Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 44

Mạnh Nguyên Bạch bị anh ta làm cho sửng sốt, không khỏi tán thưởng một câu, "Không nhìn ra nha Cảnh Hành, giỏi quá ta."

Dư An Nghi cười một tiếng, nói nhỏ với Quý Khinh Chu, "Anh ta thích khoe khoang mấy này lắm."

Quý Khinh Chu giương mắt nhìn cô, Dư An Nghi nhớ tới gì đó, thở dài, "Hời, thuộc khối xã hội đấy."

"Em biết rõ về anh Liên nhỉ?" Quý Khinh Chu hỏi cô.

"Không hẳn, từng hợp tác thôi." Dư An Nghi nghĩ tới đây, không nhịn được mà che mic lại nói với Quý Khinh Chu, "Anh đừng thấy giờ anh ta ra dáng lắm, do giờ anh ta thành thục rồi, chứ tầm mấy năm trước làm người ta tức chết được luôn."

Quý Khinh Chu hơi ngạc nhiên, "Anh ta chọc giận em à?"

"Sự tồn tại của anh ta lúc đó đủ chọc giận em rồi."

Dư An Nghi nói xong, kéo Quý Khinh Chu tiến vào căn phòng thứ 3, cô nhìn đồ đạc ngổn ngang trong phòng, kinh ngạc nói: "Sao phòng này nhiều đồ thế."

"Không sao," Quý Khinh Chu khuyên cô, "Tóm lại là tìm chìa khóa, em xem ngăn kéo với tủ trước đi."

"Ok." Dư An Nghi gật đầu.

Do căn phòng rộng và có rất nhiều đồ nên hai đội bắt đầu tìm chìa khóa thì đột nhiên đèn tắt, mọi người lập tức hoảng sợ vô thức hét lên: “Chuyện gì đấy? Sao đèn tắt thế? Mở đèn lên."

Vừa dứt lời, đèn liền sáng.

Dư An Nghi sợ hãi ôm ngực, thầm nghĩ, gì vậy, điện áp không ổn định à?

Cô vừa mới cảm khái liền nghe thấy âm thanh trong phòng vang lên, "Thạch Mặc, rời phòng."

Dư An Nghi:????

Cô quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, "Chuyện gì thế này?"

Quý Khinh Chu cũng không hiểu, đành phải nhìn về phía Liên Cảnh Hành, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thạch Mặc chỉ mình hỏi, "Tôi rời phòng là sao?"

Hắn vừa hỏi xong liền nghe thấy âm thanh giải thích truyền tới từ đỉnh đầu, "Chúc mừng hai đội tuyển thủ đã thành công vượt qua 2 cửa ải đầu tiên. Bây giờ sẽ mở ra nhiệm vụ phụ, trong số các bạn có chủ nhân của bút ký mật thất đang ẩn nấp. Để ngăn chặn việc bí mật bị rò rỉ, chủ nhân bút ký sẽ giết từng người một, người bị giết sẽ phải rời khỏi phòng và quay trở lại khu vực nghỉ ngơi để chờ trò chơi kết thúc. Thoát khỏi ải thứ 2, tìm chủ nhân bút ký và còng tay anh ta lại tương ứng với 2 điểm, nếu tất cả thành viên trong đội nào bị giết thì đội còn lại sẽ thắng."

"Sao có cả quest phụ nữa?" Chu Húc Thăng nhịn không được gào một tiếng, "Tìm chìa khóa thôi cũng đủ khó rồi đấy ok?"

"Vậy là giờ tôi phải rời phòng hả?" Thạch Mặc hỏi.

Mạnh Nguyên Bạch phất tay với hắn, "Gặp lại sau."

Thạch Mặc hết cách đành phải vẫy tay tạm biệt mọi người, bất đắc dĩ rời phòng.

"Chúng ta nhìn lại tình huống trước mắt chút," Liên Cảnh Hành nói, "Thứ nhất, chúng ta cần phải tìm chìa khóa, ra khỏi căn phòng này."

"Thứ hai, trong chúng ta có một người là chủ nhân bút ký, chủ nhân bút ký có thể giết chúng ta, chúng ta không có năng lực phản kháng, cách duy nhất là tìm ra hắn ta và còng lại." Dư An Nghi tiếp lời nói.

"Vì vậy chúng ta phải tìm ra chìa khóa mà vẫn đảm bảo an toàn cho bản thân nhiều nhất có thể."

"Bây giờ câu hỏi là," Dư An Nghi nói, "Đầu tiên, chúng ta phải bảo vệ bản thân mình thế nào? Chủ nhân của bút ký giết người bằng cách nào? Đèn tắt đột ngột có liên quan đến việc chủ nhân bút ký giết người không? Thứ hai, còng tay ở đâu? Không có còng tay chúng ta làm sao bắt được hắn? "

"Đúng." Liên Cảnh Hành gật đầu, anh ta có hơi hối hận vì đã không kiểm tra tỉ mỉ xem trêи người Thạch Mặc có vết tích gì không, nhưng nghĩ lại thì dựa theo cái nết của tổ tiết mục hẳn là sẽ không để anh ta kiểm tra.

Mạnh Nguyên Bạch nhìn hai người bọn họ, "Hai người đang tấu nói hả? Hiểu ngầm ghê thế?"

Liên Cảnh Hành quay đầu liếc mắt nhìn hắn, "Đây là tư duy logic của người bình thường đấy."

Anh ta nhìn về phía Ứng Niên, "Đưa vở ghi chép cậu tìm được tôi xem thử."

Ứng Niên đưa vở ghi chép cho Liên Cảnh Hành, Quý Khinh Chu nhìn vở ghi chép, hỏi Ứng Niên, "Cuốn vở này không có bìa à?"

Ứng Niên lắc đầu, "Tìm được trêи ghế sô pha, không nhìn thấy bìa."

Liên Cảnh Hành lật qua lật lại, xem nội dung bên trong, "Chủ nhân bút ký đến cuối cũng không viết 6 người kia biến mất thế nào, tại sao biến mất, bút ký của hắn vẫn chưa viết xong."

"Hắn không chỉ không viết xong còn ẩn trong chúng ta đây này." Mạnh Nguyên Bạch nhắc nhở bọn họ, "Sao giờ? Tôi cứ thấy tình hình không ổn lắm."

Mạnh Nguyên Bạch vừa dứt lời, đèn liền tắt, Quý Khinh Chu giật mình, thầm nghĩ lại có người bị giết rồi à?

Hai giây sau, đèn lại bật lên, mọi người căng thẳng chờ đợi âm thanh nhắc nhở của tổ chương trình nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì, mọi người không khỏi thở phào một hơi.

Nhưng còn chưa kịp nhẹ nhõm, đèn lại tắt, Dư An Nghi chịu luôn, thầm than gì nữa đây, giờ chơi sao!

Cô đang than thở trong lòng, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ bén nhọn kêu lên, "Anh làm gì thế?"

Doạ Dư An Nghi giật mình, "Chị hét cái gì?"

Đèn sáng, Dư An Nghi vừa mở mắt liền thấy Thái Lị với vẻ mặt nhục nhã, ánh mắt chứa đầy oan ức nhìn Quý Khinh Chu, nhìn như muốn nói lại không dám nói nhưng không nói thì không chịu được.

Bối Uyển Dao hỏi cô ta, "Chị sao thế? Vừa rồi có chuyện gì à?"

Thái Lị nhìn Quý Khinh Chu, không nói.

Quý Khinh Chu chẳng hiểu gì, hỏi cô ta, "Sao vậy?"

Thái Lị lạnh lùng nói, "Anh còn giả vờ à!"

Quý Khinh Chu thực sự không hiểu cậu giả vờ cái gì, trực giác của cậu thấy Thái Lị hơi quái, từ lúc trò chơi bắt đầu dường như vẫn luôn chướng mắt cậu, cậu không hiểu hỏi, "Tôi giả vờ gì cơ?"

Thái Lị há miệng rồi ngậm lại, trong mắt tràn đầy tức giận, uất ức và xấu hổ.

Bối Uyển Dao thấy vậy, khuyên nhủ, "Được rồi được rồi, mọi người đều là bạn cùng tới quay chương trình mà, chị đừng nóng giận nữa Lị Lị."

"Em không hiểu." Thái Lị nói.

Bối Uyển Dao tốt tính nói, "Vậy chúng ta tới chỗ khác rồi chị nói em biết xảy ra chuyện gì được không?"

Thái Lị miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng khi hai người bọn họ vừa chuẩn bị đi chỗ khác nói chuyện liền nghe thấy Dư An Nghi cười lạnh một tiếng, "Có gì không thể nói trước mặt mọi người mà phải lén lút nói riêng, chị nói thẳng ra tôi nghe xem anh ấy giả vờ cái gì."

Liên Cảnh Hành thấy cô đột nhiên mở miệng, vô thức nhíu nhíu mày, anh ta liếc mắt ra hiệu với Mạnh Nguyên Bạch, hai người lẳng lặng tắt camera trong phòng.

Tổ đạo diễn thấy bọn họ tắt máy quay, có hơi bối rối, mà đây cũng không phải lần đầu Liên Cảnh Hành làm vậy, khi ghi hình mùa đầu tiên, anh ta từng lập đội làm nhiệm vụ, có 2 nghệ sĩ trong đội gây gổ với nhau trong lúc làm nhiệm vụ, Liên Cảnh Hành bước qua một bên không nói lời nào, nhân viên hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, anh ta đốt điếu thuốc bình tĩnh trả lời, "Đợi bọn họ cãi xong quay tiếp rồi tôi qua đó."

Nên giờ anh ta tắt camera nói rõ đợi các cô cãi vã xong thì quay tiếp.

Thái Lị nhìn Dư An Nghi, cảm thấy bực bội vì bị cô phá ngang kế hoạch của mình nhưng Dư An Nghi không định bỏ qua, "Chị nói đi? Câm à?"

"Tôi không nói ra được." Thái Lị nói.

"Có gì mà không nói được, không phải tính chị ngay thẳng à? Có chuyện gì mà chị không nói được, tôi tò mò anh ấy làm chuyện gì khiến chị không nói được đấy."

Quý Khinh Chu cũng không hiểu nói, "Từ lúc ghi hình đến giờ tôi chỉ đụng trúng chị trong lúc lấy đạo cụ cũng đã xin lỗi chị, còn thời gian khác chúng ta đâu có tiếp xúc sao lại khiến chị không nói ra được?"

"Anh nói thế mà không biết xấu hổ à?" Thái Lị kinh ngạc nói, "Anh chỉ đụng trúng tôi thôi á? Vừa nãy chẳng phải anh thừa dịp đèn tắt sờ soạng tôi à? Anh nói cứ như thật ấy."

Cô ta vừa nói xong, ai cũng bị sốc, quay lại nhìn Quý Khinh Chu. Quý Khinh Chu chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ nói mấy lời này, thậm chí cậu còn nghĩ Thái Lị hơi nhạy cảm không chịu được việc bị người khác đụng trúng nên khi bị ai đó sàm sỡ thì dựa vào việc cậu đụng trúng cô ta 2 lần thì hiểu lầm thành cậu sàm sỡ cô ta, "Chị có bằng chứng nào cho thấy vừa rồi tôi chạm vào chị không?"

"Trừ anh ra còn ai vào đây?"

"Cũng có thể là tự chị vừa ăn cướp vừa la làng, ngậm máu phun người." Dư An Nghi cướp lời đáp.

Thái Lị nghe vậy, tức giận nói, "Cô nói bậy."

"Tôi nói bậy?" Dư An Nghi cười một tiếng, "Sao lại là tôi nói bậy? Hôm nay chị với Quý Khinh Chu mới gặp lần đầu nhỉ? Chị nghĩ trông mình đẹp đến nỗi chim sa cá lặn, đẹp như thiên tiên, đàn ông gặp chị thì đi hết nổi à? Không thì coi như Quý Khinh Chu có thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chị đi nữa cũng không thể đang lúc ghi hình tập đầu đã không chờ được sàm sỡ chị chứ? Anh ấy bị ngu chắc?"

"Với cả," Dư An Nghi nghiêng đầu, "Thứ cho tôi nói thẳng, mặt mũi chị cũng bình thường còn chẳng đẹp bằng anh ấy, huống hồ đứng bên cạnh anh ấy là tôi đấy, tôi không đẹp hơn chị chắc? Không hấp dẫn được như chị hay sao? Cho là anh ấy có muốn sàm sỡ thì cũng chọn tôi chứ chọn chị làm gì?"

"Tôi..." Thái Lị vừa chuẩn bị mở miệng, đã bị Dư An Nghi cắt ngang.

"Chị gì mà chị, tính chị thế nào người trong phòng này còn không biết chắc? Không phải thiết lập ngay thẳng à? Nếu Quý Khinh Chu thật sự sàm sỡ chị thì chị sẽ nhịn không nói chắc? Chị đã sớm nhảy dựng lên hét dê xồm rồi. Sự việc khác thường chắc chắn có trá, chị làm bộ nhẫn nhục chịu đựng, tôi mà không nhảy ra hỏi chị có chuyện gì thì chị sẽ nói riêng với Bối Uyển Dao, Bối Uyển Dao sẽ vì lời chị nói sinh lòng nghi ngờ với anh ấy, những người khác cũng sẽ vì bộ dạng muốn nói lại thôi của chị mà suy đoán giữa hai người đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng còn đoán thái quá hơn, đúng chưa?"

"Cô nói nhảm!"

"Tôi nói nhảm à? Chị mà quyến rũ được như lời chị nói thì giờ Lý Nguy nhà chị có phải ngồi xổm trong nhà không? Dư thời gian ở đây vu hại người khác còn không bằng quản lý cho tốt người bên cạnh mình đi."

Thái Lị bị cô chọc vào chỗ đau, tiện tay cầm đồ trang trí trêи bàn muốn đập Dư An Nghi nhưng vừa giơ tay lên đã bị ai đó giữ chặt, Thái Lị quay đầu lại thấy Liên Cảnh Hành không có cảm xúc gì nhìn cô ta, “Đủ rồi.” Liên Cảnh Hành nói.

Thái Lị bị anh ta giữ lại, vô thức thấy chột dạ.

Dư An Nghi đúng lý lấn tới, "Sao, bị tôi trúng nên không vui à, hôm nay chị tới đây chẳng phải là vì Lý Nguy ư? Lý Nguy vốn là khách thường trú mà chương trình định mời nhưng vì xảy ra chuyện, chương trình loại hắn nên chị cảm thấy La Dư Tân, Chu Húc Thăng, Quý Khinh Chu chiếm dụng tài nguyên của hắn ta, La Dư Tân chị không chọc nổi, Chu Húc Thăng và Quý Khinh Chu thì chị chọn quả hồng mềm mà bóp nên mới chọn Quý Khinh Chu đúng không."
Bình Luận (0)
Comment