Biên tập: Cải Khương Yên cô có sợ qua ai sao?
Kỳ thật, ai cô cũng không sợ, thứ duy nhất có thể dùng để uy hiếp cô chính là Hoắc Đình Diễm.
Còn lại những người khác, một người cô cũng không sợ.
Cho nên đối với người con gái chuẩn bị xuất hiện trước mặt mình, Khương Yên cảm thấy rất bình tĩnh, một chút cũng không sợ hãi.
Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khổng Hâm tuy rằng cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp nhưng cũng không hỏi nhiều
Ba người các cô cùng nhau đi dạo một vòng mới quay trở lại ký túc xá,đến buổi tối liền trực tiếp đi đến lớp học tiết tự học.
Bởi vì vừa mới khai giảng, mọi người trải qua hơn nửa tháng nghỉ đông, trong lúc nhất thời cho dù là học sinh lớp thực nghiệm cũng có chút chưa kịp tiến vào trạng thái. Buổi tối tự học đầu tiên sau kỳ nghỉ, từng nhóm từng nhóm học sinh ghé vào cùng nhau ríu rít trò chuyện, nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Nguyễn Nghiên Nghiên cúi đầu cùng bạn bè nói chuyện phiếm, Khương Yên cúi đầu chăm chú làm bài tập, Khổng Hâm cũng cúi đầu chuyên tâm hoàn thành nốt bài tập.
Đến nỗi Hoắc Đình Diễm ngồi phía sau cũng đang chăm chú làm bài.
Bài tập thầy cô giao trong đợt lễ nghỉ đông không ít, rất nhiều học sinh vì bận việc hoặc ham chơi nên còn chưa có làm xong. Hoắc Đình Diễm chính là loại thứ nhất, trên cơ bản anh mỗi ngày đều ở đoàn làm phim, đi sớm về trễ, thỉnh thoảng có chút thời gian nhàn rỗi thì đều dành để nghiên cứu kịch bản, chẳng còn bao nhiêu thời gian để làm bài tập.
Cũng may lịch trình hiện tại của anh cũng không bận lắm, có thể trở lại đi học bình thường.
Tiết đầu tiên của buổi tự học, ba người cúi đầu vội vàng làm bài tập.
Sau khi tan học, mọi người náo nhiệt đứng lên, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn không ít.
Khương Yên tâm tình bình tĩnh, ghé vào trên mặt bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Đình Diễm ngẩng đầu lên định gọi cô liền nhìn thấy cảnh Khương Yên đang ghé vào trên bàn, anh nhướng mày, có chút kinh ngạc. Còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài cửa liền truyền đến giọng của bạn học trong lớp "Khương Yên, có người tìm cậu"
Anh theo bản năng quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn đến nam sinh trước đó đã từng gặp qua, Dịch Hướng Thần, bạn tốt của Khương Yên.
Dịch Hướng Thần cũng biết Hoắc Đình Diễm, hai người đối diện nhìn nhau, còn chưa có bày ra phản ứng gì, Khương Yên liền từ đứng dậy, nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì vô cùng sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài "Sao cậu lại đến đây?"
Giọng điệu đầy quen thuộc.
Bạn học trong lớp nhìn thấy một màn này đều nhịn không được đối với mối quan hệ giữa Khương Yên cùng Dịch Hướng Thần tiến hành hoài nghi.
"Người vừa rồi là ai vậy? Lớn lên thật đẹp trai a, vì sao trước giờ chưa từng nhìn thấy cậu ấy bao giờ?"
"Không biết nữa, chưa từng gặp qua"
"Oa Khương Yên cùng nam sinh kia bộ dáng rất quen thuộc a, nam sinh kia còn đeo khuyên tai nữa, nhưng một chút cũng không có cảm giác ẻo lả"
"Đúng đúng, nhìn rất soái"
.....
Ở độ tuổi này, đại khái đều thích kiểu hình như vậy.
Khương Yên không để ý đến mấy lời nói của bạn học trong lớp, trực tiếp đi đến chỗ Dịch Hướng Thần.
"Làm sao vậy?"
Dịch Hướng Thần nhìn cô, dừng một chút nói "Đi ra ngoài nói chuyện?"
Khương Yên suy nghĩ giây lát, gật đầu "Được, nhưng mà đừng lâu quá"
"Được"
Hai người nói, cùng nhau rời đi.
Hoắc Đình Diễm nhìn bóng dáng hai người khuất dần, thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục làm bài tập.
Cảnh Hoán "a" một tiếng, vô cùng kinh ngạc nói "Dịch Hướng Thần chuyển tới học ở trường chúng ta?"
Quách Tuấn Trì vừa mới từ bên ngoài trở về, cũng tỏ vẻ kinh ngạc "Dịch Hướng Thần đến tìm Khương Yên có chuyện gì sao?"
"Tớ làm sao biết được" Cảnh Hoán nhún vai nói "Hình như là chuẩn bị thương lượng đại sự"
Cậu ta phát huy sức tưởng tượng của bản thân, kinh ngạc nói "Không phải là chuyện đó chứ"
"Chuyện gì?"
Giọng điệu kinh ngạc này đã thành công thu hút được sự chú ý của Hoắc Đình Diễm, anh ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hoán.
Cảnh Hoán đối diện với ánh mắt của mọi người, thấp thỏm nói "Có thể là cậu ta đến khuyên nhủ Khương Yên chuyển lớp?" Cậu ta nói ra suy đoán của bản thân "Dù sao chuyện Khương Yên ở lớp chúng ta bị giáo viên ghét bỏ là chuyện mà ai ai cũng biết, trước đó còn cùng thầy giáo dạy hóa náo loạn một trận lớn như vậy. Tớ cảm thấy Dịch Hướng Thần đến đây rất có khả năng là đến khuyên Khương Yên chuyển lớp"
Bên cạnh có bạn học dần đổi mới cái nhìn với Khương Yên "a" một tiếng "Hẳn là không đến mức đó đâu, Khương Yên trước đó cũng đâu có nghĩ đến chuyện chuyển lớp"
Cảnh Hoán phất phất tay, bày ra bộ dáng thực hiểu biết nói "Đó là bởi vì khi đó cậu ấy không có người quen nào ở lớp khác, chuyển đi lớp khác còn chẳng bằng ở lại lớp chúng ta,nhưng hiện tại thì khác, cậu ấy có Dịch Hướng Thần, liền không cần lo lắng đến vấn đề này nữa"
Nguyễn Nghiên Nghiên nghe, nhịn không được mà phản bác "Nhưng mà trong lớp hiện tại có mấy người bạn là chúng ta, còn có thần tượng của cậu ấy nữa"
Cảnh Hoán cãi lại "Cũng không phải là ngày nào cũng có thể cùng thần tượng nói chuyện, còn không bằng chuyển đến lớp bình thường, tự do tự tại còn không bị giáo viên ghét bỏ"
"Ai nói không thể?" Hoắc Đình Diễm đột nhiên lên tiếng.
Cảnh Hoán kinh ngạc nhìn anh "Cái gì không thể?"
Hoắc Đình Diễm mím môi, liếc mắt nhìn Cảnh Hoán "Không biết chuyện thì đừng có nói bậy, Khương Yên hẳn là không có ý định chuyển lớp"
Tuy ngoài miệng nói như vậy trong lòng Hoắc Đình Diễm không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút bất an.
Không bao lâu sau, tiếng chuông vừa vang lên thì Khương Yên bước vào lớp, vừa tiến vào liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút khác thường.
Khương Yên "....."
Có chuyện gì vậy?
....
Sau khi vào lớp, Khương Yên rõ ràng cảm giác được bầu không khí có chút không đúng.
Nhưng cô lại không thể chỉ ra không đúng ở chỗ nào.
Tỷ như, cô quay đầu lại định nói Hoắc Đình Diễm nộp bài tập, bài tập toán phát lúc nghỉ đông hiện tại đã đến lúc phải nộp bài. Cô vừa mới quay đầu Hoắc Đình Diễm liền lạnh mặt đem bài tập đưa cho cô.
Khương Yên "...."
Cô một câu cũng chưa nói.
Cô hồ nghi nhìn Hoắc Đình Diễm, quan sát sắc mặt anh, cẩn thận truy vấn "Cậu tâm trạng không tốt sao?"
Hoắc Đình Diễm ngước mắt lên, cực kỳ lãnh đạm nhìn cô "Không có"
Khương Yên "....."
Đây rõ ràng chính là tâm tình không tốt mà.
Cô nếu như còn không nhận ra Hoắc Đình Diễm hiện tại tâm tình không tốt thì thật không xứng đáng với danh hiệu fan chân ái này rồi. Khương Yên mím môi, còn muốn nói gì đó, Hoắc Đình Diễm đã cúi đầu làm bài tập.
QAQ Khương Yên có muốn nói cái gì cũng không có biện pháp.
Idol không thèm để ý đến người ta.
Khương Yên hồ nghi đem bài tập giao cho bạn học khác, cúi đầu học bài nhưng trong đầu cứ luôn nghĩ đến sự chuyển biến tâm trạng đầy khó hiểu của Hoắc Đình Diễm.
Cô nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Khổng Hâm "Vừa rồi khi tớ đi ra ngoài đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Khổng Hâm nhướng mày, nhìn cô "Không có chuyện gì cả, làm sao vậy?"
Khương Yên thật cẩn thận chỉ chỉ người ngồi phía sau, nói thầm "Hoắc Đình Diễm không hiểu tại sao tâm tình lại không tốt"
Mới vừa này không phải vẫn còn rất tốt sao?
Nghe vậy, Khổng Hâm nhìn sắc mặt của Hoắc Đình Diễm, lại nhìn nữ sinh ngốc bạch ngọt Khương Yên, bật cười "Chuyện này thì cậu phải hỏi Hoắc Đình Diễm rồi"
Khương Yên "???"
Cô nếu có thể hỏi Hoắc Đình Diễm thì chuyện này đã không phải phức tạp như vậy.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy, đến sau khi tan học, Khương Yên nghĩ muốn nói chuyện cùng Hoắc Đình Diễm nhưng vừa mới xoay người Hoắc Đình Diễm liền cầm lấy sách đứng dậy rời đi, chỉ để lại cho Khương Yên dáng người phi thường soái khí.
Khương Yên trợn mắt há mồm nhìn, nghĩ, idol tính khí quả thật không nhỏ a, có chút ngạo kiều[1]
[1] Ngạo kiều: Ngoài mặt lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ Cô tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng cảm thấy rất thú vị.
Trước đó truyền thông vẫn luôn ca ngợi Hoắc Đình Diễm tốt tính, trên cơ bản rất ít khi nổi giận, mặc kệ người ta làm sự tình quá phận đến mức nào, anh đều sẽ không tức giận. Mà hiện tại Hoắc Đình Diễm tức giận rồi, nhìn lại cảm thấy anh có chút hơi thở của người thường, tương đối gần gũi.
Lão thần Khương Yên không nghĩ tới chính là, đến ngày hôm sau đi học, Hoắc Đình Diễm vẫn không nguôi giận.
.....
Tối hôm qua mọi người còn chưa tiến vào trạng thái nhưng tới hôm nay chính thức đi học, không ít bạn học đã hồi tâm trở lại.
Trường học của bọn họ tương đối có tình người, không thông báo thành tích thi cuối kỳ vào kỳ nghỉ để học sinh có thể trải qua năm mới một cách hoàn mỹ.
Cho nên buổi sáng vừa vào lớp, giáo viên liền cầm bài thi đến, tiết đầu tiên của bọn họ vừa vặn là tiết ngữ văn của cô giáo Triệu.
Cô giáo Triệu nhìn xung quanh một vòng, thấy tinh thần của học sinh đều khá tốt, cười cười nói "Các em buổi sáng tốt lành"
"Chúng em chào cô"
"Tân niên thế nào, có vui không?"
Mọi người đồng thanh trả lời "Cũng không tệ lắm ạ"
Cô giáo Triệu cầm bài thi cùng phiếu điểm, nhoẻn miệng cười "Kết quả kỳ thi cuối kỳ của các em đều không tồi" Cô dừng một chút, nhìn học sinh trong lớp nói "Người đứng đầu như cũ là nam thần trường chúng ta, bạn học Hoắc Đình Diễm"
Nghe vậy, Khương Yên hưng phấn vỗ tay.
Bạn học còn lại đều nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, tỏ vẻ kinh ngạc cảm thán.
Quá lợi hại.
Thường xuyên nghỉ học lại như cũ mỗi lần thi đều có thể đứng đầu, nam sinh này thực sự quá lợi hại!
Cô giáo Triệu theo thứ tự khích lệ một vài học sinh, cuối cùng nói "Còn có một bạn học khác vô cùng tiến bộ" Cô mỉm cười nói "Trước đó tôi biết bạn học này rất thông minh, chỉ cần bạn ấy nguyện ý nghiêm túc học tập, khẳng định sẽ đạt được kết quả không tồi, không nghĩ tới kết quả này còn vượt xa sự dự đoán của tôi"
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Yên.
Rốt cuộc học sinh trước kia không có nghiêm túc học tập chỉ có mỗi mình cô.
Cô giáo Triệu cười "Đúng vậy, bạn học đó chính là Khương Yên" Cô ánh mắt nhu hoà nhìn Khương Yên, cổ vũ nói "Cực kỳ tiến bộ, không chỉ tăng hơn một trăm hạng trên bảng xếp hạng toàn trường mà ở danh sách lớp cũng thăng một hạng"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trợn tròn mắt khó có thể tin nhìn Khương Yên.
Tiến vào top 100, chuyện này mọi người cũng kinh ngạc nhưng mà không phải người đứng nhất từ dưới lên trong lớp, chuyện này, chuyện này quả thực quá khó tin!
Này mẹ nó chính là bay vọt a!
Khương Yên hẳn là giấu mọi người trộm học tập.
Cũng không đúng, cho dù có trộm học tập cũng không thể tăng hạng nhanh như vậy, đây rốt cuộc là cái loại đầu óc gì a!
Chỉ qua một học kỳ, tăng hơn mấy trăm hạng, đây là đem những học sinh ngày ngày nghiêm túc học tập như bọn họ ném đi nơi nào a, cảm giác một chút mặt mũi cũng không còn.
Nguyễn Nghiên Nghiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Khương Yên, nhỏ giọng nói thầm "Ngọa tào, Khương Yên cậu cũng quá.... Quá thông minh rồi"
Khương Yên cạn lời, buồn cười nhìn cô "Tớ có học lớp bổ túc a, cậu cũng không phải là không biết"
Nguyễn Nghiên Nghiên "Tớ cho rằng cậu nói giỡn, hơn nữa chuyện này là do cậu thông minh chứ không phải do cậu đi học lớp bổ túc"
Người bình thường cho dù có đi học lớp học bổ túc cũng không thể nào trâu bò được như vậy.
Cô giáo Triệu đem mọi người khen ngợi một lần, đối với những bạn học có thành tích thụt lùi cũng an ủi một phen, nói không cần nhụt chí, lần sau cố gắng hơn là được rồi.
Một tiết học qua đi, Nguyễn Nghiên Nghiên lôi Khương Yên chạy xuống dưới lầu xem bảng xếp hạng thành tích.
Khương Yên kỳ thật không còn là đứa đội sổ ở trong lớp nữa mà biến thành người đứng thứ hai từ dưới đếm lên! Về phần Khổng Hâm thì càng khủng bố hơn. Khổng Hâm là người không hề chăm chú học tập một chút nào vậy mà lại đứng thứ 30 trong lớp.
Sau khi xem thành tích xong, thân là người xếp hạng thứ 20, Nguyễn Nghiên Nghiên run bần bật nhìn hai người "Các cậu là ác quỷ sao?"
Khương Yên thì cô còn hiểu được,ít nhất người này còn đi học lớp học bổ túc, còn Khổng Hâm? Trên lớp thì không chăm chú nghe giảng, lại còn thường xuyên ngủ trong giờ, chuông tan học một cái thì dưới chân như bôi dầu, nhanh chóng chạy đi, thế mà lại có thể đứng thứ 30.
Khổng Hâm bật cười "Tớ cũng có học bài có mà"
Chẳng qua cô thích tự học.
Nguyễn Nghiên Nghiên "Tớ mỗi ngày đi học đều nghiêm túc nghe giảng!"
Cô là người không thể tự học, đi học thì Nguyễn Nghiên Nghiên nghiêm túc nghe giảng sau khi tan học kỳ thực cũng rất mê chơi.
Khương Yên bật cười "Cậu rất lợi hại, đứng thứ 20 đấy"
Nguyễn Nghiên Nghiên cười "hì hì" "Tớ thật ra còn muốn nỗ lực thêm một chút"
Bọn họ đều là người có ước mơ, cũng nguyện ý vì ước mơ mà nỗ lực, trả giá.
Nguyễn Nghiên Nghiên nói "Cố lên, cố gắng tiến bộ hơn"
"Được"
Về chuyện Khương Yên đứng thứ hai từ dưới đếm lên trong lớp, sau khi hết tiết một đã bị truyền đi.
[SHOCK! Qua một học kỳ Khương Yên thế nhưng lại có thể đứng thứ hai từ dưới đếm lên ở lớp thực nghiệm! Đứng thứ 110 toàn trường! Nhìn thành tích của cậu ấy tôi chỉ muốn nói một câu "thật trâu bò"! Đây rốt cuộc là cái loại đầu óc gì?]
Lầu 1: Nhìn thấy thành tích kia trong nháy mắt tôi đối với nhân sinh của bản thân tiến hành hoài nghi. Khương Yên cũng quá thông minh rồi, cho nên trước đó cậu ấy chỉ là không muốn học, chứ không phải là học không được.
Lầu 2: Không phải là gian lận chứ? Cảm giác chuyện một học kỳ mà tăng hơn mấy trăm hạng có chút không chân thật.
Lầu 5: Lầu trên cẩn thận ngôn từ một chút, đừng tùy tùy tiện tiện gắn cho người ta cái tội danh sao chép. Tôi tuy rằng trước kia đối với Khương Yên ấn tượng không được tốt lắm nhưng hiện tại nhìn cậu ấy nỗ lực lại tiến bộ như vậy tôi cảm thấy rất tốt, hơn nữa học kỳ này Khương Yên cũng không làm ra chuyện gì quá phận, vì sao mọi người không thể chấp nhận chuyện cậu ấy đã chuyển biến tốt chứ?
Lầu 6: Tiểu tỷ muội lầu trên nói rất đúng, Khương Yên trước kia có sai nhưng hiện tại đã cải tà quy chính, nguyện ý học tập thật tốt, vì sao chúng ta không thể tin tưởng cậu ấy một chút, vì sao cứ phải dùng ác ý đi đánh giá, hãm hại người ta.
Lầu 8: Hai vị lầu trên hẳn là Khương Yên đi, cho dù có thay đổi cũng không thể lập tức thay đổi nhanh chóng đến như vậy.
Lầu 9: Lầu 8 thật là ngu xuẩn.
......
Lập tức, trên diễn đàn trường có người khen có người tỏ vẻ trung lập cũng có người như cũ đối với cô tiến hành hoài nghi cùng chửi rủa.
Khương Yên đối với chuyện này một chút cũng không thèm để ý, yên lặng làm bài tập.
Cô phải cố gắng nỗ lực, bảo trì trạng thái tốt đẹp hiện tại.
Cô vẫn còn cách Hoắc Đình Diễm 45 hạng, cô phải nỗ lực hơn mới được!
.....
Mấy ngày kế tiếp, Khương Yên đều nỗ lực học tập, đối với chuyện bên ngoài không quá chú ý.
Điều duy nhất khiến cô không nghĩ ra chính là Hoắc Đình Diễm dường như vẫn còn đang tức giận, cô cảm thấy ở trường học khó có thể hỏi ra cái gì, đành phải đợi đến thứ sáu tan học cùng Hoắc Đình Diễm hỏi chuyện một chút?
Lần cáu kỉnh này của idol, có chút dài.
Bất quá vừa đến thứ sáu, Hoắc Đình Diễm liền không có đến trường học.
Anh có một hoạt động cần phải tham gia.
Đối với chuyện này, Khương Yên tỏ vẻ bất lực.
Thứ bảy Hoắc Đình Diễm cũng không có về nhà. Khương Yên nhìn nhà bên cạnh đen như mực, yên lặng thở dài.
Nhưng cô cũng không có nhiều thời gian như vậy để thời dài, ca khúc lần trước cô gửi cho công ty Tinh Nguyệt đã nhận được phản hồi. Bên kia đối với bài hát cô gửi tỏ vẻ rất hài lòng, thậm chí còn gửi trước cho Khương Yên một khoản tiền, chứng minh bọn họ không phải là kẻ lừa đảo.
Công ty Tinh Nguyệt rất nổi tiếng, Trần Tiến cũng vậy, hình như là một lãnh đạo quan trọng trong công ty, weibo còn có hơn một triệu fan, so với cô nhiều hơn rất nhiều.
Khương Yên cầm lấy điện thoại tự hỏi, rốt cuộc có nên gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm hay không, cô sợ Hoắc Đình Diễm đang bận hơn nữa gần đây Khương Yên luôn có một loại ảo giác không nói lên lời.
Loại ảo giác này khiến cô không dám chủ động liên lạc với Hoắc Đình Diễm.
Cô còn đang nghĩ ngợi Nguyễn Nghiên Nghiên liền gọi điện tới.
"Khương Yên!" Nguyễn Nghiên Nghiên hưng phấn nói "Ngày mai có muốn đi dạo phố cùng tớ không?"
Khương Yên nghĩ nghĩ nói "Buổi chiều ngày mai được không? Buổi sáng tớ bận chút việc"
Buổi sáng cô còn muốn đến một nơi.
Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ nói "Được, buổi chiều dạo đến buổi tối được không?"
Khương Yên bật cười "Được, cậu hỏi Khổng Hâm chưa?"
"Tớ có gọi điện thoại nhưng cậu ấy không nghe, đợi chút nữa nhắn tin vào nhóm chat hỏi vậy"
"Được"
Sau khi cúp điện thoại, Khương Yên tiếp tục thở dài. Sau hồi lâu chuẩn bị tư tưởng, cô vừa định nhắn tin cho Hoắc Đình Diễm, weibo liền gửi thông báo đặc biệt tới.
Sau kinh hỉ đêm tân niên, Hoắc Đình Diễm lại đăng weibo!
Khương Yên nhanh chóng ấn vào, nhìn thấy ảnh chụp sườn mặt của Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm V: Nỗ lực làm việc [Ảnh chụp]
Fan:
[A a a a a, hình như ca ca lại đẹp trai hơn một chút!]
[A a a a a, chỉ biết thét chói tai, lâu rồi không nhìn thấy ca ca thì ra ca ca đã xuất ngoại a, ở nước ngoài nhớ hảo hảo tự chiếu cố bản thân nha!]
[Ca ca có thể mua quà cho em có được không!]
[Ô ô ô ô, ca ca quả thực thịnh thế mỹ nhan, cái sườn mặt này tôi ngắm trăm lần cũng không đủ!]
[Không nói nhiều, nhanh chóng lưu lại. Tôi muốn nói là gần đây ca ca không có tham gia chương trình hay hoạt động nào cho nên Nhất Mộng Nhất Sinh đại đại đã rất lâu rồi không có đăng weibo]
[Như trên +1]
.....
Khương Yên nhìn bình luận của fan, lại nhìn đến chính mình đã một tuần liền không có đăng weibo.
Trầm mặc.
Cô nhìn chằm chằm hình đại diện QQ của Hoắc Đình Diễm, trực tiếp gửi một tin nhắn đi.
Một phút sau, Hoắc Đình Diễm nhìn tin nhắn trên điện thoại, trầm mặc.
Khương Yên: Xin hỏi "con trai" có thể giúp ma ma mua chút đồ vật được không?
= = =
Tác giả: Tiểu Khương Yên không nên đối xử với idol như vậy.
~Spoil chương sau~
<<
Thiệu Y Huyên bị những lời này của cô dọa sợ, lùi về sau một bước. Nhưng giây tiếp theo, cô ta liền vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Khương Yên bật khóc "Thực xin lỗi, chị, em không phải cố ý muốn đến quấy rầy chị" Cô ta nức nở, đứt quãng nói "Em chỉ là....chỉ là đến đây...." "Đến đây làm cái gì?" Khổng Hâm nghe không nổi nữa, trực tiếp tháo tai nghe xuống nhìn về phía cô ta "Bạn học này, đây là lớp chúng tôi, cậu chạy đến đây khóc sướt mướt làm cái gì? Đừng nói đến chuyện cậu gọi Khương Yên là chị, cho dù cậu có gọi cậu ấy một tiếng "mẹ" cậu ấy cùng cậu cũng không có nửa xu quan hệ" Bạn học xung quanh "...." Khương Yên quay đầu lại, nhìn Khổng Hâm, nhịn không được nở nụ cười "Tôi chỉ chấp nhận làm "mẹ" của một người" >>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~