Sau khi trải qua mấy phút chen lấn cùng đám người đông đúc sôi nổi kia, Tống Trạch rã rời tay chân đi về phía phòng riêng.
Dãy phòng riêng tuy không yên tĩnh đến tiếng giày cũng có thể nghe nhưng âm thanh xung quanh lại đặc biệt nhỏ hơn so với đại sảnh đang nhộn nhịp khi nãy. Làm cho đầu Tống Trạch từ từ thoải mái hơn một chút.
Cậu mở cửa căn phòng riêng cuối dãy hành lang, vừa bước vào cửa, nháy mắt đã nhìn thấy thân hình Tạ Vũ đang nằm dài trên ghế sô pha, anh nghiêng người núp mặt sau lưng ghế, chừa ra hướng cửa là cái lưng thẳng tắp cùng đôi chân dài hàng thiệt.
Tống Trạch thầm lặng nghĩ: "Dáng người thật sự không tồi"
Khẽ khàng khép cửa rồi thả nhẹ bước chân đi lại gần, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh. Bỗng nhiên tầm mắt chú ý tới chai Vodka trên bàn, cậu khẽ nhướng mày. Nếu nhớ không lầm khi cậu chưa đi xuống dưới, chai rượu vẫn còn khá đầy, chỉ mới rót được một ít ra ly của Triệu Bân mà thôi. Vậy mà bây giờ khi quay lại, thì chai rượu gần như đã cạn sạch, chỉ còn vỏn vẹn vài giọt mắc lại dưới đáy.
Khỏi cần vắt óc suy nghĩ cũng biết được, ở đây ngoài Tạ Vũ ra thì có ai đã uống nó được cơ chứ, nhưng Tống Trạch vẫn là nể phục, dù nói cậu từng ăn chơi trác táng, nếm trải bao nhiêu loại rượu, nhưng với việc uống hết một chai Vodka cỡ lớn trong chưa đầy một giờ thì vẫn là điều không thể. Đây là loại có nồng độ cồn khá mạnh, không những vậy còn thấm lâu thấm dần, nếu uống nhanh như thế thì thứ chờ đợi tiếp theo chính là quá trình bị sốc rượu, toàn bộ men sẽ trào lên cùng một lúc, làm cho người uống khó mà tỉnh táo.
Tống Trạch không hiểu nổi mà nhỏ giọng mắng: "Tên này có ngốc quá không thế? Dù có uống giỏi cỡ nào cũng đừng có chơi ngu chứ?"
Đang mắng thì chợt thấy Tạ Vũ xoay người, cậu giật mình mà mím môi.
Tạ Vũ đầu óc choáng váng mà từ từ mở ra đôi mắt, đầu anh hiện tại đau như thể bị nhiều cây búa bổ vào. Đang chậm rãi nhướn người ngồi dậy thì lờ mờ nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng đang ngồi bên cạnh, anh cất lên giọng nói khàn khàn của mình: "Tiểu Trạch?"
Tống Trạch âm thầm vỗ tay cho sức chịu đựng trâu bò này của anh, uống đến vậy mà vẫn có thể tỉnh nổi mà nhìn ra cậu, rồi nhẹ giọng nói: "Em đây"
"Không phải cậu xuống dưới rồi à?" Anh lắc đầu nhằm đánh tan cơn choáng, để có thể nhìn thấy rõ mặt cậu, nhưng dù có lắc bao nhiêu lần đi nữa thì mắt anh vẫn không nhìn được gì ngoài một cái bóng trắng mờ.
Tạ Vũ bị khung cảnh mờ mờ ảo ảo mà cho rằng đây là giấc mơ, anh gan dạ thử vươn tay về phía cậu.
Bả vai bất ngờ bị nắm lấy, Tống Trạch khó hiểu mà nhìn anh: "Sao thế? Khó chịu ở đâu à?" Dứt lời cậu vội vàng rời khỏi ghế sô pha đơn, đi đến ngồi bên cạnh anh.
Tạ Vũ không nói gì, mặt không biểu cảm kéo người vào lòng rồi ôm chặt.
"Đệt? Gì thế?" Tống Trạch vừa bất ngờ thốt lên trong lòng vừa muốn đẩy người ra, nhưng không hiểu sao suy nghĩ một chút vẫn là không muốn đẩy, cậu từ từ nâng tay lên đáp lại cái ôm của anh.
Nhưng tay chỉ vừa mới chạm tới lưng, Tạ Vũ tức thì như bị đụng vào công tắc gì đó mà nhanh chóng đè cậu xuống ghế sô pha. Tống Trạch biết chắc lần này mình chơi ngu rồi, chỉ đành vùng vẫy vài cái trong vô vọng, nhằm giữ lại một chút giá cho mình rồi buông lơi mặc kệ cho anh tới.
Ngay khi vừa được đáp lại cái ôm, người nào đó vốn cho rằng đây là giấc mơ, liền không nể nang mà lấn tới. Anh nhanh như cắt đặt xuống môi Tống Trạch một nụ hôn.
Cậu bất ngờ đến mở to mắt, bình thường vốn nghĩ Tạ Vũ là kiểu người nhát gan, yêu không dám nói nhưng lại không ngờ tới, khi say rồi thì lại mãnh liệt đến như vậy, cứ thế mà đè con người ta ra hôn, không thèm quan tâm đến việc gì khác nữa.
Gấp gáp như không thể chờ nổi, anh dùng lưỡi cạy mở đôi môi đang mím chặt kia, ra sức mà tấn công vào khoang miệng. Ngậm lấy lưỡi thiếu niên mà liếʍ ɭáρ, rồi lại mạnh mẽ dùng lưỡi của mình uốn lượn xung quanh, vị rượu cay xòe được truyền từ đầu lưỡi này qua đầu lưỡi khác, làm cho nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt hơn.
Nước bọt theo sự phóng túng của hai người mà tiết ra, chảy dài xuống sườn mặt của Tống Trạch, bị người nọ hết cắn rồi lại mút, cậu không thể chịu nổi nữa mà khẽ cắn lên khóe môi anh.
Cơn đau truyền đến đột ngột, Tạ Vũ khẽ nhíu mày sau đó ngay lập tức giật mình ngồi bật dậy. Cảm nhận được mùi máu trong miệng, tinh thần anh dần dần tỉnh táo trở lại mà nhìn xuống thiếu niên đang bị mình đè dưới thân.
Hai má Tống Trạch ửng hồng, cậu đang ra sức hít thở một cách khó khăn, đôi môi vì bị ngậm lấy quá lâu mà chuyển sang màu đỏ hồng, kết hợp với nước bọt tạo nên một màu sắc vừa hồng vừa căng bóng.
Trợn to đôi mắt, Tạ Vũ chậm rãi nhìn xuống phía dưới.
Cúc áo sơ mi trên bị giật phanh, lộ ra đường cong nơi cổ cùng với xương quai xanh tuyệt mỹ của thiếu niên, khung cảnh rất là gợϊ ȶìиɦ, nhưng Tạ Vũ của hiện tại thì lại chẳng còn dám có suy nghĩ gì khác ngoài hoảng loạn.
Anh vừa làm việc đó với Tống Trạch, là Tống Trạch thật sự chứ không phải trong mơ. Là Tống Trạch bằng xương bằng thịt.
Nghiêng người ra khỏi cơ thể Tống Trạch, Tạ Vũ vô lực như gục ngã mà thả toàn bộ cơ thể nặng nề lên ghế, anh đưa hai tay che đi khuôn mặt của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi, tôi xin lỗi, Tống Trạch... tôi thật sự xin lỗi..."
Hết chương.
* Vodka là loại rượu quá quen thuộc đối với người Việt Nam, ta có thể tìm thấy vodka ở rất nhiều cửa hàng, siêu thị trên toàn quốc trong quầy rượu có nồng độ cồn cao nhất. Rượu Vodka thường không màu, nồng độ cồn được đánh giá là cao vì có loại lên tới 55%