Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 55

Công nhận Trịnh Đức nói nhiều, gã gào khóc đến tận mười phút, như thể lần này không nói cho đã là lần khác chẳng còn cơ hội để nói tiếp.

Bấy giờ chiếc điện thoại mới xem ngư là được nghỉ ngơi, nhưng Trịnh Quang lại không cho nó cơ hội mà cầm lấy bắt đầu gọi điện.

Tống Trạch ngáp một tiếng: "Tìm được rồi hả?"

Trịnh Quang ngả người, lưng của cái ghế dựa nhanh chóng bật giãn, làm cổ cậu ta hơi ngửa ra: "Tống thiếu gia đợi đến buồn ngủ luôn rồi à?"

"Đúng rồi, chậm đến quá mức buồn ngủ luôn đấy. Vậy nên Trịnh thiếu gia đây, mau vào việc chính cho tôi nhờ."

"Rồi, rồi" Trịnh Quang cười ha ha vài cái, bắt đầu đọc dòng thông tin đang hiện trên màn hình: "Ban đầu chỉ tìm được một tài khoản hacker chuyên nhận tiền làm thuê. Nhưng sau khi tìm được trong danh sách khách hàng của hắn thì phát hiện được, vào cùng ngày tài khoản của cậu bị hack, có một người đã tìm đến hắn. Người này có ID khu vực tại thành phố S, tên đăng ký tài khoản là Vương Mễ. Tôi cũng giúp cậu tìm nốt thân phận. Vương Mễ là con gái út của Vương gia, à... còn là em gái của cái tên Vương Lỗi ấy. Nhớ tên đấy không?"


"À ra vậy, tôi đã hiểu đại khái tình hình gì đang xảy ra rồi. Vất vả cho cậu rồi Quang Quang."

"Khách sáo quá đấy." Trịnh Quang gõ ngón tay, cong khóe môi mỉm cười: "Lần sau nhớ kiếm thứ gì xứng đáng trả lại cho tôi là được."

"Chocolate thế nào? Hai thanh được hẳn một chiếc Audi."

"Thôi cảm ơn, tôi đây không có nhận cái thứ sến sẩm đấy đâu."

Cả hai như nhớ lại chuyện đấy, không hẹn mà cùng nhau bật cười thành tiếng, đến tận vài phút sau mới ngừng, rồi ngắt máy.

Song Trịnh Quang lại như một người sở hữu đường dây nóng, cuộc gọi này vừa xong, cuộc gọi khác liền đến. Nhìn cái tên quen thuộc đang hiện trên màn hình, cậu ta liền hắng giọng một cái rồi bắt máy: "Nghe đây"

"Cậu thức khuya thế?"

"Vậy giờ tôi ngắt máy, đi ngủ đây."

"Ây khoan... Đùa thôi..." Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo một chút ý cười của Triệu Bân chậm rãi truyền qua loa điện thoại: "Ít gì cũng phải nói chuyện với tôi vài câu rồi hẳn đi ngủ chứ."


Giọng điệu ngả ngớn thường ngày, giờ đây kề sát bên tai như thể đang thì thầm, khiến Trịnh Quang không khỏi mà nổi da gà, vành tai như nhiễm lên một tầng sắc hồng: "Muốn nói gì thì mở đầu câu chuyện đi chứ?"

Giọng nói Triệu Bân lại kèm theo ý cười, có điều là nhiều hơn vừa nãy một chút: "Cậu có nhận được cái thiệp mời chán chê kia không?"

"Thiệp mời chán chê?" Trịnh Quang hơi nhíu mày, khi này mới liếc mắt qua cái thiệp đang đặt một góc ở trong bàn. Cậu vốn nghĩ chỉ mình mình có thôi chứ. Thế mà cả Triệu Bân cũng có? Rốt cuộc là Lâm Mịch đang muốn bàn tính chuyện gì?

"... Này... Nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì không thế?"

Nghe được lời này, Trịnh Quang thoáng hồi thần. Cậu ta phát hiện từ nãy đến giờ mình hơi lơ đãng, bèn hắng giọng một cái: "À, tôi có nghe. Tôi cũng nhận được thiệp."


"Vậy cậu có tính đi không?" Triệu Bân nói: "Thật ra thì, tôi cũng không muốn đi cho lắm. Nhưng nếu cậu đi thì tôi đi."

"Vậy nếu tôi không đi thì cậu sẽ không đi à?"

"Ừm, không đi."

Trịnh Quang nhoẻn miệng, chậm rãi văng ra hai chữ: "Tôi đi".

Cậu ta thầm nghĩ lần này mình đương nhiên phải xuất hiện. Vì đích thân được người "bạn thân" mời như thế, không đi thì quá không coi trọng "ân tình".

____________

Ngồi giữa cái giường rộng lớn, Tống Trạch nét mặt suy tư. Cậu không nghĩ đến, chỉ chơi đùa với một tên nhà họ Vương, bây giờ lại không biết từ đâu mọc thêm một đứa họ Vương khác.

Động đến người anh, người em liền đến tính sổ. Tống Trạch đỡ trán, biết vậy lúc đó cậu làm lơ tên kia cho rồi, trực tiếp lướt thẳng qua là bây giờ đau có phiền phức nào bám theo nữa. Đúng là đi đánh quái không xem chừng là liền xuất hiện quái ẩn. Khiến người chơi như cậu muốn trở tay cũng chẳng thể trở kịp.
Đương nhiên vấn đề ở đây là cậu chẳng biết nên xử lý Vương Mễ như nào. Cô ấy tìm đến cậu là muốn trả đũa chuyện của anh trai, hai bên cũng có thể xem như huề nhau rồi. Nếu giờ cậu lựa chọn chơi tiếp, thì chả khác nào rước thêm phiền toái vào người, ngại bản thân chưa đủ bận rộn?

Nghĩ nhiều quả thật khiến tâm tình không tốt chút nào, Tống Trạch quyết định vo nắm mấy cái chuyện của Vương Mễ vứt qua một góc. Ngả người nằm phịch xuống giường.

Nay đã bước vào đầu tháng mười một, chỉ còn một tháng nữa thôi là đến chuyện của Tạ Vũ ở Tạ gia. Rồi một tháng sau nữa lại đến kỳ thi cuối kỳ, quay qua quay lại là đến năm mới. Một cái năm không mấy tốt đẹp.

Mặc dù Tống Trạch đã về sớm hơn hẳn mấy năm so với chuỗi bi kịch, nhưng những chuyện lặt vặt xung quanh vẫn lần lượt tiếp diễn theo ngày tháng.
Cậu quả thật mông lung, không biết liệu bản thân có đang bỏ sót thứ gì hay không. Mà mỗi lần cứ chìm vào giấc ngủ, trong lòng lại vấy lên một nỗi mất mát khó tả thành lời.

Hết chương.

Bình Luận (0)
Comment