Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 68

Ra khỏi thang máy, bước chân của Tống Trạch bước nhanh trên dãy hành lang. Sau đó vừa rẽ một cái đã nhìn thấy một cánh cửa đang mở ở đằng xa, cùng dáng người cao cao của Triệu Bân đang đứng giữ lấy nó.

Cậu bước đến gần hơn thì thấy thêm nửa bóng hình lấp ló của Trịnh Quang đang ngồi xổm dựa lưng vào tường.

Trịnh Quang nháy mắt thấy Tống Trạch đi đến liền đứng lên, thở hắt ra một hơi lạnh: "Tôi còn chưa nói là có chuyện gì nữa mà?"

"Thần giao cách cảm." Nói rồi Tống Trạch đưa mắt nhìn vào không gian tối đen bên trong căn phòng mà Triệu Bân đang giữ cửa. Cậu vừa nhấc chân lên đang định bước vào thì nhanh chóng bị Trịnh Quang đưa tay ngăn cản.

Cậu ta lắc đầu, mở đèn flash của điện thoại lên, rọi vào bên trong: "Có mảnh thuỷ tinh đấy."

"Đèn bị làm hư rồi à?" Tống Trạch cũng bật đèn flash lên, rọi qua rọi lại mới xác nhận căn phòng đúng là bừa bộn hơn những gì đã tưởng tượng, mảnh thuỷ tinh nằm rải rác trên sàn nhà, khắp nơi còn đọng lại những vũng nước có màu đỏ đỏ tím tím, thậm chí đến cả cái bàn trà cũng bị lật tung lên, nằm ở bên cạnh cái tivi có màn hình vỡ nát. Khung cảnh này quả thật khủng hoảng đến mức không biết nên dùng lời nào để diễn tả.


Trịnh Quang lại thở dài: "Vô tình bị chai rượu đập trúng nên bóng điện bị vỡ mất rồi."

Tống Trạch khẽ gật đầu, bấy giờ mới lia mắt tới đồ vật được để trên tủ đựng giày. Là hai khung hình... Tuy mọi thứ bên trong đều bừa bộn là thế, nhưng hai khung hình này vẫn trụ vững nơi đấy mà không lệch đi dù chỉ một li.

Cậu rọi đèn xuống dưới chân, vừa đi vào vừa hỏi: "Đã như này bao lâu rồi?"

"Khoảng hai tiếng." Triệu Bân nhìn lại đồng hồ, gật đầu, chắc nịch: "Đúng hai tiếng, không hơn không kém."

Tống Trạch cũng gật đầu, bước thẳng vào bên trong. Lần này Trịnh Quang không cản nữa, mà quay lại chỗ trước đó của mình, ngồi thụp xuống: "Hai con người này, quả thật là chưa bao giờ để cho người khác yên tâm mà."

...

Tống Trạch vừa bịt mũi để tránh mùi nồng của rượu xộc lên mũi, vừa mở hết những cánh cửa phòng. Mãi đến khi đứng trước một cánh cửa đang khoá chốt, cậu mới nhàn nhạt cất lên giọng nói: "Anh à?"


"..."

Bên trong không trả lời, Tống Trạch lại gọi tiếp: "Tạ Vũ."

Bấy giờ mới nghe thấy căn phòng bên trong phát ra một tiếng động nho nhỏ, Tống Trạch đưa tay gõ nhẹ lên cửa: "Cho anh ba giây, nếu anh vẫn không chịu mở cửa, em sẽ xông vào."

"..."

Được rồi, vậy là “đồ con thỏ” vẫn cứng đầu. Tống Trạch vừa nhấc chân vừa đếm: "Một..."

Song không cần cậu động thủ, cánh cửa trước mặt đã dần hé mở. Cả thân người Tạ Vũ chìm trong bóng tối lờ mờ, xuất hiện ở đối diện cậu. Anh không nhìn thẳng mặt mà nhìn xuống sàn nhà: "Tôi..."

Tiếng nói rất khẽ, tựa như ngậm trong miệng khiến Tống Trạch không nghe rõ. Hai giây sau bước chân vừa nâng lên của cậu, đột nhiên đạp mạnh xuống sàn nhà, làm cho Tạ Vũ thoáng giật mình, đôi mắt mở to nhìn cậu.

Tống Trạch hướng đèn về phía Tạ Vũ: "Một là anh cùng theo em đi ra ngoài. Hai là anh ở lại đây, rồi chúng ta từ nay trở thành hai người không quen biết."


Tạ Vũ nghe vậy liền hoàn hồn, không kịp nghĩ ngợi gì thêm, đã lập tức đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tống Trạch.

Xem như thoả thuận đã xong, Tống Trạch dắt người ra ngoài bằng lối đi mà cậu vừa đi vào.

Triệu Bân thấy hai người vừa ra liền đóng sầm cánh cửa, dứt khoát khoá luôn cả chốt ngoài, để lại toàn bộ mớ hỗn độn kia ở bên trong: "Ngày mai tôi sẽ gọi người qua dọn, rồi sửa lại."

Tống Trạch gật đầu, khuôn mặt hơi khác so với ngày thường, Xuyên qua tấm kính nhìn vào toà khách sạn cao tầng phía đối diện: "Qua bên kia đi."

Trịnh Quang thấy sắc mặt này chỉ biết mím môi làm theo.

Tống Trạch ấy mà, đừng nhìn bề ngoài gần gũi, tính cách hào sảng dễ nói chuyện mà tưởng là thật, con người này một khi đã tức giận là sẽ rất đáng sợ. Điển hình chính là lúc cậu năm mười ba, mười bốn tuổi đã vì bị kích động mà xắn tay áo sấn tới đánh nhau với một đám đàn ông bợm rượu. Hoặc là vào cái ngày hôm đó, cậu dùng ánh mắt sắt lẹm như dao để nhìn thẳng vào Tạ lão gia, một lời không thuận liền phủi mông đi mất, chẳng hề để cụm từ "tôn trọng trưởng bối" vào cuốn tự điển của bản thân.
Cũng chính vì đã từng thấy Tống Trạch như thế, nên Trịnh Quang bấy giờ rất nhanh liền có thể phán một câu: Cậu ấy thật sự đang nổi đoá!!

---

Cả bốn người cùng vào bên trong phòng khách sạn, Trịnh Quang và Triệu Bân vốn có thể về nhà, nhưng cuối cùng vẫn là vì lo cho hai người nên đành ở lại. Đúng là Tống Trạch có thể áp chế được cái tên Tạ Vũ kia, nhưng nếu đột nhiên cậu lại vì tên đó mà tức giận hơn thì quả thật họ muốn can cũng khó mà can nổi, nên chỉ đành ở lại, đề phòng khi tâm tình của cậu có chuyển biến xấu đi.

Tách... một tiếng, đèn cảm ứng được bật lên, hai người vừa bước vào trong, Tống Trạch đã lập tức cởi cái áo khoác dày cộm kia ra, vứt mạnh vào trong góc, cố gắng bình tĩnh ngồi xuống sô pha: "Anh nghĩ mình vẫn còn là con nít à?"

Bình Luận (0)
Comment