Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 33

Đám nhóc nhỏ tuổi đang tung tăng chơi đùa trên bãi sân trống, cậu nhóc có gương mặt nho nhỏ đáng yêu cười đến tít mắt nắm lấy tay rồi nói với một cậu nhóc có gương mặt không biểu cảm nhưng lại trông tủi thân đang co người ngồi trong góc.

Chỉ nhìn được khẩu hình miệng của hai đứa bé, Tống Trạch hoàn toàn không thể biết được nội dung bên trong. Nhưng hình ảnh này lại làm cậu cảm thấy thật hoài niệm đến lạ.

Bỗng lúc này, một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, khung cảnh trước mặt ngay lập tức xoay vòng rồi biến mất vào hư không.

Chậm rãi mở ra đôi mắt đang nhắm nghiền, Tống Trạch từ từ đưa tay lên day trán: "Ừm?"

"Đến nơi rồi" Tạ Vũ cũng giúp cậu xoa nhẹ trán rồi mới nói tiếp: "Vừa nãy em nằm mơ thấy gì vui à?"

"Không, không có gì."

Nằm mơ thấy gì à? Tống Trạch tự hỏi, liệu vừa nãy cậu đã mơ thấy gì. Nhưng bản thân cậu lại hoàn toàn không thể nào nhớ được nội dung của nó, duy chỉ có một việc mà cậu có thể chắc chắn, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu có được một giấc ngủ sâu. Từ trước đến giờ, chưa lần nào cậu có được cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng như vậy.


____________

Trên đường di chuyển từ sân bay đến Villa riêng, Tống Trạch bỗng dưng có một cảm giác quen thuộc, cậu hoàn toàn không biết được liệu đây có phải là do bản thân đã xem qua khung cảnh này ở đoạn cốt truyện hay vốn dĩ là cảm giác sâu bên trong của Tống Trạch.

Nhìn căn Villa được thiết kế hiện đại nhưng không kém phần nghệ thuật và thẩm mĩ trước mắt. Tống Trạch đột nhiên nổi hứng muốn thăm quan, nhưng đáng tiếc, cơn mệt mỏi do chuyến đi dài lúc này liền ập tới.

Trịnh Quang cùng Triệu Bân nhanh chân đi vào trong trước: "Loại đặc biệt, chỉ có hai phòng thôi. Tôi với Triệu Bân sẽ ở phòng bên trái, phòng còn lại là của hai người"

"Hả?" Tống Trạch đang toàn thân rã rời, nghe thấy lời này liền không tự chủ được mà thốt lên hỏi lại

"Được rồi, nghỉ ngơi thôi. Buổi tối gặp lại"


Nhưng Trịnh Quang không thèm để ý đến biểu hiện của cậu, nói rồi tức khắc biến mất nơi cầu thang, Triệu Bân thì đương nhiên cũng nửa bước không rời. Để lại hai người Tạ Vũ và Tống Trạch vẫn đang hoang mang dưới lầu.

Tống Trạch giật giật khóe môi, giác quan thứ sáu mách bảo cậu sắp sửa xảy ra chuyện chẳng lành: "Anh để cậu ta chọn Villa?"

Tạ Vũ ngập ngừng chột dạ: "Ừ, nhưng tôi không biết cậu ta chọn cái này."

"Toàn bộ cả cái đảo đều là của nhà anh mà giờ anh lại nói không biết?" Có lẽ là do cơ thể cảm thấy mệt mỏi, Tống Trạch lúc này đặc biệt cáu kỉnh hơn bình thường

"Tôi xin lỗi, tại cậu ta nói muốn bí mật nên..."

"Thôi được rồi, không đôi co với anh. Đi lên phòng thôi". Cậu uể oải ngắt lời anh rồi đi lên cầu thang.

Đứng trước cửa phòng, Tống Trạch nhỏ giọng mà niệm chú trong miệng: "Hai giường, hai giường, hai giường"


Nhưng khi cánh cửa vừa mở cửa, cậu liền ngay tức thì muốn mắng mỏ.

Bên trong căn phòng lại là một chiếc giường kingsize, Tống Trạch mệt mỏi không muốn nói gì thêm nữa. Cậu thả người nằm dài trên giường rồi chậm rãi chợp mắt.

Tạ Vũ muốn bảo cậu đi tắm cho thoải mái rồi hẳn ngủ, nhưng khi thấy thiếu niên mệt đến như vậy. Anh vẫn là không đành lòng gọi dậy.

____________

Ngủ một giấc liền tới buổi tối, Tống Trạch uể oải rời giường. Đột nhiên nghe thấy bên dưới lầu có một loạt âm thanh léo nhéo, khúc khích, cậu nhanh chóng đi xuống dưới xem.

Hóa ra là Tạ Vũ cùng Trịnh Quang và Triệu Bân đang ở dưới bếp làm gì đó. Vừa thấy cậu đi xuống, Trịnh Quang lập tức cười nói: "Thịt nướng, hải sản nướng đê"

Chạy lại chỗ cậu ta, Tống Trạch cong khóe mắt, vui vẻ: "Ở đâu ra mà nhiều đồ tươi thế?"
"Chuẩn bị sẵn cả đấy" Triệu Bân vừa đem lò nướng ra vừa nói

Tống Trạch hỏi: "Ra chỗ hồ bơi nướng à?"

"Ừ, tiệc BBQ ngoài trời" Trịnh Quang vừa cầm đĩa hải sản vừa cười toe toét trả lời

Cả ngày không ăn gì nhiều, Tống Trạch ngay lập tức cảm thấy đói bụng, nhưng vẫn không quên hỏi thêm: "Có đồ uống không?"

"Đương nhiên là có, bia để trong thùng đá đấy." Trịnh Quang nói: "À,... cái thùng bị anh Vũ vác ra ngoài trước rồi."

"Vậy mọi người đợi tôi" Dứt lời Tống Trạch tức thì chạy ùa về phòng tắm rửa sạch sẽ.

Gió biển mát lạnh thổi vù vù xuyên qua lớp áo thun, chạm đến từng tấc da của Tống Trạch, cậu ngồi trên ghế gỗ vừa gắp thịt nướng vừa cảm thụ: "Thời tiết ở đây dễ chịu thật"

"Chỗ do tôi chọn, đương nhiên khí hậu phải tốt rồi." Trịnh Quang như khoe khoang mà hếch cằm nói.
Tống Trạch bật cười với cái nét mặt phách lối của cậu ta, sau đó lại từ từ chuyển tầm mắt đến Tạ Vũ đang đứng nướng thịt phía bên kia.

Một bầu không khí dịu nhẹ, một khung cảnh yên bình, một người nướng thịt, một người ăn. Tống Trạch như chỉ muốn thời gian mãi mãi đọng lại ở giây phút này. Vì khi nghĩ tới lúc trở về còn có một đống việc đang chờ nghĩ cách xử lý, cậu liền cảm thấy nhức đầu chóng mặt.

Một lúc sau, gần như đã nướng xong tất cả những thứ đã chuẩn bị, Tạ Vũ cùng Triệu Bân cũng bắt đầu ngồi xuống bàn gỗ.

Trịnh Quang khui ra một chai bia rồi bắt đầu nhập tiệc, bầu không khí yên ắng lập tức trở nên sôi nổi bởi hàng loạt tiếng cười đùa của những thiếu niên.

Trịnh Quang hết kể chuyện rồi lại kể chuyện, Triệu Bân ở bên cũng hùa theo vài câu với cậu ta. Mãi tới khi đã nói chán chê rồi, Trịnh Quang đột nhiên đứng lên lôi trong túi ra một thứ.
"Tèn ten ten ten, chơi thử thách thôi nào mấy em ơi."

"Cái này cũng chuẩn bị trước?" Tống Trạch nhìn bộ bài thử thách có vỏ hộp màu hồng và những hình trái tim nhỏ kia, trong lòng liền tràn đầy bất an.

Tuy nhiên cũng chẳng muốn làm cho cậu ta mất hứng, Tống Trạch liền không ý kiến gì, trò chơi trực tiếp tiến vào ván đầu tiên. Trịnh Quang không để mọi người rút bài mà tự mình phân phát.

Nhưng sau khi nhận được lá bài từ tay cậu ta, Tống Trạch trong nháy mắt ấy vô cùng nghi ngờ liệu có phải do Trịnh Quang sắp đặt trước hay không? Vì lúc này với cậu, chỉ bất an thôi vẫn là chưa đủ để diễn tả.

Hết chương.

* Villa (Biệt thự) là loại hình nhà ở được thiết kế và xây dựng trên một không gian tương đối hoàn thiện và biệt lập tương đối với không gian xây dựng chung. Thông thường, biệt thự được hiểu là nhà ở riêng lẻ có sân vườn, tường rào và lối ra vào riêng biệt. Việc thiết kế biệt thự đòi hỏi phải có nghệ thuật và thẩm mĩ cao.
Bình Luận (0)
Comment