Đúng lúc này, đá truyền ảnh vừa hay chiếu hình ảnh của một nhóm học sinh lớp Hỏa - Giáp.
“Nghe nói bên Bắc Vực vừa xảy ra chuyện lớn: Nhân tộc và Yểm tộc ký hiệp ước hữu nghị vạn năm, đoán chừng Ma tộc sẽ yên tĩnh một thời gian.”
“Hừ! Ba tộc bên Bắc Vực kia cứ như ba con gà chọi ấy. Chẳng qua Nam Vực chúng ta lười để ý tới họ, chứ nếu chúng ta tham chiến, thì Yểm tộc và Ma tộc đã diệt vong từ lâu rồi.”
“Nghe nói, khu Nam Vực chúng ta vốn cũng có Yểm tộc và Ma tộc, nhưng đã bị tổ tiên chúng ta đánh đuổi sang khu Bắc Vực rồi. Suy cho cùng cũng tại Nhân tộc ở khu Bắc Vực quá vô dụng, nên cũng chỉ có thể nghĩ ra cách vô dụng là ký hiệp ước hữu nghị mà thôi.”
“...”
Lời nói của đám học sinh lớp Hỏa - Giáp được đá truyền ảnh phát rõ từng câu từng chữ.
Nhưng, những người đang theo dõi bên ngoài lại chẳng cảm thấy chỗ nào không đúng cả.
Bởi trong nhận thức của người Nam Vực, Nhân tộc ở Bắc Vực quá vô dụng, quá hèn nhát.
Mà đúng là lực lượng giữa hai bên có sự chênh lệch rất lớn thật.
Lấy thư viện Minh Nguyệt làm ví dụ, ngay cả học sinh yếu nhất của thư viện, thì tu vi cũng đạt đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Về phần các đạo sư, phần lớn họ đạt tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí tu vi của viện trưởng đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
Mà ở khu Bắc Vực, chưởng môn của bốn tông môn lớn mới chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ thôi.
Hơn thế nữa, thư viện Minh Nguyệt chỉ là một trong bốn thư viện lớn của khu Nam Vực.
Chưa kể tới sự tồn tại của một tông môn siêu cấp như Trường Sinh Tông.
Khi đám học sinh lớp Hỏa - Giáp đang trò chuyện rôm rả, ở phía xa có người đang vẫy tay với họ.
Lục Song Tri bĩu môi: “Là người lớp Hỏa - Bính. Họ gọi chúng ta làm gì? Chẳng lẽ nhờ chúng ta giúp đỡ? Bây giờ đang trong thời gian khảo hạch, ai có thời gian rảnh mà giúp họ cơ chứ?”
Tiêu Càn An cau mày: “Đừng để ý đến họ, chúng ta tiếp tục tìm kiếm Thương Lan huyền sư thôi. Chỉ khi kiếm đủ tích phân, chúng ta mới có thể tiến vào vòng khảo hạch cuối cùng.”
Cả đám thống nhất ý kiến, hoàn toàn phớt lờ đám người Phượng Khê đang vẫy tay ở nơi xa.
Không ngờ rằng, đám người Phượng Khê lại chủ động tiến lại gần.
Chỉ là, mặt mũi họ bị một miếng vải đen bịt kín.
Lục Song Tri tỏ vẻ khinh thường: “Các ngươi không có mặt mũi gặp người à mà phải bịt kín thế kia?”
Phượng Khê giả câm, dùng thủ ngữ để trả lời.
Nhưng mấy người Lục Song Tri lại chẳng hiểu gì cả, toàn bộ lực chú ý của họ đều tập trung vào tay của Phượng Khê.
Hoàn toàn không phát hiện ra đám người Giang Tịch đã bao vây mình.
Phượng Khê bất chợt vung tay, hất một nắm đất cát về phía đám Lục Song Tri đứng đối diện.
Bây giờ không có bột ớt, chỉ đành dùng tạm đất cát vậy.
Cơ thể con rối có một chỗ tốt, đó là không sợ bụi đất, cũng không sợ độc dược.
Nên nàng không cần canh hướng gió.
Chẳng qua, đám người Lục Song Tri khó chơi hơn hai nhóm người trước đó nhiều.
Tu vi của họ đều là Nguyên Anh sơ kỳ.
Điều khiến Phượng Khê cạn lời hơn là, động tác của mấy người Giang Tịch chợt chậm dần.
Bởi… đã tiêu hao gần hết linh thạch.
Lúc này Phượng Khê mới vô thức nhớ ra một chuyện: con rối được sinh ra từ trận pháp, mà muốn kích hoạt trận pháp thì phải tốn linh thạch.
Sở dĩ bây giờ nàng mới nhận ra chuyện này, là vì nàng không cảm nhận được bất cứ hạn chế nào. Có lẽ do công pháp nàng tu luyện khá đặc biệt, nên dù biến thành con rối, nàng cũng lợi hại hơn người khác.
Nàng biết lúc này nên tốc chiến tốc thắng, nếu không lỡ trận bàn con rối của mấy người Giang Tịch bị phá hủy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Dưới tình thế cấp bách, nàng tung tuyệt chiêu.
Nhưng không phải tuyệt chiêu chữ “quỳ”, mà là tuyệt chiêu hình bàn tay.
Một bàn tay từ trên trời giáng xuốn, tát thẳng mặt Lục Song Tri.
Lục Song Tri ngẩn ra.
Con rối trận pháp còn biết tung tuyệt chiêu á?
Lại còn là tuyệt chiêu kỳ lạ thế này nữa chứ!
Với tu vi của hắn ta, tất nhiên có thể né tránh bàn tay kia một cách dễ dàng và nhẹ nhàng. Nhưng, hắn ta không ngờ rằng, Phượng Khê lại tung ra… một chuỗi tuyệt chiêu.
Bây giờ Phượng Khê chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này, nên không chơi trò mèo vờn chuột với hắn ta.
Hết bàn tay này nối tiếp bàn tay khác, Lục Song Tri không thể chống đỡ nổi nữa. Gương mặt vốn anh tuấn, nay đã bị biến thành đầu heo. Phượng Khê chẳng thèm cho hắn ta thời gian thở dốc, lập tức tung chân đá hắn ta bay xa ra.
Ngay sau đó, nàng xông về phía Tiêu Càn An…
Tranh thủ vài giây này, đám người Giang Tịch nhanh chóng nhét linh thạch vào khe linh thạch trên người con rối, họ lại lần nữa bừng bừng sức lực.
Mấy người Phượng Khê tốn chừng một canh giờ để tóm gọn mấy người Tiêu Càn An.
Mấy người Tiêu Càn An tức tối không thôi.
Không ngờ họ lại bị con rối trận pháp gài bẫy.
Đúng là vô cùng nhục nhã.