Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 39.2

Cô nhóc chạy về khu cổng lớn, hai mắt to tròn, dáo dác nhìn khắp xung quanh.

Tuy nhiên lại không hề hoảng loạn như bao đứa trẻ khác, bé con nhìn một lúc không thấy liền điềm tĩnh đi đến chỗ các chị nhân viên đang đứng gần đó.

Chị nhân viên sau khi nghe cô nhóc kể lại mọi chuyện thì lập tức lấy bộ đàm đang để ở túi trước ngực ra, liên hệ với loa phát thanh.

Loa phát thanh hai phút sau liền kết nối với máy bộ đàm của chị nhân viên, giọng của cô truyền đến các loa xung quanh, thuộc khu vực trò chơi mạo hiểm: "Xin thông báo, hai phụ huynh của bé Anna, bé Anna hiện tại đang đứng trước cổng Thrilling Rides. Mong hai vị mau chóng đến để nhận lại bé. Xin nhắc lại..."

Bỗng đang nói thì vạt áo bị giật giật, chị nhân viên dừng lại nhìn xuống vật nhỏ phía dưới.

"Em nói vài câu được không ạ?" Anna hai mắt sáng tựa sao trời mà nhìn lên chị nhân viên.


Chị nhân viên dễ tính liền bị xiêu lòng bởi sự đáng yêu này, cô ngồi xuống, cho cô nhóc mượn bộ đàm của mình.

Hắng giọng một cái, cô nhóc bắt đầu dùng tiếng mẹ đẻ, từng câu từng chữ của ngôn ngữ nước ngoài được nhanh nhảu nói ra: "Alo, ba ba trẻ và ba ba già ơi. Con xin lỗi vì đã lỡ chạy đi mà không xin phép. Nhưng con mong hai ba ba hãy mau nhanh chóng đến đây rinh con về, con chạy nãy giờ mỏi chân lắm rồi ạ. Còn nữa, nếu năm phút sau mà vẫn không thấy ba ba già xuất hiện là lúc về con sẽ ăn hết bánh tart dâu mà ba ba trẻ làm đó nha."

Chị nhân viên và nhiều người nước ngoài hiện đang ở đó, nghe được lời này của cô nhóc đều đã sớm bật cười thành tiếng.

Quả nhiên chưa đầy năm phút, hai thân ảnh của hai nhân vật được nhắc tên nọ đã liền xuất hiện.

Nhưng đáng nói là ở chỗ, cả hai vị ba ba đều bịt kín từ đầu đến chân, khuôn mặt không hề chừa ra một điểm hở.


Chị nhân viên nhìn qua còn tưởng hai vị này là người xấu, xém chút nữa đã không giao người ra.

Anna được cõng trên lưng của ba ba, cô nhóc cười tủm tỉm: "Ba già ơi, ba trẻ bịt kín được rồi, ba bịt theo làm gì để người ta tưởng ba là người xấu thế ạ?"

Tháo mắt kính đen đeo vào cổ áo, vị được gọi tên là ba ba già lập tức nói: "Nhóc con nghĩ xem là do ai mà ba phải bịt nào?"

Anna giả ngơ mà quay sang hỏi ba ba trẻ: "Là do ai thế ạ?"

Ba ba trẻ mỉm cười nhẹ nhàng, kéo mắt kính xuống, nháy mắt với cô nhóc: "Là do một thiên thần đáng yêu làm đó"

"Đó ba già thấy chưa? Ba trẻ bảo là do thiên thần đáng yêu làm đó. Không có phải là Anna đâu à nha"

"Rồi rồi, là do thiên thần đáng yêu làm" Ba ba già bất lực lắc đầu nhưng lại nở một nụ cười vui vẻ.

Lúc này mới nhớ tới trên tay cô nhóc đột nhiên trống không, ba ba trẻ thắc mắc hỏi: "Giỏ hoa của con đâu? Nhanh như thế đã đem tặng hết rồi sao?"


"Không ạ, con đưa hết cho mấy chị nhân viên ở đó rồi."

"Sao thế? Lúc vừa đến đây con còn đòi mua để tặng cho mấy anh chị mà?"

"Vừa nãy con có gặp anh kia. Anh ấy bảo "Không tặng một "ánh nắng" cho một "mặt trời"". Nên con nghĩ có lẽ lần này lựa bông hồng màu vàng là sai rồi. Lần sau, khi chọn hoa con phải xem ý nghĩa của nó là gì trước mới được."

Nghe thấy câu này cả hai ba ba ngay tức thì bật cười vì nhớ lại khoảng thời gian lúc trẻ của mình.

Ba ba già chậm rãi nói: "Vậy con đã từng nghe câu "Không ai lại đi tặng hoa cho một "bông hoa"" chưa?"

"Có câu đó luôn ạ?" Cô nhóc Anna hí hửng hỏi lại

Lúc này, ba ba trẻ đột nhiên xoa đầu cô nhóc: "Có, hồi đấy ba già của con đã dùng câu đó để không phải tặng hoa cho ba đó."

Anna xùy một tiếng chê bai: "Vậy là ba già dùng lời lẽ ngon ngọt để làm xiêu lòng ba trẻ rồi"
Càng lúc càng bị cô nhóc chọc cười, ba ba già cười lớn: "Không phải là ba dùng lời lẽ ngon ngọt, mà ba trẻ của con đích thị là một "bông hoa" rực rỡ đấy nhé."

"Vậy thì thẩm vấn." Cô nhóc tạo tay thành hình nắm, giả vờ như micro hướng về phía ba ba trẻ: "Xin hỏi, vị ba trẻ khi đó có vừa ý với lời lẽ ngon ngọt đấy không ạ?"

Hùa theo cô nhóc, ba ba trẻ nghiêng người nói lên micro: "Ba trẻ không hề vừa ý một chút nào thưa ngài"

"Đấy, vị ba già thấy chưa? Ba trẻ không hề vừa ý" Cô nhóc chuyển hướng micro: "Ba già có muốn biện minh thêm cho lời lẽ của mình không nào?"

Ba ba già bất lực lắc đầu, nhưng vẫn hùa theo cùng hai người: "Không có lời nào để biện minh thưa ngài, lời của ba trẻ đây luôn luôn là lời nói chính"

Cả ba người đồng loạt cười đến rớt nước mắt.

Một lát sau ngưng được cười, cô nhóc ôm cổ ba ba già nói: "Anh vừa nãy hình như là người dân của nước này như hai ba ba đấy ạ. Và anh ấy cũng có một mối tình giống hai ba ba luôn."
"Mối tình giống như hai ba ba?" Ba ba trẻ hơi nhíu mi hỏi lại: "Ý con là...?"

"Là anh ấy và một anh đẹp trai á."

Có hơi ngạc nhiên, ba ba trẻ khẽ mỉm cười : "Vậy thì ba mong hai người bọn họ cũng sẽ thật hạnh phúc"

"Vâng, sẽ thật hạnh phúc." Anna không hiểu gì về chuyện này nên nói rồi cô nhóc liền nhe răng cười toe toét như thật sự gửi lời chúc tốt đẹp.

Lúc này ba ba già bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay của ba ba trẻ, sau đó nhỏ giọng: "Chúng ta là chúng ta, còn họ là họ. Mỗi người đều có những cách sống riêng."

Ba ba trẻ mỉm cười trìu mến, đáp: "Ừm, hi vọng là vậy."

______________

Ngoại truyện này xem như phần quà nhỏ tặng cho mọi người. Cũng như muốn tiết lộ một chút thông tin.

Ba ba con nhà này có câu chuyện riêng, câu chuyện cũng đã gần đến hồi kết. Nhưng vì một vài lý do nho nhỏ nên hiện tại tôi vẫn chưa đăng tải.
Đợi đến khi "Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi" kết thúc, tôi sẽ xem xét lại việc đăng tải câu chuyện này. (Nói cho oách vậy thôi, chứ tôi vẫn đang sửa lại bản thảo.)

[Về phần này, thì mình muốn bé Anna xuất hiện để trò chuyện đôi câu với Tạ Vũ thôi. Bởi vì ở bên bộ kia, bé Anna không khác gì là một một thiên thần tình yêu, se duyên cho hai ba ba. Nên mình cũng muốn để thiên thần bé nhỏ xuất hiện ở đây, se duyên nốt cho cặp đôi này.]

Bình Luận (0)
Comment