Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 146

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Quý Khinh Chu hỏi.

Sở Thành nghe vậy, liền nhìn về phía camera-man.

Camera-man hết cách bèn cúi đầu nhìn đồng hồ, “10 giờ 40.”

“Vẫn còn sớm, chúng ta dọn dẹp giường chiếu trước, rồi qua đó sau.” Quý Khinh Chu nói xong, liền ôm gối đầu và chăn tổ chương trình cung cấp đi tới mép giường.

“Lại đây nào, thiếu gia, hôm nay em sẽ dạy anh cách tra vỏ chăn.”

Sở Thành nhìn cậu, bất đắc dĩ đi qua, duỗi tay tiếp nhận vỏ chăn Quý Khinh Chu đưa tới, quả nhiên không phải《Bố ơi mình đi đâu thế?》, mà là《Kế hoạch biến đổi》 mới đúng!

Tuy Sở Thành chưa từng làm việc nhà bao giờ, nhưng năng lực hoạt động của anh không tệ, nên không được bao lâu, hai người đã dọn giường xong.

Quý Khinh Chu nhìn cái lỗ trên nóc nhà, cân nhắc xem có nên leo lên đóng vài tấm gỗ trên đấy hay không.

“Về rồi làm tiếp.” Sở Thành nói, “Hiện tại sắp đến thời gian tập trung rồi, nếu chúng ta đến muộn, có khi sẽ bị phạt.”

“Ừm.”

Cậu lại hỏi camera-man hiện tại mấy giờ rồi, xác nhận vẫn còn kịp thời gian, lúc này mới thong thả cùng Sở Thành ra cửa, chuẩn bị đi về nơi tập trung ghi hình lúc trước. Sở Thành nhìn cây lê trong viện đã trĩu quả, bèn hỏi cậu, “Em muốn ăn lê không?”

“Chúng tôi ăn được không?” Quý Khinh Chu hỏi camera-man.

“Được.”

“Thế lát nữa quay về rồi ăn, hiện tại chúng ta đang cần chút nước, cứ tập trung trước đã.”

“Ừ.”

Hai người vừa nói vừa bước ra cửa, đi đến địa điểm tập trung.

Hai người đến rất sớm, không được bao lâu đội Liên Cảnh Hành cũng tới, Mạnh Nguyên Bạch vừa nhìn thấy Quý Khinh Chu, liền lên tiếng hỏi, “Căn nhà hai người ở thế nào? Tủ lạnh có nhiều đồ như vậy, có phải là biệt thự cao cấp hay không?”

“Nóc nhà bị thủng một lỗ, trên cơ bản không có bất cứ thứ gì trong nhà, mặc dù có một cái tủ lạnh được đặt ở trong góc nhà, nhưng thật sự không dung hợp với hoàn cảnh xung quanh lắm, các anh thì sao?”

“Khỏi phải nói,” Mạnh Nguyên Bạch cảm thấy bản thân cũng rất thảm, “Nhà vừa nhỏ vừa dột, thế cũng thôi đi, ấy vậy mà chỉ có một chiếc giường, phỏng chừng chỉ tầm 1m3-1m4 gì đấy, tôi và Cảnh Hành chỉ dám nằm thẳng, không dám xoay người luôn.”

Sở Thành nghe vậy, ngược lại lại có chút hâm mộ, tuy nhà của anh và Quý Khinh Chu cũng chỉ có vỏn vẹn một chiếc giường, nhưng chiếc giường này lớn hơn giường của đội Mạnh Nguyên Bạch rất nhiều, ước chừng cũng tầm 1m8, chúng tôi muốn chiếc giường lớn như vậy làm gì? Là để kéo giãn khoảng cách giữa hai người chúng tôi sao?

“Thế chúng ta đổi nhà đi.” Sở Thành nói, “Nhưng không biết tổ chương trình có cho phép chúng ta đổi không?”

“Anh muốn đổi nhà với đội của tôi?” Mạnh Nguyên Bạch không thể tin được, anh nhìn về phía Liên Cảnh Hành, “Nghe thấy gì không? Căn nhà kia của chúng ta, thế mà lại có người muốn đổi với chúng ta kìa?”

Liên Cảnh Hành không ý kiến với chuyện đổi nhà này, anh và Mạnh Nguyên Bạch hai người chen chúc trên một cái giường nhỏ như vậy, chính anh cũng không muốn, “Nếu anh đã nói vậy, thế thì chúng ta đổi đi.”

“Hay là thôi đi,” Quý Khinh Chu không đành lòng, “Thật ra các anh chưa thấy căn nhà kia của đội em đó thôi, thấy rồi chắc chắn hai anh sẽ không nói như vậy nữa, thật đó, em cam đoan với anh, sẽ không có nơi nào rách nát hơn căn nhà đó đâu. Em đang lo nếu như trời mưa đến, không biết tụi em có thể nuôi cá trong đấy luôn không.”

“Nát đến vậy sao?” Mạnh Nguyên Bạch tưởng những lời anh vừa nói đã khoa trương lắm rồi, “Vậy lát nữa cậu hỏi đạo diễn chương trình thử xem, hỏi xem nên làm sao bây giờ, hay là lấp cái lỗ đó trước.”

“Đợi quay xong phân đoạn này, tôi sẽ nói.” Quý Khinh Chu nói.

Đương lúc mọi người đang nói chuyện, hai đội Lý Dật Minh và Nhậm Chân cũng đã đến, Lý Dật Minh thấy mọi người đang ra sức chê thậm tệ căn nhà họ đang ở, cũng kinh ngạc hỏi, “Căn nhà mọi người ở cũng không được tốt sao? Chúng tôi cũng vậy!”

Nhậm Chân nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, thật ra căn nhà đội cô chọn cũng không được tốt, ngay cả chồng cô cũng tỏ vẻ chán ghét, chỉ là cô ngại nói xen vào, nên chỉ yên lặng không nói gì nhìn mọi người.

Hai đội còn lại – Dư An Nghi và Lưu Tử Đồng cũng vừa mới đến, Dư An Nghi sợ đến trễ, nên cô và Quản Hạ Vân đã chạy suốt quãng đường đến đây.

Sở Thành khó hiểu hỏi, “Sao em đến trễ thế?”

Mạnh Nguyên Bạch không biết bối cảnh nhà Dư An Nghi, đương nhiên cũng không biết mối quan hệ của Dư An Nghi cùng Sở Thành, vì thế khi nghe câu nói này anh cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Sở Thành lại nói chuyện với Dư An Nghi như vậy. Nhưng nếu nghĩ lại thì, cũng đúng thôi, Sở Thành có quan hệ với ông chủ Tây Ngu, Dư An Nghi là nghệ sĩ Tây Ngu, cho dù Sở Thành có trách mắng Dư An Nghi thì cũng là chuyện thường tình.

“Em cùng Hạ Vân bận chỉnh lại trang phục.” Dư An Nghi giải thích, “Anh cho rằng bọn em giống với cánh mày râu các anh chắc, trước khi ra cửa phải luôn chỉnh chu lại trang phục và tóc tai có vấn đề gì hay không.”

Quý Khinh Chu chú ý tới Dư An Nghi đang mặc áo ngắn tay và quần đùi, bèn cười nói, “Cậu không mặc váy hay váy quần à?”

Dư An Nghi nhìn thoáng qua quần áo trên người, “Tuy tôi thấy mặc gì cũng ổn, nhưng nếu cậu đã đặc biệt nhắc nhở tôi rồi, tôi đây cũng nên nể mặt cậu chứ đúng không?”

“Ồ, vậy mặt mũi tôi cũng lớn lắm nha.”

Dư An Nghi cười cười, “Đúng vậy.”

Người chủ trì thấy đã đến giờ, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ, lúc này mới bắt đầu chính thức ghi hình, “Sau khi các vị vào nhà, có phát hiện trong nhà không có nước không? Không sai, nhiệm vụ ghi hình lần này chính là gánh nước, sáu đội sẽ cùng xuất phát, đội nào gánh đầy 6 xô nước trước sẽ là đội chiến thắng và đội chiến thắng sẽ được lấy đi một xô nước của đội cuối cùng. Xét thấy trong số các đội ở đây, chỉ có đội của Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân là hai cô gái, hai vị có thể xin sự giúp đỡ từ các chàng trai ở hiện trường, tạo thành một đội.”

Dư An Nghi không ngờ lại tốt đến như vậy, đương lúc cô đang muốn mở miệng nói thì chợt nghe thấy Liên Cảnh Hành chủ động lên tiếng, “Để tôi giúp em.”

Dư An Nghi:???!!!

Dư An Nghi yên lặng nhìn về phía Quý Khinh Chu, điên cuồng nháy mắt.

Quý Khinh Chu nhìn Liên Cảnh Hành, ánh mắt Liên Cảnh Hành vô cùng thâm thúy, Quý Khinh Chu có chút xấu hổ, mình phải làm sao đây, đàn anh nữa, sao anh không nói trước một tiếng với An Nghi!

Cậu chưa kịp đưa ra quyết định, Sở Thành đã nói thay cậu, “Chúng tôi cũng hỗ trợ được mà.”

Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy thấy hai đội kia đều tỏ thái độ, là một đội trai trai cuối cùng trong sân, cả hai liền lập tức nói, “Chúng tôi cũng vậy.”

Lúc này Dư An Nghi mới yên tâm, cô tỏ vẻ, “Vậy tôi với Khinh Chu sẽ chung một đội.”

Từ lúc cô biết Sở Thành và Quý Khinh Chu ở bên nhau, cô luôn cố gắng né tránh chung đụng gây hiểu lầm, phần lớn cô đều sẽ lựa chọn Quý Khinh Chu mà không phải Sở Thành.

Quý Khinh Chu không có ý kiến, “Được.”

Quản Hạ Vân thấy vậy, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Dư An Nghi, cô có chút khó hiểu, nhưng cũng không phản đối.

Liên Cảnh Hành không nói gì, ánh mắt khẽ nhìn về phía Sở Thành, chỉ thấy Sở Thành đang vô cùng đắc ý nhìn anh.

Liên Cảnh Hành cảm thấy anh sai rồi, sao lúc ấy anh lại nghĩ phong thuỷ có thể thay đổi, có thể khiến Sở Thành ăn dấm được vậy, giờ thì hay rồi, phong thuỷ quay trở lại rồi, giờ lại đến lượt Sở Thành nhà người ta làm chủ, đúng là “Không tin ngẩng đầu nhìn, trời cao bỏ qua ai?” mà.

*Câu đầy đủ là: “Thiện ác cuối cùng cũng có báo, thiên đạo luân hồi. Không tin ngẩng đầu nhìn, trời cao bỏ qua ai?”

Dư An Nghi chọn Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu liền chủ động đứng về phía cô, Quản Hạ Vân đành phải đi đến bên cạnh Sở Thành, lễ phép chào hỏi anh.

Sở Thành không thân thiết với cô, nên anh cũng không nói gì nhiều, tiếp tục nghe người chủ trì giảng giải quy tắc trò chơi.

“Hiện tại đòn gánh cùng thùng nước đều được đặt ở nơi này, tôi sẽ làm mẫu cho các vị xem.” Người chủ trì nói xong, đoạn lấy hai đầu đòn gánh móc vào quai thùng, sau đó nâng lên, đặt ở trên vai, “Như vậy là được. Các đội sẽ gánh nước về sau đó đổ vào các thùng đại diện cho từng đội, đổ đến khi vượt qua vạch trắng trong thùng, nếu không sẽ xem như là chưa đầy, sẽ không tính điểm.”

Người chủ trì vừa nói vừa cầm một cái thùng bên cạnh lên, trên mỗi một cái thùng đều được dán tên của từng đội, bên trong còn dán một đường vạch trắng. Mấy thùng còn lại cũng tương tự như thế.

Mọi người đều đã hiểu luật chơi.

“Hiện tại, sẽ có các vị đồng hương dẫn đường cho các vị, bắt đầu gánh nước.”

Quý Khinh Chu nhìn Sở Thành, cùng anh đi tới trước đòn gánh, móc quai thùng vào, sau đó đặt đòn gánh trên vai. Dư An Nghi cùng Quản Hạ Vân cũng cầm đòn gánh lên.

“Các anh đổ ít nước đi một chút cũng được,” Quý Khinh Chu nói, “Được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không cần phải gánh đầy thùng, cứ thế chỉ cần đi nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ đổ đầy chiếc thùng kia thôi.”

“Em cũng vậy đấy.” Sở Thành nhìn cậu.

Quý Khinh Chu bất mãn, “Hiện tại sức lực của em đã tăng lên rồi đấy biết không?”

“Phải không?” Sở Thành nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới, “Anh đây rửa mắt mong chờ ~”

Anh vừa nói xong, liền nâng đòn gánh lên, cùng Quý Khinh Chu xuất phát.

Lý Dật Minh cùng Trương Gia Thụy tính tình sôi động, thấy mọi người cùng nhau nâng đòn gánh, liền hát một câu, “Cậu gánh hành lý, tôi thì dắt ngựa, đón mặt trời lên, tiễn đưa ráng chiều……”

*Xin hỏi đường ở phương nào? – Nhạc phim Tây Du Ký 1986

Dư An Nghi nghe vậy liền bật cười, nhịn không được nói, “Nào có ngựa để cho anh dắt chứ.”

“Không có ngựa, nhưng có trâu nha.” Lý Dật Minh chỉ về một hướng cách đó không xa, quả nhiên có một đàn trâu đang đứng gặm cỏ.

Quý Khinh Chu cũng nhìn về phía đó, ở xa xa có một chú nghé con đang lon ton chạy theo sau đàn trâu, quả thật có chút đáng yêu. Hiếm khi cậu được đến sơn thôn, lúc này bỗng dưng cảm thấy rời khỏi khu thành thị náo nhiệt, đi cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên như thế này cũng không tệ lắm. Nhưng rất nhanh cậu đã nghĩ tới Ứng Niên, nghĩ tới Ứng Niên nói từ khi còn nhỏ anh đã vẫn luôn nỗ lực đọc sách, để nhanh chóng thoát khỏi sơn thôn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại thấy, có lẽ sơn thôn chỉ phù hợp cho bọn họ đến đây nghỉ ngơi thư giãn mấy ngày mà thôi.

Cả đời người ở mãi chỗ này, có lẽ sẽ không chịu được mà muốn vươn ra ngoài.

Bọn họ đi theo đồng hương đi về phía trước, đi đến dưới chân núi, mới nhìn thấy một giếng nước.

“Chính là nơi này, các vị móc quai thùng vào cái móc này, sau đó quay trục thả thùng xuống dưới giếng, múc đầy nước, sau đó lại kéo đi lên.” Đồng hương vừa nói, vừa lấy một cái thùng làm mẫu, “Như vầy là được.”

Mọi người gật đầu, nhao nhao nói lời cảm tạ.

Quý Khinh Chu mới vừa buông đòn gánh xuống, đang chờ người phía trước múc nước xong, cậu sẽ đến múc nước, ai ngờ lại nghe một tiếng “A”, Dư An Nghi ôm lấy cánh tay cậu, tay chỉ vào vật gì đó cách đó không xa, “Đó là cái gì vậy, là cóc sao? Thật ghê tởm.”

Quý Khinh Chu nhìn theo hướng cô vừa chỉ, quả nhiên có một con cóc rất lớn, màu xám nâu, trên lưng còn có vô số mụn to mụn nhỏ, đúng là có chút ghê tởm.

Quý Khinh Chu kéo cô ra sau lưng, “Đừng nhìn nó nữa, không sao đâu.”

Dư An Nghi có hơi sợ hãi, nhìn các đốm mụn to mụn nhỏ trên lưng con cóc thôi, da gà da vịt của cô đã muốn nổi lên hết rồi, cô vội vàng trốn sau lưng Quý Khinh Chu.

Nhậm Chân thấy vậy, bèn cười nói, “An Nghi và Khinh Chu, quan hệ hai người tốt thật đó.”

Dư An Nghi cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, cô ngước mắt nhìn Nhậm Chân. Nhậm Chân lớn hơn cô một chút, tầm 27 tuổi, năm nay vừa mới kết hôn, tuy chồng của cô không phải người trong giới, nhưng cũng được xem là một nửa hào môn, đến nỗi thời điểm cô vừa kết hôn, khi ấy cũng lên hot search được vài cái.

“Khinh Chu là đàn em của tôi mà,” Dư An Nghi giải thích, “Hơn nữa, hiện tại chúng tôi đang là cộng sự của nhau nha.”

Nhậm Chân cười cười, “Thế à, thế cớ sao vừa rồi cô không chọn Cảnh Hành? Cô quen biết Cảnh Hành lâu hơn Khinh Chu mà phải không?”

Dư An Nghi:……

Dư An Nghi cảm thấy Nhậm Chân đang kiếm chuyện với cô, bằng không sao lại công khai nhắc đến đề tài mẫn cảm này, bộ thân thiết lắm sao? Cô tưởng cô là ai hã?

Quý Khinh Chu cũng cảm thấy lời này không được thích hợp cho lắm, đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe thấy Mạnh Nguyên Bạch nói, “Cô điên rồi sao Nhậm Chân, nếu Dư An Nghi chọn Cảnh Hành, cô thấy chúng ta còn tí màn ảnh nào không?”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment