Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 109

===================================

Quý Khinh Chu nghĩ, thật không hổ danh là chú ruột của Phương Diệu Tuyên, thế mà cũng trợn mắt nói dối, nói hươu nói vượn được, đẩy hết tất cả tội lỗi lên trên đầu cậu, làm giống như Sở Tín thật sự cưỡng ép cậu vậy.

“Phương tổng, lời này của ngài, có vẻ không đúng rồi?” Cậu khẽ nói.

Thế nhưng Phương Triết không trả lời cậu, ông ta vẫn đang nói chuyện với Sở Tín.

Sở Tín bình tĩnh nghe, anh đi đến trước xe của anh, mở cửa, sau đó ngồi vào xe.

“Nói xong chưa?” Anh hỏi, “Xong rồi, thì đừng nói những lời vô nghĩa nữa.”

Phương Triết nghe vậy, vô thức nhíu mày, ngay sau đó liền nghe được thanh âm lạnh nhạt của Sở Tín truyền từ điện thoại đến, “Từ khi nào mà lời nói của tôi, đã đến lượt người khác nghi ngờ vậy, tôi nói không được uống, thì ngay cả một giọt rượu cậu ấy cũng không được uống. Hợp với giới trẻ thời nay hay không cũng không liên quan đến Phương tổng, không đến lượt Phương tổng khoa tay múa chân với quyết định của tôi đâu.”

Anh nhìn đồng hồ trên tay, “Đã 9 giờ hơn rồi, cũng không còn sớm nữa, làm phiền Phương tổng bảo Chu Thành Phong mang Quý Khinh Chu về phòng nghỉ ngơi giúp tôi, bữa cơm này đến đây kết thúc được rồi.”

Sở Tín nói xong, liền cúp điện thoại.

Phương Triết nhìn điện thoại bị cúp ngang, lòng thầm mắng “Mẹ” một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng bảo Chu Thành Phong mang người cút đi, thì chợt nghe thấy có tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên.

Chu Thành Phong vừa thấy là Sở Tín, liền vội vàng bắt máy, kế đó liền nghe thấy giọng nói không có mấy cảm tình của Sở Tín ở bên kia điện thoại, “Dẫn Quý Khinh Chu về đi, bữa cơm này không cần phải ăn nữa, tôi đã nói với Phương Triết rồi.”

“Dạ vâng, Sở tổng.” Anh nói xong, liền nhìn về phía Phương Triết và những người khác cười nói, “Ngại quá, Sở tổng gọi đến, bảo tôi mang Khinh Chu về trước, bằng không tôi sợ không biết phải nói với ngài ấy thế nào.”

Chu Thành Phong nói xong, quay đầu nhìn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu liền đứng lên, vô cùng lễ phép nói lời xin lỗi với Phương Triết và những người ở bên trong, sau đó mới xoay người trốn ra ngoài.

Mãi cho đến lúc cậu rời đi rồi, Phương Triết mới phẫn nộ đập bàn một cái, tức giận nói, “Cái con mẹ gì thế này!”

Nhà sản xuất và Ngô Huy vội vàng lên tiếng dập lửa, Phương Triết liền quay đầu trừng mắt nhìn nhà sản xuất, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi mặc kệ mấy người làm thế nào, bộ phim này, Quý Khinh Chu tuyệt đối không được xuất hiện trên màn ảnh vượt quá 20 phút, thật đúng là tự xem mình như là nhân vật chính, được lắm, để tôi xem xem, cậu có năng lực đó đến mức nào.”

Ngô Huy thật không biết nói gì cho phải, “Chuyện này không được đâu, bộ phim này cậu ấy diễn vai nam chính, sao chỉ lên hình 20 phút được? Nếu vậy thì bộ phim này khỏi phải quay nữa.”

“Có gì mà không được, cứ nâng các suất diễn của Diệu Tuyên lên đi, chỉ cần đổi vai là giải quyết được rồi, không phải sao?”

Ngô Huy nghe vậy, thầm nghĩ, ông nói nghe đơn giản quá, “Phương tổng à, vốn dĩ ban đầu là Lý Ngao được chọn diễn vai Hạ Hoa, hợp đồng cũng đã gửi đi rồi, nhưng sau đó ngài nói muốn đổi người, đoàn phim cũng tôn trọng ngài, cũng cảm thấy Diệu Tuyên cũng không tồi, cho nên mới thay Lý Ngao, đổi sang Diệu Tuyên. Nhưng bây giờ ngài lại nói đổi người lần nữa, bảo Quý Khinh Chu và Diệu Tuyên đổi vai với nhau, ngài cảm thấy đóng phim là một chuyện vô cùng đơn giản, nói đổi là có thể đổi được sao? Quý Khinh Chu đã được chọn làm diễn viên chính từ trước rồi, thậm chí cũng vì tuổi nghề của cậu ấy còn nhỏ, cho nên tôi mới phải chọn thêm Lý Ngao, diễn viên có kỹ thuật diễn xuất vững chắc để phối hợp diễn. Đổi Lý Ngao thành Phương Diệu Tuyên thì được, nhưng nếu muốn đổi Quý Khinh Chu, thì không được.”

“Nếu vậy thì tôi sẽ cắt đầu tư.”

Ngô Huy cười khẽ, “Vậy thì ngài cứ cắt đi, lúc ngài quyết định đầu tư, không hề nói qua điều kiện gì, lúc ký hợp đồng, ngài cũng chưa từng nói sau này ngài sẽ điều chỉnh dàn diễn viên trong phim, hiện tại lúc thì đổi nam hai, lúc thì đổi nam một, chuyện gì cũng đều do ngài quyết định, thì tôi còn làm đạo diễn làm gì nữa?”

Nhà sản xuất cũng khuyên nhủ, “Phương tổng, trước đó chúng ta cũng từng hợp tác với nhau rồi, khi đó đều không có vấn đề gì, đừng để một Quý Khinh Chu ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta. Về phía đạo diễn, ông ấy cũng có suy tính của ông ấy, ngài ra tiền, thì cứ an tâm chờ lợi nhuận về là được, còn những chuyện khác chúng ta đừng gộp chung lại được không, không phải ngài còn muốn uống rượu sao? Tôi bồi ngài uống cho, Quý Khinh Chu còn trẻ người non dạ, ngài đừng chấp nhất với cậu ấy làm gì.”

Hai người bọn họ, một người đóng vai phản diện, một người đóng vai xoa dịu tình thế, Phương Diệu Tuyên thấy vậy, cũng lên tiếng khuyên nhủ, “Không cần phải làm lớn chuyện đâu chú, cứ như vậy đi, cháu rất thích kịch bản này, cũng rất thích nhân vật này, nếu chú cứ kiên quyết nhúng tay vào, không phải là đang làm khó cháu rồi sao?”

Dù sao thì Phương Triết cũng rất thương yêu đứa cháu trai này của ông ta, nghe Phương Diệu Tuyên nói như vậy, ông ta đành quyết định không tiếp tục dây dưa nữa, lúc này nhà sản xuất mới nhẹ nhàng thở ra, thầm than thở trong lòng, chuyện gì thế này.

Quý Khinh Chu cùng Chu Thành Phong đi vào thang máy, cậu hỏi, “Vừa rồi, Sở tổng gọi điện thoại cho anh thật sao?”

“Đúng vậy, nếu không sao tôi có thể lừa bọn họ được.”

“Ban đầu tôi cứ tưởng Sở tổng mà anh nói là Sở Thành, không ngờ anh lại lấy Sở Tín ra luôn, anh không sợ Sở tổng trăm công ngàn việc, không thèm để ý đến mấy chuyện này hay sao?”

Chu Thành Phong bật cười, “Không đâu, dù sao cậu cũng là nghệ sĩ của Tây Ngu, ngài ấy không biết thì thôi, nhưng một khi ngài ấy đã biết, ngài ấy sẽ không để nghệ sĩ của mình chịu thiệt. Hơn nữa,” Chu Thành Phong nhìn cậu một cái, “Chuyện cậu và Sở Thành ở bên nhau, cậu thật sự cho rằng ngài ấy không biết chuyện của hai người sao? Có lẽ ngài ấy không chú ý đến cậu, nhưng ngài ấy rất quan tâm đến Sở Thành. Huống hồ, nếu người tôi muốn nói đến là Sở Thành, cậu thật sự nguyện ý sao? Cậu thật sự nguyện ý vừa rồi tôi nhắc đến Sở Thành sao? Để Phương Triết gọi cho Sở Thành sao?”

Quý Khinh Chu nghe vậy, vô thức hạ thấp tầm mắt, cậu không muốn, so với Sở Thành, cậu tình nguyện cấp trên của cậu là Sở Tín hơn. Thế nhưng, chắc hẳn Sở Tín đã biết mối quan hệ thật sự giữa cậu và Sở Thành, cậu không ngờ anh lại lựa chọn giúp đỡ cậu, cậu tưởng Sở Tín sẽ chán ghét cậu lắm.

“Anh gửi số của Sở tổng qua cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ nhắn tin nói lời cảm ơn với ngài ấy. Xem như biểu đạt thành ý của tôi.”

“Được.” Chu Thành Phong nói xong, liền gửi số điện thoại của Sở Tín qua wechat cho cậu.

Chu Thành Phong cùng Quý Khinh Chu bước vào phòng, hai người lại hàn huyên thêm một lúc, sau đó anh mới rời đi.

Sau khi Chu Thành Phong đi rồi, Quý Khinh Chu mới soạn tin nhắn gửi cho Sở Tín.

Sở Tín nghe thấy tiếng di động vang lên, nhưng vì đang tập trung lái xe nên anh không xem được, mãi cho đến khi gặp phải đèn đỏ, anh mới thuận tay cầm lên xem, vừa xem liền thấy một tin nhắn: Chuyện mới nãy, đã làm phiền ngài rồi, cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Quý Khinh Chu.

Sở Tín nhìn ba chữ cuối cùng trong tin nhắn, anh trầm mặc một chút, sau đó mới quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục chờ đèn đỏ.

Quý Khinh Chu vừa gửi đi xong, liền kinh hồn táng đảm nắm chặt điện thoại, không biết Sở Tín có trả lời cậu hay không, cậu cảm thấy hẳn là sẽ không đâu, dựa theo sự hiểu biết của cậu với Sở Tín mà nói, ngoại trừ người thân ra, anh sẽ luôn đối xử vô cùng lạnh nhạt với những người lạ bên ngoài, anh nguyện ý giúp cậu đã là điều hiếm thấy lắm rồi, nên đối với loại tin nhắn không có ý nghĩa gì với anh này, có lẽ anh sẽ không trả lời lại đâu.

Đương lúc cậu đang khẩn trương tự hỏi, thì chợt nghe được có tiếng gõ cửa, Quý Khinh Chu tưởng Chu Thành Phong nhớ đến chuyện gì đó quay lại tìm cậu, nên liền đi qua mở cửa. Nhưng vừa mới mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại là Phương Diệu Tuyên.

Quý Khinh Chu sửng sốt một chút, cậu không ngờ Phương Diệu Tuyên lại quay về khách sạn nhanh như vậy, cậu tưởng anh ta vẫn đang dùng bữa cùng với đám người Phương Triết. Đương lúc cậu đang ngây người, Phương Diệu Tuyên liền đẩy cửa ra, nhanh chóng bước vào trong, sau đó còn thuận tay đóng cửa lại.

“Đi ra ngoài.” Quý Khinh Chu nói.

Phương Diệu Tuyên dựa vào bức tường huyền quan nhìn cậu, “Lạnh lùng vậy, vừa rồi anh còn nói đỡ giúp em đó, bằng không em khó mà giữ được vai nam chính này của em rồi.”

“Không cần anh phải nhọc lòng, trên hợp đồng có viết rõ ràng, nếu đoàn phim thay tôi, thì bọn họ sẽ vi phạm hợp đồng, bồi thường hợp đồng cho tôi là được.”

Phương Diệu Tuyên nghe vậy, liền bật cười, “Xem ra em cũng có chút hiểu biết.”

“Vậy nên anh có thể đi ra ngoài được rồi.”

“Quý Khinh Chu, anh vẫn luôn thật sự không hiểu, anh đối xử với em cũng không tệ, hà tất gì ngày nào em cũng nói chuyện với anh kiểu này vậy.”

Quý Khinh Chu cảm thấy buồn cười, “Hai chúng ta có gì cần phải nói sao? Nói chuyện anh xem tôi như là một thế thân của La Dư Tân, hay là nói tôi xem anh như một tấm ván bắc cầu? Tất cả cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, diễn xong rồi thì tan, cần gì phải nói nữa.”

Phương Diệu Tuyên nghe vậy, chợt cảm thấy cơn giận trong lòng cuồn cuộn dâng lên, dưới tác dụng của rượu, cơn giận này xen lẫn nỗi hận lẫn không cam lòng. Anh ta tiến lên một bước, vươn tay muốn nắm chặt gương mặt của Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu liền trốn về phía sau, gạt tay anh ta ra, nhưng sau đó tay lại bị Phương Diệu Tuyên trở tay nắm lấy, giây tiếp theo, anh ta liền áp cậu vào tường, nắm chặt hai bên má cậu.

“Nếu không phải anh nguyện ý, em cho rằng em có thể đánh anh được sao.” Phương Diệu Tuyên dựa sát vào Quý Khinh Chu, anh ta gằn giọng, “Anh chỉ nhường em mà thôi.”

Quý Khinh Chu nghe được mùi rượu từ hơi thở của anh ta, liền hỏi, “Anh uống say rồi?”

Phương Diệu Tuyên bật cười, “Muốn biết không? Đơn giản thôi, uống say rồi sẽ không làm được gì nữa, em có muốn thử không, thử xem anh có thể làm được gì em hay không?”

Anh ta nói xong, liền kéo tay Quý Khinh Chu xuống chạm vào thân dưới của anh ta, Quý Khinh Chu hoảng hốt trong lòng, vội vàng giãy giụa nói, “Buông tôi ra, Phương Diệu Tuyên.”

Thế nhưng sức lực của Phương Diệu Tuyên lớn hơn cậu rất nhiều, cậu giãy giụa nửa ngày, hai má cũng bị Phương Diệu Tuyên niết đỏ, nhưng vẫn như cũ không thoát được gông cùm xiềng xích của anh ta, vẫn bị anh ta giữ chặt trong tay.

“Sao em có thể liên tục dám nói ở trước mặt anh rằng em đã lợi dụng anh,” Phương Diệu Tuyên phẫn nộ nói, “Dù sao anh cũng từng thích em, cũng từng thật tình đối xử tốt với em, nhưng em thì sao? Em cứ liên tục nói em đã lợi dụng anh, em cảm thấy anh sẽ không nổi giận với em, sẽ không dám động đến em hay sao?”

Anh ta vừa nói, tay vừa tăng thêm lực, Quý Khinh Chu cảm thấy đau, cảm thấy kinh hoảng, cậu thật sự hối hận, nếu thời gian quay ngược trở lại, cậu tuyệt đối sẽ không nói mấy lời kích thích đến Phương Diệu Tuyên, ít nhất sẽ không ở một không gian chỉ có hai người bọn họ thế này.

“Tôi gạt anh thôi,” cậu khẽ cứu vãn tình hình, “Chẳng qua là vì tức anh nên tôi mới nói với anh như vậy, lúc ấy tôi có thích anh hay không, chẳng lẽ chính anh cũng không biết hay sao?”

“Nói vậy là lúc ấy em cũng thích anh?” Phương Diệu Tuyên hỏi cậu.

Quý Khinh Chu không ngừng gật đầu, “Anh buông tôi ra trước đi, Phương Diệu Tuyên, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi và anh từ từ nói chuyện.”

Phương Diệu Tuyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu, “Nhưng làm sao để tin em đây? Em đã từng tức anh như thế, lỡ đâu em lại muốn nổi giận với anh thì sao.”

“Tôi sẽ không nổi giận với anh nữa, thật sự, anh buông tôi ra trước đi.” Quý Khinh Chu nhìn anh ta, ý đồ muốn dùng ván bài tình cảm, “Anh nói anh đã từng thích tôi, thật tình đối xử tốt với tôi, vậy đây là thích của anh đó sao? Anh sẽ nảy sinh tức giận với La Dư Tân, sẽ áp anh ta lên tường đe dọa anh ta thế này sao? Không, anh chỉ đối xử thế này với tôi mà thôi, vốn dĩ anh chỉ xem tôi như một thế thân của anh ta, từ trước đến giờ anh chưa từng thật sự thích tôi.” Cậu nhìn Phương Diệu Tuyên, ánh mắt rưng rưng, trong mắt đều là oan ức cùng khổ sở.

Phương Diệu Tuyên bị cậu nhìn như vậy, nhất thời có chút mềm lòng, “Không phải, không phải như vậy, đương nhiên là anh có thích em, anh cũng không xem em như một thế thân.”

“Vậy anh buông tôi ra đi.” Quý Khinh Chu tiếp tục giả bộ đáng thương nhìn Phương Diệu Tuyên.

Phương Diệu Tuyên vô thức thả lỏng tay, anh ta dịu dàng nói, “Em vẫn luôn để ý chuyện này sao? Để ý anh thích La Dư Tân mà không phải em sao? Cho nên em mới cố ý nói vậy để chọc giận anh sao?”

“Bằng không thì sao? Rõ ràng là anh chỉ xem tôi như thế thân, vậy mà tôi lại chân tình thật cảm thích anh, chẳng phải nhìn tôi rất buồn cười sao? Tôi chỉ không muốn bản thân trông thê thảm như vậy mà thôi.”

“Anh biết ngay mà,” Phương Diệu Tuyên nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh niềm vui sướng, “Anh biết ngay là em gạt anh mà.”

“Vậy nên anh buông tôi ra được không? Anh sẽ không đối xử với La Dư Tân như này đúng không?”

“Được, được.” Phương Diệu Tuyên gật đầu.

Quý Khinh Chu bất giác nhẹ nhàng thở ra, cậu không sợ cãi nhau hay đánh nhau với Phương Diệu Tuyên, cậu chỉ sợ Phương Diệu Tuyên có ý đồ nào khác với cậu. Cậu đánh không lại Phương Diệu Tuyên, một khi cậu thua, Phương Diệu Tuyên muốn làm gì cậu cũng sẽ làm được. Cho nên, cậu chỉ có thể gạt anh ta thả cậu ra trước, sau đó, lại nghĩ cách bảo anh ta rời đi, hoặc nghĩ cách để cậu rời khỏi nơi này.

Nhưng cậu chưa kịp thả lỏng, thì chợt nghe Phương Diệu Tuyên nói, “Em hôn anh đi, em hôn anh một cái, anh sẽ thả em ra ngay.”

Quý Khinh Chu ngây ngẩn cả người, cậu nhìn Phương Diệu Tuyên, không thể tin được.

“Em ngại chủ động sao?” Phương Diệu Tuyên nhìn cậu, “Vậy để anh hôn em.”

Anh ta nói xong, liền từ từ dựa sát vào Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu vô thức nắm chặt tay, ngay lúc anh ta đến gần, cậu liền giơ nắm tay không bị anh ta giam cầm kia lên, hung hăng đấm Phương Diệu Tuyên một cái.

Sức lực của cậu không lớn bằng Phương Diệu Tuyên, cũng không có kinh nghiệm đánh nhau phong phú như Phương Diệu Tuyên, không được bao lâu cậu liền bị Phương Diệu Tuyên giam chặt, “Anh biết ngay là em gạt anh mà.”

Quý Khinh Chu lạnh lùng cười cười, “Anh đúng là khiến người khác ghê tởm.”

“Anh khiến người khác ghê tởm ư? Anh đúng là đối xử với em tốt quá mà! Sở Thành đã từng hôn em chưa? Anh ta đã từng ngủ với em chưa? Còn anh thì sao, chúng ta cũng chỉ từng có thời kỳ ái muội với nhau, khi đó, anh chưa từng chạm vào em, ngay cả hôn anh cũng chưa từng hôn em, anh cũng biết, đàn ông với nhau, toàn là dùng thận trước sau đó mới dùng đến tâm, thỏa mãn dâm dục mới là thương lượng tốt nhất. Nếu lúc ấy anh ngủ với em, thì làm gì có chuyện của Sở Thành như bây giờ!”

Anh ta nói xong, liền đẩy Quý Khinh Chu lên tường, anh ta gằn giọng, “Hai người đang có mâu thuẫn phải không? Cãi nhau hay là đã chia tay rồi? Chu Thành Phong nói Sở tổng là Sở Tín, không phải nói Sở Thành thì sẽ thích hợp hơn sao? Tất cả mọi người đều chung một giới, cho dù Chu Thành Phong nói là Sở Thành, chú của anh cũng sẽ nể mặt không làm khó đến em, thế nhưng Chu Thành Phong lại nói là Sở Tín, Sở Thành đã nảy sinh chán ghét với em, chơi em đủ rồi phải không? Anh ta không cần em nữa rồi phải không?”

Phương Diệu Tuyên nhìn người trước mặt, tuy có chút say rượu, nhưng đầu óc anh ta lại rõ ràng đến đáng sợ, anh ta nói, “Em quay về đi, quay về với anh, anh ta có thể cho em thứ gì, anh cũng có thể cho em thứ đó, anh sẽ không xem em như thế thân của Dư Tân nữa, anh sẽ tận lực yêu thương em, chúng ta làm lại từ đầu đi, có được không?”

Quý Khinh Chu gật đầu, “Được, vậy anh buông tôi ra đi, chúng ta từ từ thương lượng.”

“Anh sẽ buông em ra, nhưng không phải bây giờ, đợi anh làm xong chuyện anh muốn làm, tự nhiên anh sẽ buông em ra, sau đó anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt.”

Phương Diệu Tuyên nói xong, liền cúi đầu muốn hôn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu hoảng loạn đạp anh ta một cái, vừa giãy dụa vừa đánh anh ta, không thể tiếp tục như vậy được, cậu cảm giác thân mình của cậu đang phát run, cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng dâng lên, không thể tiếp tục như vậy nữa, cậu đánh không lại Phương Diệu Tuyên, từ trước đến nay cậu đều biết, cậu đánh không lại Phương Diệu Tuyên.

Quý Khinh Chu cho tay vào túi quần, giây phút này đây, tay cậu bắt đầu có chút run rẩy.

Quý Khinh Chu điên cuồng đánh nhau với Phương Diệu Tuyên, đột nhiên, Phương Diệu Tuyên ngừng lại, anh ta khó có thể tin được nhìn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu nhìn anh ta, trong mắt vừa có sợ hãi mà cũng vừa có kinh hoảng, nhưng bên trong lại có thêm vài phần kiên định cùng phẫn hận. Nỗi phẫn hận nhuộm đỏ lấy đôi mắt cậu, đồng thời cũng hiện rõ sự kiên định cùng không chịu khuất phục ở bên trong.

Phương Diệu Tuyên yên lặng cúi đầu, trên bụng anh ta, đang cắm một con dao.

======================
Bình Luận (0)
Comment