Khi mọi người cho rằng kết cục đã định, Phượng Khê đột nhiên thay đổi thế tấn công!
Nàng đột nhiên chiếm vị trí Bắc Đẩu, nếu không nhờ đám người Hoàng Phủ Lương thu kiếm nhanh, thì suýt nữa đã thọc c.h.ế.t học sinh đứng ở vị trí Bắc Đẩu vừa bị Phượng Khê ném ra ngoài kia rồi.
Thấy vậy, Hồng trưởng lão biết đám người Hoàng Phủ Lương chắc chắn sẽ thua!
Bởi con rối hình người kia đã tìm được sơ hở của trận pháp.
Một thiên tài thông minh như thế, có ngộ tính cao như thế!
Tiếc rằng lại là con rối!
Nếu nàng là người thì tốt biết bao!
Dù là người Bắc Vực cũng được!
Ông ta cũng nhất định sẽ nhận nàng làm đồ đệ!
Mấy người Hoàng Phủ Lương cũng nhận ra đội mình đã rơi vào thế yếu.
Họ không cam lòng.
Chỉ là một con rối hình người mà thôi, sao có thể tìm ra sơ hở của kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu được cơ chứ?
Nhưng, bất kể họ tăng cường tấn công thế nào đi nữa, thì Phượng Khê vẫn luôn tránh được.
Phượng Khê nhanh chóng trở nên thuần thục, thậm chí còn có thời gian rảnh cất giọng đắc ý: “Cả đám phế vật! Vô dụng!”
“...”
Chỉ xét riêng khả năng kéo thù hận, thì Phượng Khê chắc chắn là người xuất sắc nhất.
Từng người trong đội Hoàng Phủ Lương đều tức đến xanh mặt, kiếm thức cũng trở nên hỗn loạn.
Hồng trưởng lão đứng cạnh thấy vậy thì không nhịn được mà lắc đầu.
Tâm cảnh của đám học sinh này không vững!
Con rối hình người kia dùng phép khích tướng rõ rành rành ra đó, thế mà họ vẫn trúng kế cho được!
Cả đám con cưng của trời lại bị một con rối đùa giỡn, nói ra ngoài ai mà tin nổi?
Nhưng sự thật lại hiển hiện ngay trước mặt!
Phượng Khê không vội vã phá trận, mà cười tủm tỉm lượn lờ khắp trận.
Thi thoảng lại trêu chọc đám học sinh vài câu.
Mãi đến nửa canh giờ sau, Phượng Khê canh chuẩn cơ hội, bất chợt vung kiếm đ.â.m vào cánh tay của một học sinh của đội bên kia. Hắn ta hét thảm một tiếng, động tác lập tức ngừng lại.
Nhân cơ hội này, Phượng Khê phá trận xông ra ngoài.
Nàng khoanh tay, hếch cằm bốn mươi lăm độ nhìn trời, dáng vẻ cao ngạo, đắc ý không ai bì nổi.
Đám người Hoàng Phủ Lương vừa thẹn vừa bực, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.t người, thì đoán chừng Phượng Khê đã phải c.h.ế.t mấy vạn lần rồi.
Một học sinh trong đó nói: “Ván này không công bằng. Nên đổi lại thôi, để bầy rối phòng thủ, còn bọn ta tấn công.”
Phượng Khê cười lạnh, giọng điệu quái dị không giấu được vẻ châm chọc: “Công bằng? Các ngươi có đầu óc, còn bọn ta không có! Có cần bọn ta moi óc của các ngươi ra giúp không?”
Đám học sinh: “…”
Bốn vị trưởng lão: “…”
Không nói cái khác, nhưng con rối này nói chuyện càng ngày càng lưu loát rồi đấy.
Hồng trưởng lão cảm thấy mất mặt thay đám học sinh.
Rõ ràng họ chính miệng đồng ý chọn phe phòng thủ, chứ có phải bị ai kề d.a.o tận cổ ép buộc đâu, mà giờ lại dám chê bất công?
Thế là, ông ta không cho họ có cơ hội nhiều lời, trực tiếp tuyên bố họ thua cuộc.
Họ chỉ đành chọn ra năm người rời khỏi cuộc khảo hạch.
Đám học sinh vốn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng giờ đây, nhân số hai bên không chênh lệch nhiều lắm.
Hồng trưởng lão đang định nói gì đó, thì sắc mặt bất chợt thay đổi.
Ba vị trưởng lão khác cũng vậy.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Hồng trưởng lão nói: “Cuộc khảo hạch vốn còn vài ải thử thách nữa, nhưng do vừa xảy ra chút biến cố đột xuất, nên chúng ta trực tiếp tiến hành ải cuối cùng.”
“Toàn bộ thông tin về thân phận của các ngươi sẽ bị ẩn giấu, nên các ngươi sẽ không thể biết được đối phương là người hay con rối, càng không biết tu vi thật sự của đối phương. Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi trong ải này là cố gắng trụ lại, để không bị loại.”
“Trong quá trình khảo hạch, cấm trò chuyện trao đổi, ai vi phạm sẽ bị loại ngay.”
“Sau khi cuộc khảo hạch kết thúc, bọn ta sẽ chọn đệ tử từ những học sinh vượt ải thành công, giúp các đệ tử loại bỏ hết mọi rào cản gặp phải trong quá trình tu luyện, đồng thời cho phép chúng tới Tàng Thư Các đọc ấn ký mà bọn ta để lại.”
Hồng trưởng lão vửa dứt lời, cảnh tượng trước mặt đám người Phượng Khê lập tức trở nên tối đen như mực.
Khi tầm nhìn được khôi phục, trước mặt hiện lên những con người giống hệt nhau.
Vóc dáng, chiều cao, tu vi, giới tính,… đều giống như được đúc từ một khuôn.
Phượng Khê dùng thần thức thăm dò một vòng, nhưng chẳng thể phát hiện ra điều khác biệt.
Mà thế cũng hay, nàng không thể giúp mấy người Quân Văn cả đời được, vòng này họ phải tự dựa vào bản thân thôi.
Vì thế, nàng đi dạo một vòng, sau khi tìm được “cửa ra”, nàng không chút do dự bước ra ngoài.
Rồi ung dung tiến đến trước mặt bốn vị trưởng lão.
Bốn vị trưởng lão: “…’
Nàng không tham gia khảo hạch, chạy đến trước mặt họ làm gì?
Với lại, nàng ra ngoài bằng cách nào?
Rõ ràng họ đã dùng thần thức khống chế mọi thứ rồi kia mà!
Đúng lúc này, họ nghe Phượng Khê cất giọng kỳ quái: “Ta chủ động bị loại, ra đây hóng chuyện với các vị nè!”
Bốn vị trưởng lão: “…”
Nhưng nghĩ lại thì, họ cũng không định chọn một con rối làm đệ tử, nàng chủ động bị loại thì kệ nàng vậy.
Trước đó họ giữ lại những con rối này vốn để làm đá mài rèn luyện đám học sinh thôi mà.