Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 125

Quý Khinh Chu không nói gì, cậu cảm thấy dường như lần nào cậu cũng là người chủ động hỏi chuyện này, có vẻ như cậu sốt ruột lắm vậy.

Sở Thành thấy cậu không nói lời nào, bèn cười khẽ, hôn lên trán cậu, “Đợi ngày mai xem phim xong, anh đưa em đi một nơi.”

“Đi nơi nào?”

“Biệt thự của nhà chúng ta.” Sở Thành nói.

Quý Khinh Chu gật đầu, “Ừm.”

Sở Thành cúi đầu, anh dịu dàng hôn lên môi cậu, “Ngày mai là ngày 31 tháng 12,” anh vừa hôn, vừa thầm nói nhỏ, “Là ngày kết thúc một năm cũ, bắt đầu một năm mới, anh muốn qua năm mới, chúng ta cũng lập nên quan hệ mới, được không?”

Quý Khinh Chu hiểu rồi, cậu ngoan ngoãn gật gật đầu, có chút ngại ngùng nói, “Ừm được.”

Sở Thành lại hôn cậu thêm cái nữa, “Cảm ơn em.”

Quý Khinh Chu ôm anh, không nói gì. Cậu dựa vào lòng Sở Thành, tâm thoáng cái đã bay đến ngày mai, vô cùng chờ mong tương lai của cậu và Sở Thành, mỗi một ngày đều luôn tràn ngập chờ mong về tương lai hạnh phúc ấy.

Trưa hôm sau, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành đi xem buổi diễn công chiếu đầu tiên của《Phá Quang》.Bộ phim được quay rất tốt, Liên Cảnh Hành biểu hiện xuất sắc đến mức người người đều kinh ngạc cảm thán, nhìn Lâm Lạc Phong trong phim thay đổi nhanh chóng, nhìn Lâm Lạc Phong sau khi phát hiện cái chết bi thảm của chính em trai mình, tất cả mọi người đều không tự giác được mà để lại nước mắt. Đến cảnh Lâm Lạc Phong ngủ say mơ thấy Lâm Lạc Dương, bên trong rạp chiếu phim liên tục vang lên những tiếng khóc nức nở, ngay cả Quý Khinh Chu cũng không nhịn được khóc muốn đỏ mắt. Thẳng đến khi cuối cùng Lâm Lạc Phong bắt được hung thủ, trả thù cho em trai mình rồi, cậu mới cảm thấy đỡ hơn được một chút.

Đèn trong rạp sáng lên, Sở Thành nhìn hai mắt cậu hồng hồng, trên mặt vẫn còn vài giọt nước mắt chưa khô, liền kinh ngạc nói, “Em vậy mà khóc đến mức này.”

Tuy bộ phim này cũng làm anh có chút cảm động, nhưng nước mắt vừa mới muốn tuôn, đã bị anh cố nén lại, anh không ngờ Quý Khinh Chu lại khóc bi thương như thế.

Sở Thành vươn tay lau nước mắt cho cậu, “Quả nhiên bản thân đóng phim nên cũng dễ dàng xúc động nhất, nhìn xem em khóc thành dạng gì.”

Quý Khinh Chu khóc vô cùng yên tĩnh, không lên tiếng, cũng không hề nói lời nào, lúc này mới khụt khịt mở miệng, “Cũng vì quá cảm động mà. Bộ phim này thật sự rất cảm động.”

“Ừ, anh cũng nghe được rất nhiều tiếng khóc của các cô gái, không phải cũng là vì rất cảm động sao?”

Anh nhìn Quý Khinh Chu, sau đó đưa giấy cho cậu, để cậu lau khô nước mắt.

Bởi vì Quý Khinh Chu là minh tinh, nên hai người cùng nhau chờ đến khi mọi người đều đi hết rồi, lúc này mới đứng dậy rời khỏi rạp. Sở Thành đưa cậu đên nhà hàng đã đặt trước dùng bữa, sau đó lại lái xe quay về căn biệt thự nhà anh.

Nhân lúc ngồi trên xe, Quý Khinh Chu bèn lên mạng xem bình luận phim, phát hiện đa số mọi người đều có nhận xét tốt về bộ phim này, tất cả đều tán thành và đánh giá cao kỹ thuật diễn xuất của Liên Cảnh Hành. Mà cậu tuy chỉ làm nền cho nhân vật chính, các cảnh quay cũng ít, nhưng bởi vì các cảnh đều diễn chung với Liên Cảnh Hành, hơn nữa còn là nguyên nhân quan trọng dẫn đến chuyển biến tính cách của Lâm Lạc Phong, cho nên các nhà phê bình điện ảnh cũng đánh giá về cậu, tỏ vẻ hậu sinh khả uý, không chỉ có thể diễn chung với Liên Cảnh Hành, mà còn có thể hoàn thành tốt nữa.

So với các nhà phê bình điện ảnh, dân cư mạng thẳng thắn hơn nhiều, cả đám kêu la trên khắp weibo cùng với diễn đàn, “Anh em thần tiên! Hu hu hu, thời điểm Dương Dương chết, tui cũng giống anh Liên khóc như mưa đó.”

“Cả bộ phim thích nhất chính là cảnh Lâm Lạc Phong mơ thấy Lâm Lạc Dương! Trời đất ơi! Cảm động quá đi! Dương Dương giống như một tiểu thiên sứ vậy, sao lại muốn cậu ấy chết đi! Biên kịch muốn lấy nước mắt của tui đúng không!”

“Tôi sai rồi, trước kia tôi còn tưởng rằng Quý Khinh Chu chỉ có thể diễn mấy bộ ngôn tình thần tượng nhỏ thôi, xem xong《Phá Quang》tôi mới thấy rõ ràng cậu ấy thích hợp với phim điện ảnh hơn, con mẹ nó Lâm Lạc Dương, cả người ở trên màn hình đều phát ra ánh sáng, nếu tôi là anh trai của cậu ấy, tôi cũng muốn bảo vệ cậu ấy cả đời!”

“Tôi nghĩ bộ phim này nhất định Liên Cảnh Hành sẽ vô cùng xuất sắc, nhưng không ngờ tất cả dàn diễn viên đều xuất sắc hết nha! Đặc biệt là Quý Khinh Chu, thời điểm công bố tôi lo lắng cho cậu ấy nhất đó, hiện tại sau khi xem phim xong mới thấy, Lâm Lạc Dương không phải cậu ấy là không được! Diễn thật tốt quá đi! Một đôi mắt biết nói, toàn bộ quá trình không hề có một câu lời thoại, nhưng lại không hề có cảm giác yếu đuối chút nào!”

Cậu nhìn một hồi, liền thấy wechat vang lên một tiếng, Tiểu Tiền nhắn: Anh Quý! Anh mau đi xem đi! Anh ở《Phá Quang》được đánh giá tốt lắm luôn, chỉ hot sau anh Liên thôi á!

Quý Khinh Chu trả lời: Tôi thấy rồi.

Tâm tình cậu cực kỳ tốt, cậu quay đầu nhìn Sở Thành nói, “Lần này đánh giá về em vô cùng tốt.”

“Có lần nào em bị đánh giá không tốt đâu.” Sở Thành nhìn cậu một cái, “Huống chi, bản thân em diễn rất tốt, bằng không vừa rồi khi dùng bữa anh cũng sẽ không mở lời khen ngợi em.”

“Không giống, anh khen em không tính, bởi vì anh cảm thấy em cái gì cũng tốt, nhưng bọn họ khen em, chính là em thật sự diễn rất rất tốt.”

Sở Thành mỉm cười, “Vậy em thích bọn họ khen em hay là anh khen em hơn?”

Quý Khinh Chu không chút do dự nói, “Anh.”

Cậu hy vọng trở thành một con người tốt trong lòng người khác, nhưng cậu càng hy vọng trở thành người vô cùng tốt trong lòng Sở Thành, so với Sở Thành, những người khác không hề quan trọng bằng.

Quý Khinh Chu cười nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, cậu đã lên mạng xem đánh giá được hơn nửa giờ, cảnh vật chung quanh cũng dần dần từ những cửa hàng, ngôi nhà hiện đại đã biến thành những lùm cây bụi cỏ hai bên ven đường.

“Biệt thự nhà anh xa thật.” Quý Khinh Chu ngẫm nghĩ, “Chúng ta đi hơn một giờ rồi đúng không?”

“Ừ, ở vùng ngoại ô. Lúc ấy cha mẹ anh thấy hoàn cảnh tốt nên mua, về sau hai người không thường đi nữa, nên nhà anh dùng nơi này làm nơi hội tụ, nơi này vào mùa hè rất thích hợp dã ngoại nướng BBQ, mùa đông thì tắm suối nước nóng, vừa lúc có thể cùng em ngâm suối nước nóng.”

“Nhưng em không mang quần bơi.” Quý Khinh Chu nói, “Anh cũng chẳng nhắc nhở em.”

“Em đã đi cùng anh thì mang đồ theo làm gì, anh giúp em mang là được rồi.”

Quý Khinh Chu nghe vậy, chợt nghĩ đến lần đi bơi đầu tiên của hai người, khi ấy cậu cũng không mang gì, là Sở Thành đưa quần bơi mới cho cậu mượn, mặc dù cuối cùng quần bơi đó chẳng được thể hiện công dụng gì mấy. Cậu dựa vào cửa xe xem cảnh sắc bên ngoài, có làn gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời không quá gắt gỏng, hiu hiu có chút buồn ngủ, cậu kéo cửa sổ xe lên, dựa vào nghỉ ngơi một chút.

Chờ đến khi Quý Khinh Chu tỉnh lại, xe đã ngừng, cậu mơ mơ màng màng xoa mắt, chợt nhìn thấy bên ngoài chỉ toàn một mảnh màu xanh lục.

“Tỉnh rồi?” Sở Thành nhìn cậu.

Quý Khinh Chu gật đầu, “Đây là đâu?”

“Đến nơi rồi.” Sở Thành nói, giúp cậu gỡ đai an toàn, “Xuống xe đi.”

Quý Khinh Chu đẩy cửa xuống xe, cậu nhìn phong cảnh xung quanh, sau đó hiếu kỳ nói, “Chúng ta đang ở trên núi sao?”

Sở Thành cười cười, duỗi tay ôm lấy cậu nói, “Đi bên này.”

Hai người cùng đi về phía trước, càng đi Quý Khinh Chu càng cảm thấy nơi này chắc hẳn là một ngọn đồi hoặc ít nhất là sườn núi nào đó cao hơn một chút, cậu nhìn hàng cây thẳng tắp trước mặt, cảm nhận được làn không khí trong sạch, gió nhẹ thổi qua, không lạnh nhưng ngược lại lại mang đến một chút thích ý, Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn trời, “Bầu trời trong xanh thật.”

“Ừ.” Sở Thành cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Bầu trời ở đây vẫn luôn trong xanh như vậy, đợi đến tối em ra xem, còn có ngôi sao.”

“Phải không?”

“Phải, căn biệt thự này có một gian phòng, trong phòng có một cửa kính, có thể mở ra, em nằm thôi cũng có thể nhìn thấy được sao trên trời.”

“Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở căn phòng đó đi.” Hiển nhiên Quý Khinh Chu vô cùng cảm thấy hứng thú.

Sở Thành tự nhiên đáp ứng, “Được.”

Hai người đi không được bao lâu, liền thấy được căn biệt thự nhà Sở Thành, Quý Khinh Chu vốn tưởng rằng xem xét phong cảnh chung quanh, căn biệt thự này sẽ được thiết kế theo phong cách nhà nông, không nghĩ tới lại là phong cách giả cổ điển.

“Nhà anh có tiền thật.” Cậu nhìn căn biệt thự kiến trúc cổ kính ở trước mặt, nhịn không được cảm thán, “Em cảm giác mình giống như bà Lưu ấy.”

*Bà Lưu (刘姥姥): nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết nổi tiếng thế kỷ 18

Cụm từ này được sử dụng trong thời hiện đại để mô tả một người nào đó, thường đơn giản và không phức tạp, người bị choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và môi trường xung quanh sang trọng.

Sở Thành cười hôn cậu một cái, “Nhà chúng ta không phải quan lớn quyền cao chức trọng. Sau này cũng sẽ là nhà của em.” Anh nhìn Quý Khinh Chu, dịu dàng nói, “Tiền của anh cũng chính là tiền của em, tiền của em thì vẫn là tiền của em.”

Quý Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, từ lúc cậu quay xong bộ phim đầu tiên, cậu đã dần dần trả hết các khoản nợ trước kia nguyên chủ thiếu cho Chu Thành Phong, cho các bạn bè xung quanh, chỉ có mỗi chủ nợ Sở Thành là vẫn chưa trả, bởi vì thiếu quá nhiều, và cũng vì mỗi lần nhắc đến trả tiền, Sở Thành đều giận, cho nên cậu vẫn chưa trả hết được. Vốn dĩ cậu muốn tích cóp đủ tiền rồi, sẽ trả hết một lần cho Sở Thành luôn, nhưng hiện tại quan hệ của hai người chuyển biến như thế này, nếu cậu thật sự làm như vậy, nhất định Sở Thành sẽ không vui, sẽ cảm thấy cậu có khoảng cách với anh.

Quý Khinh Chu nghĩ ngợi một hồi, quyết định vẫn sẽ tích cóp tiền, dành riêng cho Sở Thành, sau này cậu sẽ chuyển thành quà để mua tặng cho anh.

“Không cần đâu, hiện tại em cũng kiếm được tiền mà, em cũng có tiền.”

“Vậy nên em không muốn tiền lương của anh nữa à?”

“Anh muốn đưa cho em sao?” Quý Khinh Chu hỏi lại.

“Ừ, muốn đưa cho em.” Sở Thành nói, “Có để trong tay anh, anh cũng không có cảm giác tồn tại gì. Từ nhỏ anh đã không thiếu tiền, cho nên có đôi khi đối với tiền, anh thật sự không có khái niệm, nhưng nếu để ở chỗ em, anh biết tiền của anh đang ở trên tay em, cũng sẽ biết được em với anh hai người là một, tương đối sẽ kiên định hơn một chút.”

“Vậy anh đưa em đi.” Quý Khinh Chu cũng không nghĩ nhiều nữa, Sở Thành muốn cho cậu, cậu sẽ tạm thời cất giữ giùm anh, “Đợi đến ngày nào đó anh không muốn đưa em nữa, em sẽ trả lại cho anh.”

Sở Thành hôn lên khóe mắt cậu, “Sẽ không có ngày đó.”

Quý Khinh Chu cười cười không nói gì, Sở Thành nắm tay cậu, đi đến cánh cửa lớn của căn biệt thự.

Nơi này thiết kế theo phong cách nhà cổ, sân nằm ở hướng Đông Bắc, Quý Khinh Chu đi theo anh một đường xuyên qua hành lang gấp khúc, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Nhưng chờ đến khi cậu đẩy cửa ra thì không hề cảm thấy mới lạ nữa, bởi vì nội thất bên trong đều theo phong cách hiện đại, “Không phải bên trong cũng đồ cổ sao?”

“Nếu bên trong cũng cổ điển thì sẽ không tiện nghi thoải mái, cho nên chỉ cổ điển bên ngoài thôi, bên trong vẫn thiết kế sao cho tiện nghi nhất.”

Căn biệt thự này đã được gọi người quét dọn qua từ trước, nên thức ăn rau củ bên trong vô cùng tươi mới, bởi vậy có thể thuận tiện dọn vào ở ngay.

Sở Thành thấy cậu có hứng thú với căn biệt thự này, liền dẫn cậu đi tham quan xung quanh, anh cũng không phải người không tinh tế dẫn Quý Khinh Chu tham quan phòng cha mẹ anh, anh chỉ dẫn cậu đi xem phòng ốc, sân vườn cùng phòng của Sở Tín, sau đó còn kể một ít chuyện thú vị cho cậu nghe.

Suối nước nóng được xây ở bên trong hoa viên, đang là mùa đông, đúng mùa hoa mai nở, từ xa Quý Khinh Chu đã ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng rồi, đến gần liền thấy quả nhiên là hoa mai.

“Thật xinh đẹp.”

“Mẹ anh thích hoa, nên một năm bốn mùa, hoa viên này đều có hoa nở, cho nên mỗi lần giao mùa, đều gieo trồng một loài hoa khác nhau theo mùa, mùa đông chính là hoa mai, cũng pha thêm vài đóa đông cúc nữa, để thoạt nhìn màu sắc không quá đơn điệu.”

Sở Thành vươn tay chỉ căn nhà gỗ nhỏ ở phía đông nam hoa viên, “Kia chính là phòng có thể nhìn thấy ngôi sao mà anh nói đến, buổi tối chúng ta ngâm suối nước nóng xong, có thể đến đó nghỉ ngơi.”

Quý Khinh Chu gật đầu.

Sở Thành tiếp tục dẫn cậu đi về phía trước, đến một nơi có hàng rào bao vây.

Quý Khinh Chu nhìn hàng rào trước mặt, cậu hiếu kỳ nói, “Sao nơi này lại bị chặn lại vậy?”

====================
Bình Luận (0)
Comment