chụp nhiều ảnh đẹp một chút, lão công chút nữa liền ra rồi!

....

Khương Yên nhoẻn miệng cười, nhất nhất đáp ứng.

Cô hôm nay tới đây chính là muốn chụp ảnh Hoắc Đình Diễm, cho nên khẳng định là sẽ chụp thật nhiều thật nhiều ảnh đẹp.

....

Không bao lâu sau, Hoắc Đình Diễm liền bước ra.

Trước đó fan hàng xóm vẫn luôn điên cuồng hò hét, thời điểm Hoắc Đình Diễm bước ra, có rất nhiều người còn chưa có biết anh là ai cho nên tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét cũng không tính là đặc biệt lợi hại.

Khương Yên nghĩ nghĩ, đột nhiên bắt đầu hét lên.

"Ca ca, anh là giỏi nhất!!!"

"Ca ca cố lên"

Hai tiếng kêu này, đem mấy fan hàng xóm làm hoảng sợ, đều đồng thời quay lại, trợn mắt há mồm nhìn Khương Yên.

Khương Yên mặc kệ những người khác, vẫn luôn kiên trì a a a a thét chói tai cùng kêu cố lên, kết quả thời điểm Hoắc Đình Diễm còn chưa bắt đầu ca hát, mấy fan hàng xóm xung quanh bị cô lôi kéo, đều đồng loạt hét lên.

Trận thế kia, giống như nhìn thấy idol nhà mình lên sân khấu vậy, thậm chí còn khiến mấy fan cách đó không xa vẻ mặt mộng bức, đây hẳn không phải là nghệ sĩ nhà các cô đi? Vì cái gì lại hét chói tai như vậy!!!

Chẳng lẽ bọn họ định trèo tường? Hay là bản thân đang xuất hiện ảo giác?

Tóm lại bất luận là loại nào, đều đạt tới mục đích mà Khương Yên mong muốn.

Càng ngày càng có nhiều người bởi vì những tiếng hét chói tai kia mà xem Hoắc Đình Diễm biểu diễn, nghe anh ca hát.

Đêm nay, anh mặc một chiếc áo khoác màu trắng, phối hợp với một chiếc quần jean màu đen, thoạt nhìn phong trần tuấn lãng, đặc biệt thanh tuyển soái khí.

Khương Yên vừa nhìn thấy người ra tới liền đặc biệt muốn thét chói tai.

Má ơi, con trai hôm nay thật là soái!!!!!

Cô hận không thể khiến âm lượng của mình lớn hơn gấp mười lần, biến thành một chiếc loa nhỏ vì anh mà hò reo!

Máy ảnh trong tay Khương Yên không lúc nào ngơi nghỉ mà răng răng quay chụp, một giây cũng không bỏ qua.

Hoắc Đình Diễm đêm nay hát một bài hát tiếng anh khá nổi danh, anh hát đặc biệt dễ nghe.

Không ít người xem phát sóng trực tiếp đến đoạn này đều hỏi anh là ai, lớn lên đẹp trai như vậy, hát lại hay như thế,....

Một đêm này, Hoắc Đình Diễm lại một lần nữa được cộng đồng mạng gọi tên.

.....

Hoắc Đình Diễm liếc nhìn điểm sáng màu đỏ giữa một biển cam cùng anh kia, trong mắt hiện lên ý cười, cầm micro hát một ca khúc tương đối "bốc"

Sau khi một khúc này kết thúc, Khương Yên tiếp tục cố sức kêu "Hoắc Đình Diễm, Hoắc Đình Diễm"

Thanh âm của một mình cô có thể địch lại thanh âm của mười người, làm cho mấy cô gái nhỏ bên cạnh dù không phải là idol nhà mình cũng nhịn không được mà hét theo.

Trong lúc nhất thời khiến người ta có ảo giác fan của Hoắc Đình Diễm có tới vài trăm người.

Khương Yên chờ đến khi Hoắc Đình Diễm kết thúc phỏng vấn liền yên lặng từ trong đám người trốn đi. Cô vốn dĩ đến cũng chỉ là vì muốn xem Hoắc Đình Diễm, hơn nữa nghệ sĩ còn chưa quá nổi tiếng như Hoắc Đình Diễm có thể trực tiếp rời đi, không cần cùng nghệ sĩ cùng MC trên đài trải qua đêm giao thừa, bởi vì anh có ở đó hay không, căn bản không ai để ý.

Khương Yên vừa đi, mấy người xem phát sóng trực tiếp liền tò mò tại sao cô đã đi rồi, chẳng qua những lời này lập tức bị bao phủ bởi một làn bình luận hò hét cổ vũ của fan mấy idol khác.

Vừa mới đi ra ngoài, Khương Yên liền cảm thấy chính mình muốn hôn mê.

Cô vừa rồi hò hét quá dùng sức, giọng nói có chút khàn.

Cô ho khẽ hai tiếng, khôi phục một chút tinh thần, lúc này mới ôm lấy light stick tiếp tục đi ra ngoài, tự hỏi xem bản thân nên đứng ở đây chờ Hoắc Đình Diễm mới thích hợp.

Khương Yên suy xét nhiều, không thể làm idol bị phát hiện, bị chụp ảnh, lại không thể đứng ở chỗ quá xa, sợ idol không nhìn thấy. Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Yên vừa định nhắn tin cho Hoắc Đình Diễm nói mình đứng ở ga tàu điện ngầm cách đó không xa đợi anh, cô chuẩn bị chạy chậm đến đó, Hoắc Đình Diễm liền gọi đến.

"Ở đâu?"

Khương Yên thanh thanh giọng nói "Ở cửa sân vận động, tớ vừa mới ra"

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhíu mày, thanh âm trầm thấp "Giọng cậu làm sao vậy?"

Khàn như vậy.

Khương Yên trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói "Cổ vũ cho cậu, hét đến khàn cả giọng"

Hoắc Đình Diễm "...."

Cũng không biết là nên cười hay là nên thế nào.

Anh bật cười, nhưng lại có chút cảm giác không nói nên lời.

"Lần sau đừng như vậy, không cần hò hét cổ vũ cho tôi"

"Không được!" Khương Yên lời lẽ chính nghĩa phản bác "Cậu hiện tại còn ít fan, tớ cần phải tạo dựng khí thế thiên quân vạn mã cho cậu! Không thể thua về khí thế được!"

Không thể để fan hàng xóm xem thường! Đây là tâm nguyện của fan hâm mộ.

Hoắc Đình Diễm tạm thời không tiếp tục cùng cô so đo "Cậu đến cửa ra chờ tôi?"

"Không, tớ đến cửa vào tàu điện ngầm, chỗ đó ít người, cũng gần, không đến mười phút liền đến nơi" Nói xong, Khương Yên cũng không chờ Hoắc Đình Diễm cự tuyệt liền nhanh chóng cúp điện thoại.

....

Mười lăm phút sau, một chiếc xe bảo mẫu dừng ở bên cạnh cô.

Khương Yên nhìn biển số xe, có tật giật mình nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới kéo cửa xe chui vào.

Sau khi tiến vào, không chút chút chần chờ đem cửa xe đóng lại, lo lắng hỏi "Không bị nhìn thấy chứ?"

Giang Bạch ngồi ở vị trí lái, nghe cô nói, bật cười.

"Khương Yên"

"A, Giang ca, năm mới vui vẻ" Khương Yên cười tủm tỉm nói "Vất vả rồi!"

Giang Bạch "....." anh cười "Năm mới vui vẻ, vừa rồi có phải hò hét quá mức không? Giọng của em khàn đặc cả rồi"

Khương Yên ngượng ngùng cười, ho khẽ nói "Có chút chút"

Cô vừa mới nói xong liền nhịn không được mà nhìn sang người bên cạnh, lớp trang điểm trên mặt của Hoắc Đình Diễm vẫn còn nhưng mà anh trang điểm rất rất nhạt, chỉ là đánh chút phấn nền cùng nhấn chút phấn mắt, làm cặp mắt kia càng thêm mê người. Đôi mắt anh vẫn luôn đặc biệt mê người, thời điểm nhìn người khác có cảm giác vô cùng thâm tình.

Hai người nhìn nhau, Khương Yên nhìn nhìn đến mặt đỏ ửng, cô ho khan dời mắt ra chỗ khác "Vất vả rồi"

Hoắc Đình Diễm cong môi cười, lấy một chai nước, vặn nắp ra đưa cho cô, thấp giọng nói "Uống nước đi"

Khương Yên nhận lấy, cong cong khóe miệng "Cảm ơn"

Giọng của cô.... Thực là nói không nên lời.

Giang Bạch dừng một chút, hỏi "Muốn đi mua chút thuốc uống không?"

"Không cần, không cần" Khương Yên vội vàng cự tuyệt "Một chút nữa liền tốt thôi"

Chắc hẳn ngủ một giấc dậy liền khỏi.

Hiện tại là mười giờ tối, cách giao thừa khá lâu.

Hoắc Đình Diễm nhìn cô, lại nhìn con đường trước mặt, suy nghĩ một lát nói "Giang ca, anh đưa bọn em đến chỗ quốc mậu đi"

"Được"

Mấy người bọn họ hẹn nhau cùng nhau đón giao thừa ở tầng cao nhất của quốc mậu. Mỗi năm, mấy tòa nhà đối diện quốc mậu đều sẽ hiện các hình ảnh đếm ngược, rất nhiều người đều đến đó cùng nhau đón khoảnh khắc giao thừa.

Cảnh Hoán cùng Nguyễn Nghiên Nghiên đều muốn đi, cho nên hiện tại nhất định đã ở đó rồi.

Quốc mậu bên kia người đông, xe chạy cũng không thuận lợi lắm, Hoắc Đình Diễm cùng Khương Yên ở giao lộ phía trước liền xuống xe, chuẩn bị đi bộ đến đó. Đêm giao thừa, trên cơ bản đa số mọi người đều đi ra ngoài đón giao thừa.

Hai người đi theo dòng người, hơi có chút chen chúc.

Hoắc Đình Diễm sợ bị người ta nhận ra, cho nên đội mũ cùng đeo khẩu trang, Khương Yên cũng đội một cái mũ, nhưng thật ra là bởi vì lạnh.

Đi đi đi, thời điểm sắp đến quốc mậu Hoắc Đình Diễm đột nhiên gọi Khương Yên lại.

"Cậu đứng đây chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ?"

"A?" Khương Yên kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng nói "Cậu muốn mua cái gì? Tớ đi mua cho cậu"

Hoắc Đình Diễm bật cười, nhìn cô "Không cần, cậu ra chỗ kia đứng chờ tôi, chỗ kia ấm hơn một chút"

Khương Yên "..."

Cô còn chưa kịp cự tuyệt Hoắc Đình Diễm đã xoay người rời đi.

Khương Yên vốn muốn xem anh định mua gì, kết quả đường quá đông, khiến cho buộc lòng phải đi đến chỗ mà Hoắc Đình Diễm nói.

Mười phút sau, Hoắc Đình Diễm trở về, trong tay cầm một cái hộp nhỏ. Khương Yên cúi đầu nhìn, vừa định hỏi, cái hộp kia liền bị nhét vào trong tay cô.

"Ăn một viên đi"

Khương Yên nương theo ánh đèn đường, lúc này mới nhìn thấy rõ đồ vật ở trong tay là cái gì, là bổ phế nam hà chỉ thái lộ.

Cô sửng sốt, theo bản năng nhìn Hoắc Đình Diễm.

"Cái này...."

"Nhuận giọng" Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Lần sau hò hét đừng có dùng sức như vậy"

Anh nhẹ giọng nói "Không cần thiết"

Khương Yên cắn cắn môi, không phản bác những lời này của anh.

Đối với anh mà nói là không cần thiết nhưng đối với fan hâm mộ bọn họ mà nói, là cực kỳ cực kỳ cần thiết! Ai mà lại không hy vọng idol của mình có nhiều fan chứ! Ai lại không hy vọng idol nhà mình nhận được nhiều sự hoan nghênh chứ! Anh ưu tú như vậy, bọn họ không muốn làm anh thất vọng, muốn cho anh nhận được những gì tốt nhất.

Hoắc Đình Diễm chăm chú nhìn cô, hầu kết lăn lộn, đột nhiên nói "Tôi sẽ nỗ lực"

"Nỗ lực cái gì?" Khương Yên nhìn anh

Hoắc Đình Diễm nhoẻn miệng cười, nhướng mày nói "Nỗ lực không phụ tình cảm của fan hâm mộ các cậu"

Trước kia, anh ca hát cùng diễn kịch gì đó hoàn toàn là dựa vào niềm yêu thích, không có liều mạng, cũng không có nỗ lực tranh thủ, bởi vì những thứ đó đối với Hoắc Đình Diễm mà nói chính là có cũng được, không có cũng không sao. Anh sở dĩ ký hợp đồng với công ty hiện tại là bởi vì bản thân muốn vậy, muốn được ca hát, muốn được ngẫu nhiên trải qua nhân sinh của một người, đối với tài nguyên anh cũng không quá quan tâm, cũng tuyệt đối không đi tranh thủ, rốt cuộc thì học tập vẫn là quan trọng hơn.

Nhưng hiện tại nhìn fan nhỏ bởi vì bản thân nhân khí không cao, lượng fan không nhiều mà so với fan hâm mộ những nhà khác phải tiêu phí nhiều sức lực hơn, dùng nhiều lực lượng hơn để cổ vũ mình.... Hoắc Đình Diễm đột nhiên nghĩ lại, cảm thấy bản thân có phải hay không càng thêm nỗ lực, càng thêm nghiêm túc trên con đường này hơn một chút.

Ít nhất, không để cho fan thất vọng, cũng không để bản thân cảm thấy tiếc nuối.

Đời người ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, dài nhất cũng chỉ đến trăm năm, nếu lựa chọn, liền phải hảo hảo nỗ lực.

Anh trước kia cũng không có cảm nhận được quá rõ ràng, thẳng đến khi gặp được Khương Yên, nhìn cô nỗ lực, không ngừng vì mình mà soát số liệu, cảm thấy có chút hổ thẹn.

Hơn nữa, anh cũng không nghĩ muốn nhìn thấy fan của mình vất vả như vậy, điều duy nhất mà anh có thể hồi báo cho họ, đó chính là thành tích của bản thân.

Khương Yên giật mình, thẳng lăng lăng nhìn chăm chú Hoắc Đình Diễm hồi lâu, nhẹ giọng nói "Được, cậu nhất định sẽ càng ngày càng tốt" Đôi mắt cô sáng lấp lánh, ngửa đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, cổ vũ nói "Nỗ lực cũng được nhưng đừng quên thân thể của mình, cậu vui vẻ cùng khỏe mạnh đối với fan hâm mộ chúng tớ mà nói, là điều quan trọng nhất"

Hoắc Đình Diễm nhìn cô, nhìn bộ dáng hiện tại của cô, vươn tay vỗ vỗ đầu cô an ủi, nhưng bàn tay vừa mới vươn ra lại rụt lại.

Còn không thích hợp.

Anh ho khẽ, nhắc nhở "Đi thôi"

"Được"

Khương Yên thừa dịp đi đường liền ngậm một viên thuốc ngậm ngọt ngào.

Thật ra, cô không thích ăn cái này nhưng Hoắc Đình Diễm mua, cho dù có khó ăn đến mấy, hương vị có kỳ dị ra sao, Khương Yên cũng cảm thấy thật ngon, thật ngọt.

......

Ở trên tầng cao nhất của quốc mậu, Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Cảnh Hoán bọn họ đã chiếm vài vị trí chờ hai người đến.

Khương Yên cười "Có lạnh hay không?"

Nguyễn Nghiên Nghiên vội vàng cầm lấy tay cô oán giận "Siêu cấp lạnh a, tớ đây đã lạnh đến mất hết cảm giác, kết quả bây giờ còn tận hơn nửa tiếng nữa mới bắt đầu"

Khương Yên vỗ vỗ bả vai cô, chỉ vào bên trong "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Cảnh Hoán cũng gật đầu phụ họa "Hai nữ sinh các cậu đi nghỉ một chút đi, chúng tớ đi hóng gió một chút"

Khương Yên "...."

Cuối cùng, cô vẫn là cùng Nguyễn Nghiên Nghiên đi vào bên trong nghỉ ngơi, còn hơn nửa tiếng nữa, Khương Yên cùng Nguyễn Nghiên Nghiên thậm chí còn đi mua vài ly trà sữa nóng cho mọi người.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cảm thấy hiện tại so với những đêm giao thừa khác không giống nhau.

Nguyễn Nghiên Nghiên vừa uống trà sữa nóng vừa nói thầm "Khương Yên, đợi lát nữa nhớ phải ước nha"

"Vì sao?"

Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn cô, thấp giọng nói "Có người nói, lúc giao thừa đứng ở tầng cao nhất của quốc mậu ước đặc biệt linh, sẽ trở thành sự thật"

Nghe vậy, Khương Yên cười.

"Được, vậy tớ nhất định sẽ ước"

Bất kể có thành sự thật hay không, cô đều sẽ ước.

Sau khi hai người trở về, chờ không đến mười phút mọi người liền bắt đầu cùng nhau đếm ngược.

Khương Yên cùng Nguyễn Nghiên Nghiên được mấy nam sinh bảo hộ đứng ở giữa, vốn dĩ bên cạnh cô là Quách Tuấn Trì sau đó lại đổi, biến thành Hoắc Đình Diễm.

Cuối cùng đếm ngược, mười, chín, tám,.... Thời điểm, đầu cô hơi lệch về một bên, nhìn đến cằm của Hoắc Đình Diễm.

Người bên cạnh nhìn về phía xa xa, khẩu trang trên mặt đã được tháo xuống nhưng mũ đội đầu vẫn còn nhưng càng như vậy càng tôn lên ngũ quan tinh xảo của anh, góc cạnh rõ ràng, xương hàm nhìn đặc biệt góc cạnh, động lòng người.

Khương Yên ngẩn người hai giây, Hoắc Đình Diễm dường như cảm nhận được mà thu hồi tầm mắt, cùng cô đối mắt.

"Tới rồi"

"A?"

"Còn ba giây"

Khương Yên hoàn hồn, nhìn mọi người đồng thanh đếm ba, hai, một, sau đó liền đối với bầu trời đêm mà ước.

Người bên cạnh có ước hay không cô không biết, cô hết sức chăm chú, đem tất cả tâm tư đều đặt ở nguyện vọng, đặc biệt thành kính.

Một phút sau, Nguyễn Nghiên Nghiên bọn họ mấy người đều nhìn chằm chằm Khương Yên không chớp mắt.

Khương Yên "....Nhìn tớ làm gì?"

Nguyễn Nghiên Nghiên cười "Cậu ước cái gì vậy? Sao lại lâu như vậy a?"

Nghe vậy, Khương Yên theo bản năng mà nhìn Hoắc Đình Diễm, đối diện với cặp mắt thâm thúy của anh ngẩn người, cắn môi nói "Nếu đã là ước nguyện, vậy nói ra liền mất linh a!"

Ước nguyện của cô, đều liên quan đến người bên cạnh.

Cô hy vọng Hoắc Đình Diễm có thể vẫn luôn như thế, có thể càng ngày càng tốt, bình an khỏe mạnh.

Mong rằng người cô yêu, người cô theo đuổi, vẫn sẽ luôn tỏa sáng như ánh mặt trời.

= = =

Tác giả có lời muốn nói: Nói thật, concert chính là dựa vào hò hét mà tạo khí thế.

Tôi lần trước đi concert.... Hò hét cả một đêm, cổ họng chính là một tuần sau đó không có dùng được!

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Bình Luận (0)
Comment