Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 16

Tiếng chuông ra về vừa vang lên, đám học sinh tụm năm tụm ba chạy ra khỏi lớp học, dãy hành lang đông đúc người chen lấn nhau như đàn kiến vỡ tổ.

Lặng lẽ đằng sau đám đông, bốn thiếu niên đang nhàn nhã cất bước. Trịnh Quang vừa lướt điện thoại vừa hí hửng nói: "Ây, tối nay chúng ta đi chứ?"

Tống Trạch thả nhẹ bước đi, để có thể đi sánh vai cùng cậu ta, rồi khó hiểu hỏi: "Đi đâu?"

"Đây này, xem như là mừng cậu về" Nói rồi Trịnh Quang hướng màn hình điện thoại về phía cậu.

Nhìn nội dung bên trong, Tống Trạch liền nhướng mày, cười: "Club?"*

"Đúng vậy là nó đó, chỗ quen của tụi này." Ngừng một chút Thịnh Quang quay sang Triệu Bân, hỏi: "Thế nào? Đi không?"

"Đương nhiên là đi rồi, tiểu Trạch đi được không?" Triệu Bân trả lời cậu ta, sau đó lại hỏi Tống Trạch.


Cậu còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên Trịnh Quang cất lời ngắt ngang: "Nói gì thế, tiểu Trạch đương nhiên phải đi rồi. Cậu ta là nhân vật chính cơ mà"

Tống Trạch hết cách đành cười xòa, vừa đáp lời vừa hỏi: "Ừ đi, còn anh Vũ thì sao?"

Nghe thấy tên mình bị nhắc đến, Tạ Vũ đang bấm điện thoại đi lượt thượt ở phía sau liền ngước mặt lên nhìn cậu, đáp: "Đi"

"Chậc, cậu hỏi thừa ghê, cậu đi thì đương nhiên anh ấy cũng phải đi rồi" Trịnh Quang nói

Tống Trạch hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, hỏi lại: "Tại sao?"

"Tại sao á hả? Ờ thì..." Trịnh Quang đang tính nói thẳng, đột nhiên nhìn ra phía sau, bắt gặp ánh mắt của Tạ Vũ liền ngay tức thì sửa lời: "Sao tôi biết được"

Triệu Bân ho khan một tiếng rồi nói nhỏ bên tai Trịnh Quang: "Nói ít đi, sống lâu hơn"

Trịnh Quang liếc xéo lại hắn rồi nói nhỏ: "Tôi chỉ muốn giúp họ thôi"


"Sao cậu không lo cho cậu đi này" Triệu Bân cũng ám chỉ mà nói lại

Bị hắn làm cho nghẹn lời, Trịnh Quang thẹn quá hóa giận đi nhanh hơn. Triệu Bân không còn cách nào khác đành phải chạy theo dỗ người, để lại hai người Tống Trạch cùng Tạ Vũ.

Mắt thấy bầu không khí có hơi áp lực, nhưng Tống Trạch lại không thể làm gì thêm, vì mỗi lần bắt chuyện với Tạ Vũ đối với cậu đều như cực hình, sai một câu là đi một dặm.

Bất ngờ Tạ Vũ lại cất giọng nói, phá tan bầu không khí ngợp thở: "Buổi tối có cần tôi qua đón cậu không?"

"Hả? À..." Đang mải may suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, lại đột nhiên nghe thấy người kia mở lời, Tống Trạch có hơi không kịp hoàn hồn.

"Buổi tối có cần tôi qua đón cậu không?" Tạ Vũ thì lại rất kiên nhãn mà lặp lại câu hỏi

"Ừm, vậy nhờ anh." Suy nghĩ một chút cậu liền nói tiếp: "À đúng rồi, lát nữa em về cùng anh được không?"


"Ừm được, vẫn chưa có tài xế riêng à?" Tạ Vũ tuy đồng ý khá dễ dàng, nhưng anh vẫn cố hỏi thêm một câu để kéo dài cuộc nói chuyện.

"Vẫn chưa, chưa có ai thích hợp hết." Tống Trạch nói dối không chớp mắt mà trả lời, sau đó lén lút lấy điện thoại ra nhắn cho tài xế riêng một câu.

Ra khỏi cổng trường, hai người đi đến một chiếc xe hơi màu đen được đỗ bên cạnh vỉa hè.

Nhưng Tống Trạch còn chưa kịp nhấc chân lên xe đã nghe thấy có người gọi tên mình ở đằng xa.

"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, cậu Tống" Người gọi cậu lặp đi lặp lại nhiều lần, như thể sợ không kịp cản cậu lên xe của Tạ Vũ.

Liếc mắt nhìn về hướng người nọ, thứ đầu tiên đập vào mắt Tống Trạch là chiếc Bentley xám không thể quen mắt hơn. Cùng với khuôn mặt của người bác mới gặp lần đầu tiên vào buổi sáng.
Cậu âm thầm đỡ trán, rõ ràng vừa nãy đã nhắn tin trước rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây, Tống Trạch không biết nên phải mở lời như nào với Tạ Vũ. Không chỉ vậy, khi nãy cậu còn nói dối với người ta là không có tài xế nữa chứ.

Tạ Vũ cũng chú ý tới hướng cậu nhìn, mắt thấy chiếc xe nọ cùng với ông bác đang chạy lại gần, anh khó hiểu quay lại nhìn Tống Trạch. Quan sát gương mặt như thể muốn tìm chỗ trốn của thiếu niên, anh không kiềm được mà đưa tay lên miệng che lại nụ cười trong thầm lặng.

Ông bác chạy lại gần hai người, vừa thở vì mệt vừa cười nói: "Ha, may quá, kịp lúc, tôi còn tưởng tôi tới trễ rồi."

Tống Trạch kéo ông sang một bên nói nhỏ: "Chú không đọc tin nhắn tôi gửi à?"

"Hả à? Điện thoại tôi vừa hết pin, cậu gửi cho tôi cái gì thế?"
"Aizzzz thôi bỏ đi, không có gì" Cậu bất lực vuốt mặt, không còn lời gì để nói thêm.

Tống Trạch quả thật lúc này chỉ muốn tìm chỗ trốn, cậu không biết nên nói như nào với Tạ Vũ cũng không biết phải làm sao. Đành phải  quay sang phía anh quăng đại một câu rồi bỏ của chạy lấy người: "Hình như anh của em tìm được tài xế rồi, em về đây. Tạm biệt"

Tạ Vũ vốn nghe được cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng đã sớm cười từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm nén mà đáp lại cậu: "Tạm biệt"

Ngồi trên xe, Tạ Vũ tâm trạng cực kỳ vui vẻ mà nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, đây có thể là một trong những lần hiếm hoi anh thấy được bộ mặt như thế của Tống Trạch. Vì trước đó, khoảng thời gian khi Tống Trạch đang chuẩn bị đi nước ngoài, rất ít khi nói chuyện với anh, cậu lúc đó như thể muốn né tránh.
Nhưng đột nhiên lần này trở về lại khác, Tạ Vũ không biết liệu có phải là cậu đã thay đổi, hay vốn đang muốn làm điều gì đó. Bởi vì từ lúc về đến giờ, mỗi câu mà Tống Trạch nói ra với anh, anh đều có cảm giác rất lạ.

Hết chương.

* Club hoặc Nightclub (câu lạc bộ đêm) là một địa điểm vui chơi giải trí, phục vụ đồ uống có cồn và thường hoạt động muộn vào ban đêm. Club được phân biệt với các quán bar, quán pub, bao gồm sân khấu nhạc sống, một hoặc nhiều khu vực sàn nhảy, các DJ chơi nhạc và đèn màu chiếu sáng khu vực khiêu vũ.

* Bentley Continental GT có mức giá lên đến 23 tỷ Việt Nam đồng. (Mức giá sẽ giao động tùy theo nhiều trường hợp khác nhau)

Bình Luận (0)
Comment