Tống Trạch cong khoé môi, cười một cái thật nhẹ: "Thành thật một chút là tốt. Với cả, em cũng đâu có bảo là sẽ từ chối anh."
"Nhưng tôi..." Tạ Vũ mấp máy môi vài cái, song cuối cùng vẫn là mím lại thành một đường thẳng.
Anh lại không thể nói ra những suy nghĩ của mình...
Tống Trạch khi này, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Em muốn nghe chuyện lúc nhỏ, anh kể lại cho em nghe đi."
"Chuyện lúc nhỏ?"
"Ừm..." Tống Trạch nhíu mày, cố nhớ lại một chút những thứ còn sót lại trong giấc mơ vừa rồi: "Anh khóc nhè lạc đường, rồi em đi tìm anh. Sau đó chúng ta cùng nắm tay đi ra ngoài..."
"Em không nhớ đoạn sau đó à?"
"Ừm... Có chút không nhớ. Nhưng cũng không biết liệu có phải là không nhớ hay là do không muốn nhớ."
"Chắc chắn là không muốn nhớ rồi." Nhớ lại truyện đó trong lòng Tạ Vũ liền cực kỳ vui vẻ, anh cười nhẹ một cái, giọng nói chứa đầy ý cười: "Khi ấy em nắm lấy tay kéo anh đi, giữa đường còn ba hoa không ngừng về sự tích gian nan để tìm được tôi. Sau đó thì cả hai trượt té do gặp được một con rắn lớn. Tôi nhớ em khi đó đã khóc còn hơn cả “Tạ Vũ khóc nhè”.... Rồi khi tôi lặp lại câu “Nam nhi là không được khóc nhè” thì em đột nhiên quát vào mặt tôi, làm cho tôi cũng khóc nấc theo em."
Nghe mấy câu này, Tống Trạch cũng đã trừu tượng được đôi chút. Cậu lập tức bật cười cho cái khoảng thời gian không biết trời ơi đất hỡi ấy một cái.
Cả hai “tôi kể người nghe”, tọc mạch nói chuyện với nhau từ chuyện này cho đến chuyện khác. Khoảng cách cũng nhờ vậy mà được rút ngắn đi đôi chút. Sự tự nhiên qua lời nói của cả hai có lẽ cũng đã ổn hơn nhiều so với mới đầu.
_______
Vài ngày trôi qua nói nhanh thì cũng thật nhanh, thoáng cái đã đến ngày cuối tuần – thời điểm diễn ra buổi tiệc sinh nhật của Lâm Mịch.
Những ngày này ngoài việc đi học luôn nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của đám người ban 1 ra, thì Tống Trạch đơn thuần yên ả, bình lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Ngồi bên trong chiếc Bentley thường đi, Tống Trạch đưa mắt ngắm nhìn những hàng nhà cao tầng đang được lướt qua.
Đáng lí hôm nay cậu sẽ đi cùng Tống Minh Viễn, nhưng giữa chừng anh lại có việc đột xuất phải đi, nên đành nhờ hết tất cả vào cậu. Tống Trạch không có anh thì cũng ổn thôi, vì dù sao hai người có đi cùng nhau chăng nữa thì cuối cùng khi đến nơi cũng sẽ phải tách nhau ra.
Cậu đảo mắt nhìn lên cái gương chiếu hậu nhỏ trước xe, không nhanh không chậm bắt gặp khuôn mặt tiều tuỵ và thiếu sức sống của bác tài xế. Cậu hơi lo lắng, mở miệng hỏi han ông: "Chú thấy trong người không khoẻ sao? Nếu mà chú cảm thấy mệt quá thì chở tôi đến nơi rồi tan ca sớm cũng được, tôi sẽ về chung với người quen."
"À không sao, mấy bữa nay tôi chỉ hơi đau đầu thôi." Bác tài xế cười hì hì trả lời cậu: "Với lại cậu Tống có căn dặn là phải chở cậu về tận nhà, nên tôi không dám giữa đường giao cậu cho ai đâu."
Tống Trạch nghe ông nói vậy, cũng đành gật đầu, dù sao công việc vẫn là công việc. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ ông nên nghỉ ngơi một chút. Chứ thật ra thì cả hai cũng không quá thân đến mức lo lắng đủ điều cho nhau.
Tống Trạch giả vờ lơ đãng, nói: "Vậy tí nữa chú tìm chỗ nào nghỉ ngơi, đánh một giấc đi. Chú nhớ để ý đến sức khoẻ một chút."
"Vâng, vâng."
---
Tống Trạch bước đứng trước cửa lớn của biệt thự Lâm gia, vừa đưa thiệp mời rất nhanh đã được quản gia từ bên trong chạy ra tiếp đón.
Sảnh lớn của biệt thự sáng loáng đến chói mắt. Đèn thủy tinh tạo hình phức tạp treo ở chính giữa, đá cẩm thạch chiếu sáng sàn nhà bóng loáng như gương.
Bên trong người đứng người ngồi, đầy thân đều là quần áo lộng lẫy thơm tho, âu phục giày da, có mặt ở nơi đây ai ai cũng đều là một nhân vật có mặt mũi tiếng tăm trong thành phố S.
Xuyên qua dòng người, Tống Trạch nháy mắt đã nhìn thấy được ba vị thiếu gia nổi bật nào kia.
Tống Trạch hôm nay mặc một thân âu phục màu trắng, cà vạt xanh sẫm, toàn thân vừa cao quý vừa tinh xảo. Cậu bước vài bước đi đến bên kia, vẻ mặt lãnh đạm ngồi xuống chỗ trống bên cạnh ba người nọ.
Trịnh Quang có góc nhìn đối diện cửa lớn, nên sớm đã thấy cậu từ lâu. Cậu ta cười một cái, lấy một ly rượu từ người phục vụ rồi đưa cho cậu.
Không ngờ, cả bốn vị thiếu gia đều được Lâm nhị tiểu thư đích thân mời tới, sau đó còn chuẩn bị cả một bàn riêng tách biệt.
Tống Trạch ngửa đầu hớp một ngụm, ánh mắt hơi động, chưa đầy hai cái chớp mi đã thấy được bóng dáng của Lâm Mịch nơi lầu gác.
Cô ta hình như là cố tình đứng ở chỗ đấy, để thuận tiện cho tầm nhìn quan sát bốn người.
Mái tóc nâu xoăn dài tới eo, da dẻ trắng như tuyết, váy dạ hội màu đỏ đô làm cho cả người vừa quyến rũ vừa quý phái. Cô ta cùng một đống chị chị em em đang xã giao khách sáo.
Một cô gái đứng bên cạnh Lâm Mịch, để ý thấy tầm mắt của cô ta cũng liền chuyển chủ đề, nói: "Nhìn kìa, là các tiểu thiếu gia của Tứ đại gia tộc."
Những cô nàng tuổi mới hơn trăng rằm, hiển nhiên khi nghe thấy nhắc đến những thiếu gia này liền di dời hết thảy mọi chuyện, đồng loạt nhìn xuống cái bàn lớn bên dưới.
"Ôi, ai cũng có phong cách riêng nhỉ?"
"Nhìn qua nhìn lại thì Tạ thiếu gia vẫn là hợp gu tôi nhất. Cao lãnh cấm dục, nam chính ngôn tình."
"Tôi thấy Trịnh thiếu gia manh manh đáng yêu, quấn quýt gọi một tiếng “chị ơi” mới là hình mẫu lí tưởng."
"Các cô nói gì thế. Tống thiếu gia ngạo kiều ương ngạnh, lạc mềm khó buộc mới là nhất nhé."
"Sao không ai chọn Triệu Bân hết vậy?"
Nghe được lời này từ một cô nàng ngây thơ, cả đám con gái đứng trên ấy đều đồng loạt xuỳ một tiếng.
"Cợt nhả thiếu đứng đắn. Chắc chắn là tra nam, hình mẫu mấy tên nam phụ đểu cáng, ai mà dám chọn."